Còn hai ngày nữa sẽ trở về thành phố, Trữ thúc cùng Trữ thẩm tống cổ bốn thanh niên ra khỏi nhà, nói muốn đưa Phương Diễm đi tham quan, kỳ thực Cung Duy Diệp biết cô chú không muốn anh suốt ngày ngồi trông lúa, không chịu nghỉ ngơi.
Ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, mặc dù không phồn hoa bằng thành phố bọn họ công tác, nhưng cũng có vài chỗ đặc sắc.
Đường chính chỉ cần ngồi xe nửa tiếng là đi hết, từ trong cửa hàng san sát hai bên đường truyền tới tiếng nhạc rung trời, mặt tiền cửa hàng treo đầy các băng rôn quảng cáo, cửa các siêu thị đều treo biển giảm giá, khuyến mãi. Xe cộ qua lại coi như ngay ngắn hữu tự, người đi bộ không hề để ý tới vỉa hè, trực tiếp đi xuống lòng đường. Cảnh sát nhìn thấy cũng chỉ mở một con mắt, nhắm một con mắt, cũng không đi quản.
Không có bể bơi hay khu vui chơi, Trữ Tử Phàm cùng Cung Duy Tuyết vì vậy phát huy sở trường đặc biệt của nữ nhân — đi dạo phố mua sắm. Cửa hàng nổi tiếng, khu quà vặt, thẩm mĩ viện, toàn bộ không buông tha. Đi xem vài siêu thị lớn gần nhau, thấy nơi nào bán rẻ hơn mới quay lại mua. Hai nam nhân hai tay túi lớn túi nhỏ bị dằn vặt cả một ngày, thống khổ bất kham, oán khí tận trời.
Cung Duy Diệp ngồi xuống ghế đá ở công viên sẽ không nguyện đứng dậy nữa. Đặt toàn bộ túi để trên vai, trên tay, trên cánh tay xuống ghế, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Không hề thân sĩ ném túi xuống ghế, Phương Diễm hai chân như nhũn ra ngồi trên ghế, vừa thở dốc vừa không ngừng oán giận, “Chết tiệt, vì sao tôi phải chịu tội như vậy chứ.”
Mệt mỏi quay đầu, Cung Duy Diệp hữu khí vô lực nói: “Phương Diễm, cậu cùng các cô ấy đi chơi đi… tôi… tôi thực sự đi không nổi nữa… tôi đợi… đợi mọi người ở đây.”
“Nói linh tinh gì vậy, tôi cũng làm gì còn sức nữa. Tôi cự tuyệt.” Trời nóng thế này, không được ở trong phòng có điều hòa nghỉ ngơi, lại chạy ra ngoài làm trò vớ vẩn. Thực sự là nhàn rỗi không có việc gì làm. Phiền phức.
“Sao họ khỏe thế nhỉ? Không thấy mệt à?” Thị trấn này đâu có lớn, tới tới lui lui đi dạo vài lần, thật không hiểu họ nghĩ thế nào nữa.
“Nữ nhân thật phiền phức.” Tuy trước đây cũng từng cùng vài bạn gái đi mua sắm, nhưng đa số đều đi xe, bởi vậy không thấy mệt. Hiện tại — đôi khi thật muốn buộc nam nhân này lại trực tiếp mang về, cái gì Trữ Tử Phàm, cái gì Cung Duy Tuyết, toàn bộ mặc kệ, gã không bao giờ quan tâm nữa.
Khi hai cô gái nói nói cười cười đi về phía họ, hai người khó có được ăn ý trăm miệng một lời phát sinh cảm thán.
Gần chạng vạng, đi qua một cửa hàng áo cưới, Trữ Tử Phàm cùng Cung Duy Tuyết không hẹn mà cùng bị hoạt động trong cửa hàng hấp dẫn, lôi kéo một bất đắc dĩ, một khó chịu vào đăng ký.
Vì hấp dẫn các đôi tình nhân trẻ tuổi, cửa hàng áo cưới cao cấp này tổ chức chương trình “tỏ tình dấu mặt”. Đôi tham gia phải đúng tình nhân, bắt thăm chọn trang phục của mình, tại trong phòng khách hoa lệ cùng mọi người khiêu vũ một điệu, xếp thành một hàng. Người lần lượt ra khỏi hàng muốn từ trong mười chín bóng lưng còn lại tìm kiếm người yêu, sau đó tỏ tình. Tỏ tình kết thúc, người kia sẽ tháo xuống mặt nạ, đôi tìm được đúng người, biểu lộ thâm tình nhất, có thể làm người khác cảm động nhất sẽ được cửa hàng tặng một bộ váy cưới trị giá năm nghìn nguyên cùng thẻ hội viên, có thể chụp ảnh miễn phí tại cửa hàng suốt đời.
Kỳ thực chụp ảnh đúng thứ nhì, hấp dẫn nữ hài chính là tỏ tình cùng cảm giác tâm hồn đồng điệu.
Trên tấm áp phích quảng cáo là một nữ tử quyến rũ che voan mỏng bạch sắc, bên cạnh có một nhóm chữ nhỏ: Em có nhận ra anh là ai không? Hỡi người tình dấu mặt của anh, hãy để anh lắng nghe thanh âm sâu nhất trong trái tim em. Bên phải là một nam nhân trang phục hoàng tử cầm mặt nạ trong tay, nhãn thần băng lãnh, hấp dẫn không ít trái tim phụ nữ.
Phương Diễm nổi giận ném xuống trang phục công chúa trong tay gã. “Đừng có đùa, tôi không tham gia nữa.” Vận khí gã thật kém, bốc thăm phải trang phục “công chúa.” Ngay khi thấy hai chữ kia xuất hiện trên tờ giấy, mặt gã lập tức có dấu hiệu rút gân.
Hóa trang sư bên cạnh khuyên can gã hơn nửa ngày, nói đổi vai như vậy cũng chỉ để tăng hiệu quả tiêu khiển, mời gã phối hợp. Theo quy định, nếu giữa đường bỏ không tham gia sẽ phải bồi thường tổn thất của cửa hàng, nữ nhân cùng đôi cũng không thể kế tục tham gia.
Hừ, liên quan gì tới gã chứ.
Dù sao bọn họ cũng chỉ một thời hứng trí, cái gì mà tỏ tình dấu mặt, cái gì —
Có gì đó trong nháy mắt hình thành, chạy vào trong đầu gã.
Một phút sau, gã hân nhiên tiếp nhận an bài này.
Âm nhạc nổi lên, trong đại sảnh xa hoa, hai mươi nam nữ mặc quần áo quái dị nối đuôi mà vào, mỗi người cầm trong tay mặt nạ dùng trong vũ hội hóa trang gắn tại trên mặt, chỉ để lại đôi mắt tỉ mỉ tìm kiếm thân ảnh đối phương.
Theo tiếng nhạc vang lên, khiêu vũ giản đơn tùy hứng không có câu thúc, nhảy xấu cũng không ai để ý, ý nghĩa ở chỗ kinh qua tiếp xúc tìm ra người yêu.
Xung quanh phòng khách chật kín người xem náo nhiệt, hoạt động thú vị như vậy tại thị trấn này cũng ít gặp, thỉnh thoảng có tiếng đèn flash kỷ niệm một màn hiếm gặp. Những cô gái trẻ tuổi, những bác gái lớn tuổi đều tụ tập một chỗ, nghị luận suy đoán xem ai cùng ai đúng một đôi, thậm chí có cả người của đài truyền hình nơi đây, liên tục giải thích quy tắc trò chơi.
Vũ khúc kết thúc, hai mươi nam nữ xếp thành hàng dài, người chủ trì khí thế ngất trời tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Ánh đèn trong nháy mắt tắt hết, người đứng ở góc ngoài cùng bên trái lên sân khấu đầu tiên, chùm sáng chiếu vào trên người anh ta di động theo bước chân anh ta, cho đến khi tìm thấy nữ hài anh ta nghĩ, thâm tình tỏ tình. Xung quanh một mảnh hoan hô, nữ hài xoay người, tháo xuống mặt nạ, hai chùm tia sáng trọng điệp giao thác cùng một chỗ, một đôi hạnh phúc ôm nhau lui ra.
Cung Duy Diệp cam chịu thở dài. Có lẽ đúng như Duy Tuyết nói, anh đã định trước chỉ có thể là một kẻ ăn mày, ngay cả rút thăm cũng lấy phải trang phục ăn mày, toàn thân đầy mảnh chắp vá, cũng không cần hóa trang. Nhìn những người khác — hoàng tử, kỵ sĩ, phù thủy, đại thần, ma pháp sư, tướng quân… trang phục hoa lệ, tạo hình huyễn hoặc, như những chú chim công qua lại không ngớt. Được rồi! Ăn mày thì ăn mày, anh bằng lòng với số phận, như vậy cũng có thể vui vẻ.
Nắm một bàn tay trắng noãn, mặc cho thân thể xinh xắn đó tại chính dưới bàn tay ưu nhã xoay tròn, nhìn nhau cười, cúi đầu ra hiệu lại bị một đôi tay khác kéo cùng tha đi qua đi lại… Mỗi người đều cười vui vẻ, quên hết phiền não của bản thân, đầu nhập vào trong trò chơi cùng vũ khúc làm kẻ khác vui mừng. Đã bao lâu không thoải mái như vậy? Ngày hôm nay tới đây thật không uổng công.
Khi ánh sáng chiếu vào trên người anh, anh biết đã tới lượt mình tỏ tình. Ngẩng đầu, rời khỏi đội ngũ, tháo mặt nạ, nhìn bóng lưng đại đồng tiểu dị trước mắt, tìm thân ảnh anh đợi hai mươi tám năm.
Tiểu Phàm, anh tỏ tình với em, anh tạm biệt em…
Ông trời thực sự đã định trước, mối tình suốt hai mươi tám năm này tại một ngày hè đông người tụ tập, hai tám lần thu hoạch, lần đầu tiên nói hết với em, lần cuối cùng tạm biệt mối tình đơn phương của anh với em. Yêu nếu không xuất phát từ hai người, chỉ có thể biến thành thương tổn. Yêu nếu như không thể thành toàn, anh tuyển chọn chúc phúc.
Dừng lại phía sau người mặc trang phục kỵ sĩ, tĩnh tĩnh đợi ánh sáng nhu hòa chiếu vào người cô, hít sâu một hơi — Cung Duy Diệp, kết thúc mùa hè, kết thúc hồi ức xinh đẹp, ngày hè năm sau, anh sẽ trở về mảnh đất quen thuộc này, sẽ cười thật tươi, thật thoải mái trở lại nơi đây. Dưới bầu trời đầy nắng, khuôn mặt tươi cười bận rộn, có lẽ anh sẽ thỉnh thoảng nhớ tới em, nhớ tới thệ ngôn mười năm trước của chúng ta. Hồi âm vang trong gió, tên khắc vào lòng bàn tay, tiểu Phàm, thủ hộ hạnh phúc của em, anh vĩnh viễn, chỉ làm anh trai em…
“Anh Duy Diệp, anh có quên tiểu Phàm không?”
“Không đâu, vĩnh viễn không bao giờ.”
“Vĩnh viễn làm anh của tiểu Phàm nha, không được thay đổi đâu đấy.”
“Ân, vĩnh viễn không thay đổi…”
Ánh dương quang xán lạn, môi đôi mắt trăng rằm, vĩnh viễn lưu lại trong lòng anh…