Chương 28: Ngươi có nguyện ý không?

…Lạc Nhan Vũ ngồi ở mép giường, đem chính mình ôm thành một đoàn, trong tay cầm di động bên tai truyền đến một thanh âm làm người nghe xong liền cảm thấy thoải mái về cả thể xác và tinh thần.

- Nhan Vũ, ta tin tưởng Lạc Yên Y sẽ không làm loại chuyện này. Nhan Vũ của ta tuyệt đối trong sạch. Loại tin tức hoàn toàn là do những người ghen tị với tỷ tỷ Nhan Vũ mà bịa ra. Thật vô căn cứ!

Lời nói bên tai ngừng lại một chút.

- Ta hiện tại ở dưới lầu nhà ngươi, Nhan Vũ, ngươi xuống đây, ta muốn mang ngươi đến một nơi.

Vừa nghe xong, đồng tử Lạc Nhan Vũ co rụt lại, nàng khóc đến đáng thương, không biết nên trả lời Cố Trạch Ngôn thế nào, tuy rằng nàng cũng không tin là tỷ tỷ hạ dược làm nàng thất thân, nhưng nàng thật sự đã không còn trong trắng…

Nàng thực xin lỗi Cố Trạch Ngôn…

- Hảo. Ta xuống dưới ngay.

Lạc Nhan Vũ cắt đứt điện thoại, thu hồi nước mắt, đứng lên, nàng lấy thuốc mỡ bôi lên cái vết ái muội ở cổ. Toàn bộ dấu hôn đều bị che đậy sau lớp quần áo kín đáo, đi ra khỏi phòng.

Cùng với chiếc Chevrolet màu trắng, Cố Trạch Ngôn mang theo Lạc Nhan Vũ cùng nhau ra bờ biển.

Cả đường đi, hai người đều không có nói chuyện.

Thẳng đến khi thấy biển rộng trước mắt, Cố Trạch Ngôn lúc này mới mở miệng.

- Tới rồi. Chúng ta xuống xe thôi.

Thanh âm ôn nhuận như ngọc, có thể nghe ra mỗi một chữ đều mang theo một tình yêu nồng đậm đối với nữ hài bên cạnh.

Lạc Nhan Vũ cố nén ủy khuất trong lòng, xuống xe, nhìn biển rộng trước mắt, nàng trong lúc nhất thời mê mẩn, nơi này…

Thật đẹp!

Chỉ nhìn thôi tâm tình liền thoải mái.

Lúc trước bởi vì gia tộc cí biến nên Cố Trạch Ngôn phải chạy ra nước ngoài. Mới vừa về nước liền nghe hai tin tức động trời. hắn liền không chút do dự lựa chọn tin tưởng Lạc Nhan Vũ. Thấy nữ hài bên cạnh trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra ý cười nhợt nhạt, hắn nhìn nàng đến mê muội…

Hiện tại là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào người Lạc Nhan Vũ, làm dáng người nhỏ xinh được bao trùm bởi ánh vàng đẹp đẽ. Cố Trạch Ngôn nhìn vào mắt nàng, bên trong thực sạch sẽ, nhưng tựa hồ chứa thêm nhiều tầng ẩn khuất, lo lắng…

Hắn hoàn toàn không thể lý giải được. Tuy vậy trong lòng hắn luôn có một linh cảm... Hình như hắn đã tới chậm một bước....

Lạc nhan vũ quay mặt nhìn về phía Cố Trạch Ngôn.

- Cảm ơn Trạch Ngôn ca ca đã mang ta tới nơi này. Nó thật sự rất đẹp!

- Nhan Vũ…

Cố Trạch Ngôn đột nhiên gọi một tiếng. Hắn tiến lên ôm lấy vòng eo nàng, đem nàng kéo vào trong lòng ngực.

Sắc mặt Lạc Nhan Vũ nhanh chóng đỏ lên, ở trong lòng ngực Cố Trạch Ngôn không dám nhúc nhích dù một chút. Nàng không dám nói cho Cố Trạch Ngôn biết nàng thực sự đã thất thân, nàng sợ hãi Cố Trạch Ngôn sẽ không cần nàng…

- Tiểu Vũ… Ta yêu ngươi nhiều hơn mình tưởng tượng. Ta muốn năm nay liền cưới ngươi về nhà, ngươi nguyện ý không?