Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Địch

Chương 49: Hạnh phúc (8)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Diễm không hề cố kỵ ba hoa phác lác một phen làm Trần Nhạc Vân sửng sốt hồi lâu, ngẫm nghĩ một lúc, nheo mắt, đánh vào tay gã, “Thằng nhãi này, con đùa mẹ đúng không?”

“Đâu có.” Xoa xoa cánh tay đau nhức. Đây là nỗi lòng của gã a.

“Gì? Thật? Nếu thật sự kém cỏi như lời con nói, vậy cần gì người như vậy, sớm chia tay đi. Vũ Diêu cũng sắp về nước rồi, ba mẹ con bé cũng muốn tác hợp hai đứa, sớm muộn các con cũng sẽ gặp nhau.”

“Cái gì? Ai?”

“Thằng nhãi này thật không có lương tâm. Cô bé hồi còn nhỏ con cứ nằng nằng đòi làm vợ ấy. Con không nhớ nữa à, tóc dài, mặt tròn tròn, hai má lúm đồng tiền, cô bé dễ thương như búp bê ấy. Khi còn bé Chú Lâm thường cho con bé tới nhà chúng ta chơi, hai đứa suốt ngày chơi trò gia đình, mỗi lần con bé làm mẹ, con không cho ai làm ba hết, còn ôm lấy con bé kêu “lão bà, lão bà,” làm con bé sợ khóc thét, làm người lớn thấy buồn cười. Mà hai đứa cũng thật có duyên, con bé tháng sau từ Mỹ trở về đấy. Úc, quên nói, con bé hiện tại đúng thạc sỹ tâm lý, thế nào, xứng đôi với con chứ.”

“Mẹ, chuyện hồi còn nhỏ mẹ nhắc tới làm gì, không gặp, không gặp.” Phiền muộn quay đầu, liếc nhìn thấy Cung Duy Diệp cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. “Này, anh không thấy nóng à, mặc áo khoác làm gì, cởi ra mau.” Cũng không phải tên ngốc, không thấy hôm nay nóng thế nào à.

“A?” Cung Duy Diệp lăng lăng ngẩng đầu. Sao tự dưng lại nhắc tới anh. “Úc, không nóng, không nóng. Không có gì. Tôi thấy rất ổn.” Đùa gì chứ, sau lưng toàn nốt thế sao dám gặp người. Anh không có dũng khí chỉ mặc mỗi áo sơ mi, cũng chỉ còn cách mặc thêm áo khoác, may còn có điều hòa, cũng không nóng lắm.

“Diễm nhi, tối nay về nhà đi, mẹ cho con xem ảnh con bé.” Phương mẫu hăng hái bừng bừng nói.

“Đêm nay? Không được, con còn có việc. Hôm khác đi.”

“Hôm khác? Con — con nói xem đã bao lâu không về nhà. Hai tháng rồi, ngay cả bóng con cũng không thấy đâu, chỉ biết gọi điện về nhà hỏi nấu món này thế nào, nấu món kia làm sao, không chịu về nhà lấy một lần. Muốn ăn bảo mẹ làm là được rồi, mỗi lần phải bảo lại cách làm cho người giúp việc không thấy mệt à. Lần nào con cũng bảo cơ quan rất bận, không về nhà được. Trong mắt con còn có ba mẹ không hả? Mặc kệ, hôm nay thế nào cũng phải về nhà.” Trần Nhạc Vân uy nghiêm ngầm đạt thông điệp cuối cùng.

“Mẹ, mẹ nói như con là đứa bất hiếu ấy.” Phương Diễm thỏa hiệp. “Được rồi, vậy mẹ về trước đi, khoảng hai tiếng nữa con về.”

“Làm gì hai tiếng nữa mới về?”

Cởi tây trang, xắn tay áo, Phương Diễm vừa đi tới phòng bếp vừa nói: “Con làm xong cơm tối sẽ về.” Mở tủ lạnh, một loạt hộp thức ăn đập vào mắt, “Gì đây?” Lấy ra xem, mừng rỡ kêu: “Có sườn xào chua ngọt, Duy Diệp, anh có lộc ăn rồi, anh muốn ăn một miếng không?”

Tiếp thu ánh mắt dò hỏi của Phương mẫu, Cung Duy Diệp xấu hổ cúi đầu.

Có, có cái hố nào cho tôi chui vào với. Phương Diễm hỗn đản, lát tôi sẽ xử cậu.

Thấy con trai bận rộn trong nhà bếp, toàn bộ nghi vấn của Trần Nhạc Vân hóa thành lửa giận, bà hầu như từ trên sô pha nhảy dựng lên, “Diễm nhi, con đang làm gì thế hả?”

“Làm cơm. Mẹ cứ về trước đi, lát con sẽ về.”

“Vì sao con lại làm cơm? Giúp việc đâu rồi?”

“À, con cho họ nghỉ việc rồi.”

“Vậy con cũng không cần phải làm, để tên kia —” bà chỉ vào Cung Duy Diệp.

Liếc nhìn, Phương Diễm không nhanh không chậm nói, “Anh ta rất ngốc, không biết làm cơm.”

“Vậy con cũng không cần phải làm, con có bao giờ xuống bếp đâu.”

“Mẹ đừng coi thường con, hiện giờ tay nghề con rất tốt, sớm muộn gì cũng sẽ giỏi hơn mẹ.” Phương Diễm vừa nói vừa tiếp tục vo gạo. Ở cùng tên kia, muốn dưỡng thành tập quán thật dễ dàng.

“Con đi ra mau, thím Vương đã nấu cơm rồi, nếu con đói mẹ sẽ gọi điện bảo thím, chúng ta về đến nhà có thể ăn luôn.” Phương mẫu lấy ra di động, bấm số định gọi.

“Con chỉ làm một phần cho Duy Diệp thôi, nhanh thôi mà.”

Tay ấn phím run tới không ấn nổi, Trần Nhạc Vân cau mày ngẩng đầu, đường nhìn chậm rãi rời về phía nhi tử đang rửa rau, “Con nói, con nấu cơm cho anh ta?”

Cung Duy Diệp ở trong lòng hô to một tiếng không ổn, lập tức chạy vội tới nhà bếp.

“Đúng vậy, không còn cách khác, ai bảo anh ta không biết nấu ăn, mẹ chưa từng ăn đồ anh ta nấu, có mang cho lợn nó cũng không thèm ăn.”

Cung Duy Diệp đoạt lấy rau trong tay gã, thì thầm, “Đừng nói nữa, cậu mau đi đi, tôi tự lo được.”

“Lẽ nào mỗi ngày con gọi điện hỏi mẹ cách nấu là để con làm?”

“Đúng vậy.” Ngón tay bướng bỉnh nắm chặt tay Cung Duy Diệp trong chậu nước chơi đùa, mặc anh giẫy dụa thế nào cũng không buông ra.

“Cậu làm gì —” Cung Duy Diệp liếc nhìn bác gái phía sau tức giận tăng cao, nhỏ giọng trách cứ nam nhân ngoạn tâm nổi lên. Càng giãy dụa gã càng nắm chặt, nước trong chậu dâng lên, sắp tràn ra ngoài, sợ tiếng ồn kinh động Phương mẫu, dù sao thân thể hai người cũng che khuất, cũng đành để gã nghịch ngợm.

Mười ngón bị gã nắm chặt, dùng nước lạnh nhẹ nhàng xoa tại lòng bàn tay anh. Lưng tay trơn nhẵn không hề có vết tích, mềm mại như tơ tằm, dọc theo gân mạch xanh nhạt, tìm kiếm đường tình duyên. Lật lại lòng bàn tay, từng đường lúc đậm lúc nhạt, mỗi một đường đều đại biểu tâm tình anh. Dứt bỏ phiền não, tại nơi đường tình duyên đứt gãy, tôi giúp anh kéo dài kéo dài.

Ngón tay mềm mại đi qua ngón tay anh, lòng bàn tay hơi ngứa ngứa, Cung Duy Diệp liền nắm lấy ngón tay gã, mười ngón giao triền…

Ngón tay thay môi, bàn tay thay tâm, cùng cậu hôn sâu.

Đừng quên nghi thức này, nghi thức chúng ta yêu nhau…

Chẳng vì sao, hai đại nam nhân thân hình tương đương đứng cạnh nhau làm Trần Nhạc Phi cảm thấy phi thường chói mắt, cảm giác cực độ khó chịu từ dạ dày bốc lên — “Con làm vậy đều là vì anh ta?”

Cung Duy Diệp trong lòng lo lắng, giương mắt nhìn nam nhân bên cạnh cười như không có việc gì.

“Đúng vậy!” Không chút nào ẩn dấu tâm ý thốt ra, nụ cười không biến mất là chấp nhất của tôi.

“Diễm nhi!” Phương mẫu đã bị kinh hách lập tức chạy vào nhà bếp, kéo tay Phương Diễm còn chôn trong nước, “Con cùng mẹ về nhà. Ngay lập tức!”

“Mẹ, cần gì phải vội vậy chứ.” Phương Diễm cười, bất đắc dĩ để mặc mẫu thân kéo ra khỏi nhà bếp.

“Rất vội.” Trần Nhạc Vân cầm ví trên sô pha, cũng không quay lại kéo Phương Diễm đi phía cửa.

“Rồi rồi, con đi con đi, mẹ chờ con lấy chìa khóa đã.” Giật khỏi tay Phương mẫu, Phương Diễm đi về phía bàn trà, nhưng đầu chuyển về phía Cung Duy Diệp trong nhà bếp, “Duy Diệp, hôm nay anh tự nấu ăn một mình vậy, nếu không gọi ngoài mang tới đi. Tôi phải về nhà thụ hình, không bảo vệ anh được, anh —”

“Diễm nhi!!”

“Đã biết. Mẹ biến thành bà già lắm lời từ khi nào vậy. Ba con chịu được à…”

“Con còn dám nói. Đã bao lâu không chịu về nhà…”

Thanh âm mẫu tử trêu đùa càng lúc càng xa, thẳng đến khi không nghe thấy nữa, Cung Duy Diệp mới quay lại bên chậu nước.

Có một loại nhân duyên đã định trước sẽ không thể thay đổi, có một loại ước định chúng ta muốn cùng nhau thực hiện.

Phương Diễm, con đường này có bao nhiêu gồ ghề, bao nhiêu chông gai, chúng ta có thể tránh thoát được hết sao. Cẩn cẩn dực dực che chở, tận tâm tận lực duy trì, chỉ sợ vô tình chạm phải, cả hai sẽ bị chia lìa, thương tổn, như vậy thật sự có thể thấy được ánh mặt trời ư? Thật sự có một tương lai tươi sáng trước mặt chúng ta sao? Vậy, chúng ta hãy cùng nhau tin tưởng, nếu không nếm thử, vĩnh viễn sẽ không biết được kết quả.

Dọc theo đường tình duyên vẽ thêm một vòng, Cung Duy Diệp mỉm cười thu hồi phiền não.

Ngày hôm nay không được, ngày mai không được, ngày kia không được… có lẽ một năm, hai năm, thậm chí mười năm sau, thực sự sẽ có ngày cùng nhau đứng dưới ánh mặt trời.

Darling, chúng ta cùng nhau, đón chờ ngày đó.

Phương Diễm nhẹ nhàng mở cửa, căn phòng đen kịt, có chút quạnh quẽ. Gã xoa xoa lông mày mệt mỏi, đi về phòng ngủ, bật đèn, nhưng không thấy người mình mong gặp. Nghi hoặc nghiêng đầu ngẫm lại, không chắc chắn mở khách phòng, bóng người cô đơn trong phòng làm gã thương yêu. Đi lên trước, tương thân thể uể oải giao cho người kia, cách chăn ôm lấy anh.

Bị trọng lượng áp bách, Cung Duy Diệp ngái ngủ mở mắt, quay đầu, “Cậu về rồi à?” Mặc dù không có kỳ vọng, nhưng thấy gã về vẫn không nén được vui mừng, định ngồi dậy —

Phương Diễm ấn anh nằm lại, “Anh ngủ đi, không cần phải ngồi dậy. Sao không ngủ trong phòng ngủ?”

“Nghĩ hôm nay cậu không về.”

“Tôi không về anh cũng có thể ngủ tại đó mà, phòng này đã lâu không sử dụng, nghĩ gì lại chạy tới đây chứ.” Một phần chỉ trích, chín phần yêu thương, ngón tay Phương Diễm xoa xoa gương mặt anh.

“Không biết.” Thuận theo mỉm cười, cọ cọ mặt tại lòng bàn tay gã, “Cậu không ở, tôi không muốn một mình ở phòng đó.”

“Ngu ngốc.”

“Hôm nay thế nào, có bị mắng không?”

“Hoàn hảo, chỉ nói tôi một hai câu, mẹ tôi luyến tiếc mắng tôi, lại còn bà nội tôi ở đó nữa, ai dám đυ.ng tới một sợi tóc của tôi chứ.”

“Cậu nói thế nào?”

“Có thể nói gì, chỉ nói anh là một bằng hữu rất hợp, rất thương cảm cũng rất ngu ngốc, luôn làm người khác muốn chiếu cố.”

“Cậu hôm nào không mắng chửi tôi cả người sẽ khó chịu à? Đó là cậu tự tìm, chiều nay làm sao vậy, vì sao trước mặt mẹ cậu lại làm thế? Cậu ngốc thật hay giả vờ vậy? Ai thấy vậy cũng hoài nghi hết.”

Phương Diễm nhưng cười không nói, đáp án để mặc anh tự hiểu.

Nhìn biểu tình của gã, Cung Duy Diệp không hiểu cúi đầu…

Tên này —

Sẽ không —

“Cậu cố ý?”

Phương Diễm ôn nhu nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt dương cương, ngón tay khẽ vuốt ve, khuôn mặt ửng hồng toát ra một mặt nhu hòa, thϊếp lên đôi môi ôn nhuận, một nụ hôn khe khẽ.

“Duy Diệp, sớm muốn gì có ngày tôi sẽ nói với gia đình mình, đây là vợ của con, là vợ duy nhất của con trong kiếp này. Ngoại trừ anh ấy, con sẽ không muốn bất kỳ kẻ khác.”

Sở dĩ —

Phương Diễm, cậu đang để họ dần dần tiếp thu phải không?

Từng chút một tiếp thu tồn tại của tôi, từng chút một tiếp thu chuyện thực khó tin, đợi đến một ngày chân tướng rõ ràng, có lẽ hạnh phúc cũng không xa xôi như vậy…

Phương Diễm, tôi nên nói cậu dụng tâm lương khổ chính trách cứ cậu cả gan làm loạn? Cậu thật quá liều lĩnh!

Ván bài này, chúng ta có thể thắng không?

Chí ít tôi biết chúng ta sẽ không thua.

“Tên đó ngu ngốc tới cực điểm, một kẻ tự ti cuồng làm hận tới nghiến răng nghiến lợi, vậy mà con còn yêu tên đó như vậy, cư nhiên còn muốn cùng người đó ở bên nhau đến khi về già. Cho dù mọi người trên thế giới không tiếp thu bọn con, dù phải tới sao hỏa, tới mặt trăng, con cũng muốn nắm chặt tay người đó, không bao giờ buông ra.”

Chúng ta, vĩnh viễn, sẽ không thua.

“Anh nghĩ gì mà đần mặt cười vậy?”

“Không có gì, hôm nay có nhìn thấy ảnh mỹ nữ không? Thế nào?”

“Ân, một tuyệt thế mỹ nữ, rất đủ tư cách làm con dâu Phương gia.”

“Phải?”

“Bởi vậy tôi nói với ba tôi, tôi không ngại có mẹ kế, chỉ cần mẹ ruột tôi đồng ý. Kết quả tôi bị đánh rất thảm hại. Anh xem nữ nhân này thật đáng sợ, động bất động liền dùng vũ lực. Không hiểu bà ấy dựa vào gì mà mê hoặc ba tôi tới thần hồn điên đảo, kết hôn vào Phương gia? Tôi thật không hiểu nổi.”

“Ha ha…”

“Anh còn cười? Còn không phải vì anh.”

“Phương Diễm, cậu biết không, lần đầu tiên tôi tới nhà cậu, tôi đã nghĩ nếu ai có thể trở thành nữ chủ nhân nơi đây, người đó sẽ may mắn, hạnh phúc biết mấy.”

“Hiện tại thì sao? Giờ anh đã trở thành chủ nhân nơi này, anh nghĩ gì?”

“Ngay từ đầu không tin, cảm giác như đang mơ, qua vài ngày sẽ ly khai nơi đây, nơi đây sao có thể thuộc về tôi được, đợi tới khi gã nam nhân ưu tú này phát chán, không muốn cùng tôi chơi trò chơi ái tình nữa, tôi sẽ rời khỏi đây. Có chút thê lương, còn có chút bi thương. Thế nhưng dần dần, dần dần tôi phát hiện, cậu sẽ không ly khai tôi. Bởi vậy tôi lại đắc ý. Nếu chúng ta có thể bên nhau mười năm, tôi sẽ nói với người khác, đây là nhà của tôi, nhà của Cung Duy Diệp này; nếu chúng ta có thể bên nhau hai mươi năm, mỗi ngày tôi sẽ gọi cậu là lão bà; nếu chúng ta có thể bên nhau ba mươi năm, mỗi ngày tôi sẽ cùng cậu tản bộ, cùng cậu tập thái cực quyền, cùng nhau chơi cờ, nếu người khác hỏi tôi ai vậy, tôi sẽ nói với người đó, đây là bạn già của tôi; nếu chúng ta có thể bên nhau bốn mươi năm, tôi sẽ dẫn cậu về quê tôi, đưa cậu tới trước mặt ba mẹ tôi, nói với ông bà đây là con dâu họ hy vọng đã lâu, mặc dù không thể cho họ một cháu trai khả ái, một đứa chắt nghịch ngợm, nhưng con yêu người này, ngoại trừ người đó, con không muốn ai khác; nếu chúng ta có thể bên nhau năm mươi năm, Phương Diễm… tôi sẽ buộc tay hai chúng ta lại, tôi sợ cậu già rồi thành ngu ngốc, tìm không thấy tay tôi lại không biết làm sao, đến lúc đó cậu muốn trốn cũng trốn không thoát.”

Phương Diễm nhíu mày, khóe miệng tiếu ý không giảm, “Như vậy a… vậy nếu chúng ta bên nhau mười năm, tôi sẽ đưa anh tới Mỹ đăng ký kết hôn, vậy nhà này phân nửa sẽ là của anh; nếu chúng ta bên nhau hai mươi năm, tôi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, vứt cho ba mẹ tôi, nói với bọn họ Duy Diệp sinh, sinh một đứa nhóc béo tròn; nếu chúng ta bên nhau ba mươi năm, tôi sẽ đưa anh đi du lịch vòng quanh thế giới, sẽ đem câu chuyện của chúng ta kể cho một người viết tiểu thuyết đồng tính luyến ái, ái tình của chúng ta sẽ đẹp như truyện cổ tích; nếu chúng ta bên nhau bốn mươi năm, tôi sẽ cùng anh về quê anh dưỡng lão, mỗi ngày tới thăm ba mẹ anh, mang đồ ăn ngon biếu tặng họ, tôi con rể này làm thiếu chu đáo, sau này sẽ hảo hảo hầu hạ hai người; nếu chúng ta bên nhau năm mươi năm…” Gã đột nhiên ôm lấy cổ Cung Duy Diệp, hơi thở gần, không khí tuần hoàn trong cơ thể hai người, hợp làm một, trong mắt anh chỉ có bóng hình gã, “mỗi ngày tôi sẽ gọi anh ‘lão cung’, ‘lão công’.”

Cung Duy Diệp vươn tay, ôm lấy bờ vai gã, chăm chú, không hề khe hở.

“Phương Diễm, cậu cũng không phải đồng tính luyến ái, vì sao cậu lại yêu tôi?”

“Duy Diệp, nếu anh là nam nhân, tôi sẽ là gay, nếu anh là nữ nhân, tôi sẽ là straight, nếu anh không tồn tại, tôi hay tự kỷ.”

“Ha ha…”

“Anh cười gì, tôi nói thật.”

“Cậu đúng là một kẻ tự kỷ cuồng, tự đại cuồng!!”

“Vẫn còn tốt hơn ngu ngốc!!”

“Vậy cậu một tên tự kỷ cuồng vì sao muốn yêu một đứa ngốc chứ?”

“Già néo đứt dây a! Một người tuyệt đỉnh thông minh như tôi chỉ có thể tìm một ngu ngốc mới hoàn chỉnh được, tôi sợ tìm một người thông minh như tôi, con cháu sau này sẽ chế tạo ra vũ khí tiên tiến phá hủy thế giới thì sao, sở dĩ vì hòa bình thế giới, chính tìm một ngu ngốc được rồi, tôi rất có tinh thần hy sinh — ôi, sao anh lại dùng gối đập tôi, muốn ăn đòn phải không, đâu ngứa nói cho tôi biết, tôi giúp anh ‘gãi ngứa’… Ôi, anh còn đánh… muốn chết…”

Hạnh phúc phủ xuống, chúng ta thỏa thích tiêu xài, không bảo lưu chút nào cho ngày mai, chỉ vì tôi quá yêu cậu, quá yêu cậu, tìm không ra không gian dư thừa để bảo tồn ký ức…