Chương 16: Mong muốn

“Bộ phim rất hay, cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Phương Diễm bội cảm không thú vị cùng Trữ Tử Phàm rời khỏi rạp chiếu phim.

Bỏ đi quần áo mùa đông nặng nề, khí trời tháng ba có chút lạnh thổi qua áo khoác đơn bạc, gió lạnh lướt qua thân thể nhượng gã bất tự giác run rẩy. Tuy không còn lạnh lẽo như mùa đông, nhưng tiết trời vào xuân vẫn hơi se se lạnh, đáng nhẽ nên nghe lời bà già, hiện tại mới biết. Ai! Cầu cho không bị cảm lạnh.

“Anh mời em xem phim, để cảm tạ, em mời anh bữa tối nay, được chứ?” Trữ Tử Phàm thẹn thùng nói.

“Tùy tiện.” Dù sao gã cũng không có hẹn, cùng ai ăn cũng như nhau.

Chẳng hiểu vì sao, gần đây càng ngày càng không có hứng thú theo đuổi cô ta. Nghỉ ngơi gã thà trốn trong chăn bông ấm áp hay chạy tới phòng thể thao, còn hơn phải gọi điện mời Trữ Tử Phàm. Rõ ràng cũng không phải tốn nhiều tâm sức, nhưng gã lại muốn buông tay. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp mấy tháng trước nhìn trúng, lúc này nhưng tại trước mặt gã trở thành bức họa nhạt nhẽo tầm thường, không chút kí©h thí©ɧ gã hứng thú. Phương Diễm, rốt cuộc mày làm sao vậy, đã quên đánh cuộc rồi mạ? Chỉ cần mời thêm vài lần, chắc chắn Trữ Tử Phàm sẽ cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mày, sau đó kiêu ngạo đứng trước mặt nam nhân kia, tự hào nhìn anh ta không ngẩng nổi đầu, đây không phải là chuyện mày vẫn muốn làm mạ?

Thế nhưng —

Rất buồn chán,

Ở bên cô ta thực sự rất vô vị. Tuy tính khí của cô ta làm gã cảm thấy mới mẻ, nhưng nhìn lâu cũng làm gã thấy chán ngán. Vì vậy, trên đường phố hoa lệ sầm uất, không chút hứng thú cùng cô trò chuyện.

Đèn đường rực rỡ soi sáng bầu trời đêm đen kịt, những bài hát nổi tiếng vang vọng toàn bộ con đường, xe cộ vội vàng lướt qua, đoàn người như thoi đưa sốt ruột tới nơi mình mong muốn.

Đèn đỏ, đèn xanh —

Bên kia đường đứng một đôi nam nữ.

Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi trang phục học sinh trung học, một nam nhân thành thục khe khẽ cười.

Tức thì tim đập như trống, Phương Diễm ma xui quỷ khiến hô to, “Cung Duy Diệp!”

Nam nhân phản xạ ngẩng đầu, nhìn xung quanh một hồi mới phát hiện Trữ Tử Phàm cùng — Phương Diễm anh quen thuộc bên đường đối diện.

Sao bọn họ ở cùng nhau?

Tức giận thay cho khuôn mặt tươi cười, chính thực sự một tên ngốc, ngây ngốc tuân thủ quy định kia, còn tự hào nghĩ công bằng. Công bằng chó má gì chứ.

Nhưng nhìn gã coi — nam nhân giảo hoạt, cư nhiên lại đơn độc hẹn tiểu Phàm.

Cung Duy Diệp quay đầu, hiện giờ anh thực sự muốn giả vờ không phát hiện ra, cứ vậy rời khỏi.

Nhưng Phương Diễm, gã vì sao không làm như vậy, trái lại còn gọi anh? Là muốn khoe khoang với anh mạ?

Tên khó ưa.

“Chị Tử Phàm kìa.” Cung Duy Tuyết bên cạnh anh kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh Trữ Tử Phàm, “Anh, chị Tử Phàm đang đi cùng ai vậy?”

“Còn ai nữa.” Tức giận trả lời. Gã này tốt nhất không giới thiệu cho Duy Tuyết. Tính cách ác liệt cùng kém cỏi. Không biết sao chính luôn bị gã đùa giỡn.

“Chẳng lẽ anh ta là tình địch của anh?” Há to miệng lắc lắc cánh tay Cung Duy Diệp, “Oa, anh ta đẹp trai quá! Anh, người như vậy thích chị Tử Phàm a. Trời ạ, anh còn hi vọng gì nữa chứ?”

“Duy Tuyết —” Bất khả tin tưởng nhìn em gái thân yêu nhất. Con bé, con bé, con bé sao có thể đả kích anh vậy chứ. Con bé thật sự là Cung Duy Tuyết luôn cổ vũ anh không nên buông tha mạ?

“Cung Duy Diệp, anh đang làm gì thế hả?” Phương Diễm hiển nhiên không kiên nhẫn, lại hét to hỏi.

Làm gì chứ. Dám mang theo nữ hài nhỏ tuổi như vậy đi dạo phố, ham luyến đồng mạ? Cũng không xem chính bao nhiêu tuổi rồi, còn đi học nhân gia ăn cỏ non. Khó ưa.

“Duy Tuyết?” Trữ Tử Phàm nhìn nữ hài bên cạnh Cung Duy Diệp. Sao con bé lại tới đây?

“Cái gì? Em biết cô bé đó mạ?” Phương Diễm quay lại hỏi.

“Ân, cô bé tên là Cung Duy Tuyết, là em gái của anh Duy Diệp.”

“Em gái? Anh ta có em gái? Đúng em ruột?” Sao không thấy anh ta nhắc tới.

“Ân. Cô bé nhỏ hơn anh Duy Diệp mười một tuổi, hiện giờ đúng học sinh cao trung năm thứ hai.”

Em gái — em gái của anh ta.

“Cậu yên tâm, đây không phải tặng cho tiểu Phàm. Tôi mua tặng cho một cô bé mười bảy tuổi. Con bé rất thích ăn ô mai, ăn ngon thế này đương nhiên tôi sẽ mua tặng nó rồi.”

“Đúng một cô bé rất khả ai tự tay đan a, ngoài Trữ Tử Phàm, con bé cũng là người tôi yêu nhất trên đời này.”

Nữ hài mười bảy tuổi, người yêu nhất trừ Trữ Tử Phàm.

“Ha ha…” Phương Diễm vô ý cười to. Thì ra anh ta đang nói về em gái a, đáng chết, làm hại mình…

Cái gì? Muốn nói gì? Cảm giác buồn bã kia là gì? Vì sao khi biết đó là em gái anh ta lại hưng phấn như vậy? Gã cảm thấy như có tâm tình nào đó đang dần được chiếu sáng.

Phương Diễm, chuyện đó liên quan gì tới mày.

“Anh cười gì vậy?”

“Không có gì.” Khuôn mặt không ngừng được tiếu ý hơi phiếm hồng sắc. Gã ngẩng đầu nhìn nam nhân xa xa, trên khuôn mặt tức giận kia là ngũ quan gã từ lâu quen thuộc.

Cung Duy Diệp, Cung Duy Tuyết…

Ra là vậy…

“Gọi trước những món này đã” Gọi món xong, Phương Diễm tiện tay đưa thực đơn cho bồi bàn, tươi cười nhìn khuôn mặt có chút tương tự với Cung Duy Diệp. “Em tên Duy Tuyết đúng không? Tên hay lắm, anh giới thiệu chút nha.” Gã vươn tay qua bàn ăn, “Anh là Phương Diễm, công tác tại một công ty bất động sản, rất vui được làm quen với em, Tuyết nhi tiểu thư.”

Cung Duy Tuyết có chút thụ sủng nhược kinh bắt tay gã. “Rất vui nhận thức anh, Phương tiên sinh.”

Chịu hết nổi rồi, gã lại muốn làm gì chứ. Cung Duy Diệp lạnh lùng nhìn Phương Diễm, bất mãn cánh tay gã vươn ra, thật rất muốn đánh gãy nó.

“Gọi anh là Phương đại ca thôi, gọi Phương tiên sinh khách khí lắm. Anh cũng gọi em Duy Tuyết được chứ? Duy Tuyết rất khả ái cũng rất xinh xắn a, không giống anh trai em chút nào hết.” Phương Diễm xấu xa liếc nhìn nam nhân sắc mặt u ám.

Bảo bối anh yêu thương phải? Hừ —

“A? Ha ha… Anh trai em cũng rất tuấn tú a, trong mắt em, anh ấy là người đẹp trai nhất. Úc, đương nhiên không giống anh rồi. Anh giống như ngôi sao trong phim thần tượng Nhật Hàn ấy, quả thực đẹp trai kinh hồn.” Cung Duy Tuyết vẻ mặt dại trai nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn suất không gì sánh được của Phương Diễm.

“Phải? Anh tốt nhìn như vậy?” Phương Diễm sờ sờ cằm, bày ra mấy tư thế siêu huyễn, “Ách… đôi khi anh soi gương cũng nghĩ vậy nha.”

Ác. May quá anh chưa kịp ăn gì, không sợ rằng đã nôn hết ra rồi. Cung Duy Diệp bất mãn quay đi.

Bọn họ cười đùa tâng bốc nhau một hồi, thẳng tới khi bồi bàn mang ra thức ăn mới ngưng hẳn.

Bàn hình vuông, một bên ngồi Phương Diễm cùng Trữ Tử Phàm, một bên đúng anh em Cung gia. Tuy không thích sắp xếp như vậy, nhưng cũng không tiện nói ra, Cung Duy Diệp bất mãn cúi gằm mặt ăn cơm, nói thật, anh không thích nhìn hai người bọn họ ngồi bên nhau, công chúa cùng hoàng tử, nhìn kiểu gì anh cũng không thấy vừa mắt, hài hòa làm anh khó chịu.

“Cái kia,” Cung Duy Tuyết trắng trợn hỏi, “Phương đại ca, anh cũng thích chị Tử Phàm à?”

“Duy Tuyết —” Trữ Tử Phàm ngượng ngùng lên tiếng.

Nhìn cô, Phương Diễm mỉm cười nói: “Anh cùng Tử Phàm là bạn bè.”

“Di? Bạn bè? Nhưng anh em bảo cả hai là tình địch mà.”

“Phốc —” Cung Duy Diệp toàn tâm ăn cơm bị những lời này làm hoảng sợ, “Duy Tuyết!” Nha đầu này định làm gì vậy?

“Úc? Phải?” Phương Diễm lạnh lùng liếc nhìn anh.

“Em phải thừa nhận Phương đại ca rất ưu tú, nhưng em sẽ toàn tâm ủng hộ anh em, trên đời này, anh ấy là người thân nhất của em. Bởi vậy, Phương đại ca, giờ em thay anh em hướng anh hạ khiêu chiến thư, em nhất định sẽ làm chị Tử Phàm trở thành chị dâu em, cả đời này, em cũng chỉ thừa nhận chị ý là chị dâu.”

“A!” Trữ Tử Phàm cúi đầu che mặt, bị cô đánh bại.

“Đừng nói nữa, Duy Tuyết —” Cung Duy Diệp dưới gầm bàn kéo kéo ống tay áo Cung Duy Tuyết, nhỏ giọng ngăn lại.

“Làm sao vậy, em luôn nói thẳng mọi việc. Nếu không thế này đi, Phương đại ca, anh tặng chị Tử Phàm cho anh em, đổi lại em đồng ý để anh theo đuổi em, thế nào? Điều kiện của anh ưu tú như vậy, em sẽ không để ý tới tuổi tác, được chứ?”

“Duy Tuyết!” Cung Duy Diệp hiện giờ rất muốn gϊếŧ người.

“Ha ha…” Phương Diễm cười to. “Duy Diệp thực sự rất khả ái a, ách… nếu Tử Phàm không thích anh, có lẽ anh sẽ theo đuổi em đấy. Ha ha…”

“Anh làm gì cứ kéo kéo áo em thế, anh cứ luôn sợ sợ hãi hãi như vậy nên đến giờ còn chưa bắt được chị Tử Phàm. Sao anh ngốc vậy chứ —” Cung Duy Tuyết quay đầu, “chị Tử Phàm, chị thực sự không thích anh em mạ? Chị nhìn coi, tuy anh ấy không đẹp trai như Phương đại ca, nhưng rất có vị nam nhân đúng không? Chị Tử Phàm, em sẽ làm mọi cách để chị trở thành chị dâu em đấy.”

“Duy Tuyết, em muốn ăn đòn đúng không?” Trữ Tử Phàm hai tay ôm quyền, làm bộ muốn đánh nhau.

“Chị Tử Phàm, có hai suất ca ở đây, chị muốn lộ bản chất mạ?”

“Em — cứ đợi về nhà xem chị trừng phạt thế nào.”



Phương Diễm cười tương đường nhìn chuyển sang Cung Duy Diệp, người sau không nói một lời tập trung toàn bộ chú ý vào thức ăn trước mặt, từ lâu đã quen thuộc với hỗ động của hai cô.

Đây là định nghĩa thanh mai trúc mã mạ?

Đáng tiếc không thể trở thành ái tình trong hiện thực.

Phương Diễm cúi đầu, cầm dĩa ăn, vài miếng ớt trên đĩa làm gã nhíu mày, dùng dĩa xiên vài miếng, đưa tới trước mặt Cung Duy Diệp, “Cho anh.”

Cung Duy Diệp liên đầu cũng không ngẩng, tới gần dĩa ăn cắn lấy miếng ớt.

Phương Diễm xiên vài miếng ớt nữa, lần thứ hai đưa tới trước mặt anh, “Còn có.”

Cung Duy Diệp mở miệng, tới gần thực vật xanh biếc kia, xung quanh chợt tĩnh lặng khác thường nhượng anh không khỏi ngừng lại. Hình như có ánh mắt nóng rực vây quanh người anh, làm anh không được tự nhiên ngẩng đầu.

Sao vẻ mặt của Duy Tuyết cùng Tử Phàm lại kỳ quái như vậy.

Mắt mở to, miệng há hốc, ngu ngơ nhìn bọn họ.

Trên mặt anh có gì mạ? Vì sao nhìn anh như vậy.

Quay đầu nhìn Phương Diễm, gã chính một tay đỡ má, một tay đưa tới trước mặt anh, đợi anh ăn nốt miếng ớt gã căm ghét.

Có, có chỗ nào không đúng mạ?

Hình như, hình như có điếm sai ba!

Thế nhưng —

Lẽ nào —

Cung Duy Diệp cáu giận đá vào chân Phương Diễm, làm người sau kêu thảm thiết, “Anh làm gì vậy? Tự dưng đá tôi.” Xoa xoa bắp chân đau nhức, người này thật độc ác.

Chết tiệt, sao lại quên Duy Tuyết cùng Tử Phàm cũng ở đây chứ. Bình thường tại quán ăn đều ngồi phòng riêng, hai người cộng ẩm từ lâu đã quen như vậy. Sao hôm nay lại — ai! Thật mất mặt.

“Anh!” Cung Duy Tuyết có chút thẹn thùng mở miệng. “Hai anh thường cùng nhau ăn mạ?”

“Ách… thỉnh thoảng… thỉnh thoảng…” Mồ hôi lạnh đều nhanh chảy ra.

“Vậy các anh bình thường vẫn vậy mạ?” Thật hay giả vậy?

“Đúng thế, làm sao vậy.” Phương Diễm nói xen vào. “Có gì kỳ lạ mạ?” Bọn họ không phải vẫn vậy mạ? Ban đầu cũng có chút không quen, bất quá dần dần cũng bị tên này làm hại, từ lúc nào không để ý tới cũng đã quên mất.

“Úc, không có gì, không có gì.”

Cung Duy Tuyết cùng Trữ Tử Phàm liếc nhìn nhau, xấu hổ cười cười, liền đều cúi đầu như có chút suy nghĩ.

“Uy, anh còn không mau ăn.” Phương Diễm đưa tay tới trước mặt anh, lắc lắc dĩa ăn trong tay.

Ăn, ăn cái đầu cậu ấy.

Cung Duy Diệp ánh mắt độc ác hung hăng đâm thủng gã. Tên này, bình thường không phải rất thông minh mạ! Thế nào hiện giờ không có đầu óc vậy chứ.

Chết tiệt! Xem ra cần phải bớt gặp tên này mới được.

Sau bữa cơm, một đám người lắc lư tới quán Karaoke, đặt một phòng, hai đại nữ hài liền ôm micro, không muốn buông tay.

“Em không muốn, em không muốn, không muốn lớn lên, thế giới trưởng thành sẽ không giống cổ tích nữa…”

Phương Diễm chịu không nổi oạt oạt lỗ tai, bài hát gì thế này, sao giọng hai người này to đến thế chứ, may thiết bị cách âm coi như tốt, nếu không sợ rằng người phòng bên sẽ gõ tường hay trực tiếp tìm tới cửa mất.

Cung Duy Tuyết cùng Trữ Tử Phàm thẳng thắn cởi giày nhảy lên sopha, mỗi người ôm micro, liên tục lắc lư đầu, nhảy nhót liên tục, thâm tình rống. “Em không muốn, em không muốn, không muốn lớn lên, em tình nguyện, vĩnh viễn, ngu ngốc. Em không muốn, em không muốn, không muốn lớn lên. Sau khi lớn lên, em sẽ, mất anh. Em yêu anh, yêu anh như vậy, cớ sao anh lại đi yêu người khác.”

Đúng rồi, tôi thấy hai người cũng đâu đã lớn. Gì mà thục nữ, khuê tú, đều đi đời hết rồi.

Phương Diễm ngồi một bên buồn chán quay đầu, lướt qua chân dài của hai nữ hài, đường nhìn rơi vào nam nhân ngồi yên một bên.

Xem ra anh ta cũng sắp chịu không nổi chỗ này nữa rồi, cau mày nhìn hai nữ hài điên cuồng.

Ngọn đèn hôn ám trong phòng chiếu vào trắc mặt anh, màu da nhu hòa chăm chú hấp dẫn ánh mắt Phương Diễm.

Nhãn thần của anh đang nhìn ai, ánh mắt chuyên chú, nhẹ nhàng nhưng cũng chân thành không gì sánh được.

Dừng lại thêm một giây, liếc nhìn thêm một giây, không biết từ bao giờ, ánh mắt tôi luôn đuổi theo anh, muốn dời đi cũng không thể làm nổi.

Thầm nghĩ tĩnh tĩnh như vậy nhìn anh, mặc kệ âm nhạc, mặc kệ kẻ khác, trong mắt tôi chỉ có thân ảnh anh, khuôn mặt anh.

Anh cảm thấy dị dạng của tôi mạ? Anh quay lại cùng tôi đối diện, trong đôi mắt thâm sắc kia có hình bóng của tôi mạ?

Anh có thấy rõ hình dáng của tôi mạ? Anh có nhớ kỹ tướng mạo của tôi mạ?

Có loại dịch thể sền sệt nào đó như đang thay đổi giữa chúng ta, tình cảm dày đặc vô pháp cởi ra đang lặng lẽ nảy mầm. Tôi không muốn tưới tắm tha, không muốn chăm sóc tha, lạnh lùng thay, tha nhưng chính ngoan cường sinh trưởng.

Đã vô pháp khắc chế mạ?

Khuôn mặt bình thường không chút biểu tình, chỉ là thản nhiên nhìn thẳng tôi, anh có thể phát hiện bí mật ẩn sâu trong mắt tôi mạ?

Cung Duy Diệp không được tự nhiên quay đầu đi. Đường nhìn nóng rực kia làm anh không thở nổi, nhưng song song, một vật thể nhỏ bé đập vào đại môn ở sâu trong tâm linh anh, phát sinh hồi âm khe khẽ.

Đó là gì, nghe không rõ, cũng nhìn không thấy.

Cậu đang suy nghĩ gì vậy, Phương Diễm, ánh mắt cậu chỉ nên nhìn một người, mà người đó, tuyệt không phải là tôi.

Anh ngẩng đầu nhìn Trữ Tử Phàm cười vui vẻ.

Đó là người cậu mong muốn ba, một chiến thắng tôi ấp ủ lâu ngày.

Là, người tôi hằng theo đuổi.