*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[1] Prosopagnosia: là chứng "mù mặt người" hay "mù mặt", chứng bệnh này cũng như tên, người mắc chứng này khó có thể nhận dạng được khuôn mặt của ai đó, bất kể xa lạ hay thân quen.
[2] Công thái học (Ergonomics): Là một nhánh của khoa học nhằm mục đích tìm hiểu về khả năng và giới hạn của con người, sau đó áp dụng phương pháo học này để cải thiện sự tương tác của con người tới các sản phầm và môi trường, hệ thống xung quanh.
[3] Tôm luộc trắng: là một loạt các món ăn đêm trong ẩm thực Quảng Đông. Các món ăn được làm với tôm trong nước sôi, và ăn kèm với vỏ. Tôm sau đó được ăn với nước tương.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đặng Dĩ Manh xoay người, cẩn thận đánh giá đối phương, cuối cùng ở trong óc tìm tòi một lần, vẫn không thu hoạch được gì.
Bẩm sinh cô đã có chứng Prosopagnosia
[1] nhẹ, mà đại mỹ nhân nhớ rõ nhất gần đây, lại chỉ có Đại Uyển mà thôi.
"Xin hỏi cô là......?" Cô gãi ót, có chút ngượng ngùng.
Đối phương ho khan một tiếng: "Tôi là Tề Tiểu San."
Đặng Dĩ Manh mặc niệm lại tên nàng hai lần ở trong miệng, sau một lúc lâu mới sực nhớ ra: "A là cô!!"
Là người nguyên bản được chọn đóng vai tiểu sư muội Thủy Dung. Cũng là cái người tên Tiểu Tề vì hold không nổi khí hậu trên cao nguyên mà giơ cờ trắng đầu hàng.
Tề Tiểu San gật đầu: "Cô nhớ lại rồi à."
Đặng Dĩ Manh gật đầu, le lưỡi xin lỗi nàng, "Thật ngại quá, đầu óc này của tôi không nhớ tốt lắm. Lần trước sau khi trở về, cô hẳn đã khôi phục sức khỏe rồi đúng không?"
Ánh mắt Tề Tiểu San giật giật, "Cảm ơn sự quan tâm của cô, tôi khỏe lại rồi. Đặng tiểu thư, có rảnh uống ly trà với tôi không?"
Tuy rằng Đặng Dĩ Manh cũng rất muốn tâm sự với cô ấy, nhưng đêm nay cô muốn đi về nhà của Đại Uyển trước, làm cho chị ấy một bữa tối thật dinh dưỡng. Vậy nên đành phải cười xin lỗi với Tề Tiểu San: "Hôm khác nha, hôm nay tôi có việc mất rồi."
Tiểu Tề nói được, Đặng Dĩ Manh phất tay với nàng, lúc xoay người đi, nghe được một giọng nữ không phải của Tề Tiểu San nói ở phía sau: "Đúng rồi, cô ấy hiện đang nổi tiếng. Nơi nào còn thời gian mà bồi mấy người rảnh rỗi như chúng ta uống trà chứ."
Đặng Dĩ Manh nghe thế nào cũng cảm thấy lời nói này có ý gì đó không ổn. Nhưng mà khi định gọi lại hỏi cho minh bạch, xoay người thấy Tề Tiểu San vừa vặn đang rẽ qua một cái góc tường, cô đuổi theo, thì cô ấy đã biến mất rồi.
Nữ nhân đi cùng Tề Tiểu San cau mày nói, "Cô ta tới Hoa Dung làm gì?"
Tề Tiểu San cau mày, "Chắc là ký hợp đồng, em nghe người đại diện nói, Lưu Điềm rất xem trọng cô ấy, muốn thu nạp cô ấy vào cánh chim."
"Thật sự thực quá đáng," Nữ nhân chống nạnh, trên mặt biểu hiện đầy tức giận, "Lúc ấy cô ta không phải bảo chỉ đi mua nước tương ngang qua sao, nghe em nói, còn tưởng là người tốt, giả mù sa mưa mang hoa quả tới thăm em, em còn chỉ điểm diễn kịch ra sao cho cô ta. Bây giờ thì đã ký hợp đồng rồi, này không phải đã có dự mưu sẵn rồi à? Lại nói em đấy, thân thể ngày thường cũng rất tốt, sao lại đột nhiên bị say độ cao chứ, không chừng là bị cô ta bỏ thuốc."
Tề Tiểu San trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Đứng trước danh lợi, bị dụ dỗ hoặc thay đổi sơ tâm đều rất bình thường. Chị cũng đừng suy đoán nữa. Đừng nói mấy thứ không thú vị này."
"Từ từ đã Tiểu San, đêm nay Dư Mạt sẽ đi talk show của bên Chu Lỗi, chị an bài cô ấy mang theo em." Nữ nhân lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác của mình ra gọi.
Tề Tiểu San giơ tay muốn ngăn nàng lại, nhưng ngăn không được.
Về phương diện khác, tuy rằng Đặng Dĩ Manh nghe xong câu nói kia thì có chút không vui, nhưng cũng không đặc biệt để ý. Lúc mới ngốc ở bên người Khương Tự Uyển, cô đã suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, nhiều người thì nhiều miệng, cùng một sự việc, những người khác nhau sẽ có những góc độ nhìn nhận khác nhau, và đương nhiên sẽ cho ra các kết luận bất đồng.
Thân là đương sự, bản thân mình không thẹn với lương tâm là được rồi.
Buổi tối muốn ăn cơm cùng với Đại Uyển, những thứ tốt đẹp vẫn đang chờ đợi ở phía trước cơ mà, những thứ nhỏ bé khiến mình không thoải mái, không đáng để trong lòng.
Đặng Dĩ Manh đã đeo khẩu trang từ lúc ở đại sảnh của Hoa Dung, đem nửa khuôn mặt che tới kín mít, ẩn mình đi vào siêu thị mua ít trái cây và rau tươi. Cô có chút chứng khó khăn trong lựa chọn, lúc đang lưỡng lự đẩy xe nhỏ trên lối đi, ngẩng đầu nhìn thấy trên TV đang chiếu《 Thanh Vân Kỷ Sự 》.
Dáng của Đại Uyển hết sức mạnh mẽ, tư thế thẳng tắp hiên ngang, cô đứng ở chỗ kia, ngưỡng cổ ngơ ngác nhìn.
Thật sự hết sức kì diệu.
Cái người đang tỏa sáng tứ phương kia, vị mỹ nhân vừa quyến rũ vừa đáng yêu đấy, lại là bạn gái của chính mình. Chị ấy nói: "Chị thích em nha."
Đây nhất định là mơ đúng không.
"Cô ấy rất hoàn mỹ, đúng không."
Trong lúc Đặng Dĩ Manh đang si mê nhìn màn hình tới không thể dừng lại, bên cạnh bỗng có một thanh âm vang lên, chặn ngang ý nghĩ trong lòng cô.
"A?" Cô xoay cổ nhìn sang, người nói chuyện là một cô gái có dáng người cao gầy, đường cong trên khuôn mặt tuy rằng không được mềm mại nhưng cũng không mất đi mỹ lệ.
Cô gái này cũng như cô, đang ngưỡng cổ nhìn Đại Uyển trong TV, ánh mắt cũng lộ ra sự mê luyến nhè nhẹ!
Oa, bắt được một con tình địch sống nè!
Đặng Dĩ Manh ở dưới lớp khẩu trang đang cười như hoa nở. Các người là tình địch thì sao? Mấy ngàn vạn tình địch đang chung tình với Đại Uyển ơi, bao gồm cả vị trước mắt này nữa, muộn rồi nha, không còn kịp nữa, nữ thần của các cậu đã trở thành chocolate trong túi lụa của mình rồi, lúc nào muốn ăn, thì lúc đó sẽ bị ăn đấy.
Tâm tình của Đặng Dĩ Manh rất tốt, mà vui quá thì sẽ thành thả lỏng quá, mà khi mới thả lỏng, thì sẽ bắt đầu nhây nhây: "À, đúng vậy đấy, chẳng những đẹp như vậy, dáng người không có lời gì để chê, mà kỹ thuật hôn cũng rất tốt."
Hơn nữa, mọi nụ hôn của chị ấy đều là của bé đó nha! Tuy rằng chị ấy tìm mình để luyện hôn diễn, nhưng thật ra lại không quay, chủ yếu là muốn hôn mình thôi, he he he.
Cô gái này mặc một cái áo lông vũ màu tím có họa tiết hoa đi kèm. Nhìn thiết kế giống như mấy cái khăn hoa chuyên dùng để trải giường ở Đông Bắc, cư nhiên mặc trên người cô gái này lại thành công có một phen vị nữ nhân. Người thời thượng dù ra sao đều thời thượng.
Cô gái thời thượng hướng đầu về phía Đặng Dĩ Manh, ánh mắt kinh ngạc.
Trong lòng Đặng Dĩ Manh có chút lộp bộp, nháy mắt hiểu ra, trời ơi. Sao lại có thể đắc ý vênh váo như vậy, sao lại có thể đặt Đại Uyển vào nguy hiểm, sao có thể bại lộ sinh hoạt cá nhân của chị ấy? Lúc nãy sợ là cô bị óc bã đậu. Vội vàng bổ cứu: "Khụ, đùa đó. Tôi thực sự thích nữ thần. Thích chị ấy tới nổi điên, nên có chút chứng ảo tưởng. Xin cứ kệ tôi."
Cô gái kia nhìn cô, ánh mắt không hề chớp.
Đặng Dĩ Manh có chút chịu không nổi, đẩy xe chạy trối chết.
Nguyên liệu nấu ăn đều đã mua đủ, Đặng Dĩ Manh xách theo túi mua hàng trở về nhà Uyển tỷ.
Trong quá trình làm bữa tối, trong phòng trống rỗng, không có Đại Uyển ở đây, cô cảm thấy có chút tĩnh mịch.
Nếu có chút thanh âm thì tốt rồi. Cô đi ra phòng khách mở TV. Cô chỉ cần có chút cảm giác ồn ào cùng náo động, cho nên cũng không để ý đây là chương trình gì, khom lưng đặt điều khiển từ xa lên bàn, ngẩng đầu đối diện với một gương mặt mỹ nhân cổ điển, tức khắc có chút há hốc mồm.
A, chủ nhân gương mặt này, cô mới gặp lúc chiều xong.
Tiểu Tề đang trả lời câu hỏi.
Chủ đề, hình như còn liên quan tới cô.
Nhắc tới Thủy Dung. Còn nhắc tới ba chữ Đặng Dĩ Manh nữa.
"Không sai, là tôi. Nhân vật kia vốn là của tôi." Tề Tiểu San nhìn màn ảnh, khuôn mặt mang ý đạm bạc nhè nhẹ, trong tròng mắt màu trà, có cái loại rụt rè đặc trưng của mỹ nhân cổ điển.
Nàng chỉ nói một câu này, còn những lời kế tiếp là do người bạn bên cạnh nàng hỗ trợ.
"Khi đó thân thể của Tiểu Tề nhà chúng tôi không khỏe. Anh cũng biết đấy, đoàn phim kia rất gấp, cũng không đề cập tới việc cho mọi người chuẩn bị, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, bỗng nhiên chạy tới một nơi nguy hiểm như cao nguyên. Người Tiểu San gầy gò, thể chất kém, nhưng nếu chịu để cho cậu ấy một chút thời gian, vốn khỏe lại rồi thì có thể tham gia diễn. Không biết Đặng tiểu thư sử dụng kĩ xảo gì, chắc là do có quan hệ với Khương Tự Uyển, nghe nói cô ấy là trợ lý của chị Uyển, có quan hệ rất tốt với chị Uyển. Tóm lại cũng không biết là làm thế nào, cuối cùng nhân vật đó lại thành của cô ấy." Bạn nữ lộ ra biểu tình đầy căm phẫn, "Tiểu Tề nhà chúng tôi sau khi trở về, trạng huống vẫn luôn không tốt lắm. Sắp bị cái vụ đoạt nhân vật này khiến cho mắc bệnh trầm cảm. Tôi cảm thấy là, Đặng tiểu thư đoạt nhân vật của người khác, không hợp lẽ với đạo nghĩa giang hồ, cô ấy cần giải thích cho chuyện này. Ít nhất thì chân nhân cũng nên đứng ra nói lời xin lỗi đúng không?"
Người chủ trì nghe cô gái kia nói chuyện như bắn pháo liên thanh, rõ ràng có chuẩn bị mới tới, đã nghĩ sẵn kịch bản ở trong đầu, trong buổi nói chuyện này, mồm miệng lanh lợi lại logic, hơn nữa còn liên lụy tới vị đại già như Khương Tự Uyển, cộng thêm tân nhân đang nổi gần đây là Đặng tiểu thư, bộ điện ảnh Thanh Vân Kỷ Sự cũng vừa online, đây quả thực là một tin lớn.
Ratings và tỉ lệ click trên internet trong chương trình đêm nay nhất định không thấp!
Người chủ trì là Chu Lỗi hưng phấn tới chóp mũi sáng lên, gật đầu nói với nữ khách mời: "Được, Dư tiểu thư, còn nó nội tình gì, mời cô nói cho chúng tôi cùng biết."
Trước người của vị Dư tiểu thư này cài một bảng tên viết hai chữ Dư Mạt, sau khi thành công khiến cho người chủ trì hứng thú, trạng thái tinh thần của nàng cũng càng đề cao, "Đặng tiểu thư mới xuất đạo, đã phách lối đoạt cơ hội của người khác như vậy, về sau chỉ sợ sẽ làm hỏng quy củ trong vòng giải trí chúng ta, hy vọng công ty quản lý nào kí hợp đồng với cô ấy, chỉ bảo cô ấy một chút, trong cái vòng này, nhân phẩm rất quan trọng, đừng chỉ mỗi quan tâm tới lợi ích nha."
Đặng Dĩ Manh xem tới chứng si ngốc cũng tái phát rồi.
Sau khi dại ra một lúc lâu, cô nhanh chóng quyết định rút nguồn điện.
Chương trình như thế này không xem cũng chẳng sao cả.
Lấy di động ra mở một ca khúc nhẹ nhàng.
Lúc cau mày thái gừng, chỉ thất thần vài giây, dao trật một chút, nhẹ nhàng cắt một vết trên ngón trỏ.
Ngón tay bị đau, cô thét lên a một tiếng.
Cúi đầu xem, chỉ thấy máu ở miệng vết thương chảy ra không ngừng.
Đặng Dĩ Manh thầm nghĩ không ổn, cắn môi dưới tìm hòm thuốc.
Lấy một tờ giấy ăn bọc ngón tay bị thương, lục nửa ngày cũng không tìm thấy băng go, mặc đại áo bông ra cửa mua. Mở cửa rồi, lại đi vòng trở về, tìm khẩu trang đeo, che ngón tay lại rồi đi ước chừng hơn mười phút, nhìn thấy tiệm thuốc đầu tiên liền chui vào, mua một đống băng go.
Đứng ở quầy bàn dán băng go.
Khi xoay người muốn ra cửa, lại nghe thấy nhân viên trong tiệm đang giới thiệu cho khách hàng một loại gối hình chữ U, "Thiết kế tuyệt đối phù hợp với công thái học
[2]! Rất thích hợp làm quà tặng cho chồng chị."
Lỗ tai Đặng Dĩ Manh run run, đi qua, cầm lấy một cái gối đầu màu xanh dương, hỏi bao nhiêu tiền.
Quản lý Tiếu đưa Khương Tự Uyển về nhà, lúc sắp về tới nhà tự dưng xoa xoa đôi mắt, tin rằng bản thân không nhìn lầm, mới quay đầu nói với Đại Uyển: "Chị Uyển, Manh Manh đang đợi chị kìa."
Khương Tự Uyển vốn dĩ đang dựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi, nghe hắn nói như vậy, đứng dậy, thoáng nhìn về phía trước. Không khỏi nhịn không được mà bật cười.
Tay trái của Đặng Dĩ Manh ôm một cái thứ gì đó màu xanh dương, đứng chỗ kia nhảy rồi lại nhảy, tay phải mạnh mẽ múa may về phía nàng, cả người đều hết sức hoạt bát.
"Uyển tỷ, Uyển tỷ!" Tới gần rồi mới biết em ấy còn hô to gọi nhỏ nữa.
Khương Tự Uyển đợi đến khi xe dừng lại yên ổn để đi xuống, xách cổ của em ấy không cho nhảy nhót, "Em ngốc phải không, trời lạnh như vậy, ở bên ngoài làm cái gì?"
"Chờ chị đó." Đặng Dĩ Manh ngẩng mặt, chớp mắt, ý tứ trong ánh mắt kia như muốn nói: Này còn phải hỏi nữa hả.
Đã mấy ngày rồi Khương Tự Uyển không nhìn thấy em ấy, ngẫu nhiên Đặng Dĩ Manh lại gửi cho nàng vài mẩu truyện cười không đâu vào đâu, nhưng chẳng gọi điện thoại lần nào, làm nàng cho rằng Đặng Dĩ Manh lại phản bội nữa. Hiện tại không thể nghi ngờ rằng cứ nhiệt tình trước mắt nàng như vậy đúng là liều thuốc hay, rất chữa khỏi.
"Uyển tỷ, chị buông em ra nha." Đặng Dĩ Manh vặn vẹo, "Em có thứ này muốn tặng cho chị."
Khương Tự Uyển rũ mắt nhìn đồ mà em ấy ôm trong tay, nhướng mày hỏi: "Gối chữ U?"
"Đúng vậy." Đặng Dĩ Manh nhảy qua chào hỏi với Tiểu Ngải, "Tiểu Ngải, em đặt gối nhỏ của Uyển tỷ ở phía sau ha." Nói xong thò người đi vào, đặt gối đầu trên chỗ ngồi, vỗ vỗ nó, thấp giọng cười nói: "Cậu ngoan nha, giúp mình chăm sóc cho Đại Uyển thật tốt."
Đặng Dĩ Manh làm xong cái này, lui ra ngoài, lại cố ý chạy ra phía trước thêm lần nữa, hỏi Tiếu quản lý: "Tiểu Ngải, anh có muốn vào nhà ăn ít canh không, hôm nay em mới sửa lại thực đơn, vào nếm thử nha?"
Tiếu Khoa Ngải dò đầu ra, cổ duỗi như hươu cao cổ vậy đó, cười đến lộ hàm răng trắng chỉnh tề, "Thật sao? Hôm nay anh vừa lúc ở nhà một mình, cô đơn tĩnh mịch biết bao, nếu có thể...." Khi hắn định đi xuống nói, nhìn thấy mặt của chị Uyển đứng phía sau Đặng Dĩ Manh, tức khắc rụt trở lại, xoa cái ót, cười nói: "Anh nhớ rồi, Manh Manh, người yêu anh còn bảo anh giúp làm tư liệu nữa, anh phải trở về, hẹn gặp lại ha!"
Nói xong lái xe giống như muốn chạy trốn mà biến mất dần.
Đặng Dĩ Manh cảm thấy rất khó hiểu với sắc mặt thay đổi đột biến của anh ấy, nhìn bóng dáng chiếc ô tô chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy, quay mặt đi, cười nói với Đại Uyển: "Uyển tỷ, về sau nếu chị muốn nghỉ ngơi, dựa vào cái gối đầu đó ngủ đi. Được không?"
Khương Tự Uyển gật đầu: "Được." Kéo em ấy vào nhà. Dù chỉ là khoảng cách mấy chục cái bước chân, những vẫn sợ em ấy lạnh, đem em ấy ôm vào lòng, dùng áo ngoài khóa lại trong lòng ngực.
Trên bàn đã bày bữa tối.
Lúc hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn, Đại Uyển phát hiện Đặng Dĩ Manh của hôm nay có chút không thích hợp. Ngày thường luôn quơ tay múa chân nói chuyện, hôm nay lại an tĩnh ngồi đằng kia ăn món của em ấy, múc canh từng muỗng uống chậm rãi, giống như bạn nhỏ lớp mẫu giáo ăn điểm tâm vậy đấy, lặng ngắt như tờ. Tay trái còn luôn đặt dưới cái bàn nữa.
"Đặng Dĩ Manh."
Đặng Dĩ Manh ngẩng đầu lên, trong miệng còn hàm chứa ngụm canh, ánh mắt hỏi: "?"
"Kí hợp đồng với Hoa Dung, không có gì muốn nói sao." Đại Uyển cầm cái muỗng truy đuổi táo tàu trong chén canh.
Đặng Dĩ Manh lắc đầu, không nhìn ra được sự hưng phấn.
"Nếu không, mang em ra ngoài ăn, chúc mừng một chút?" Khương Tự Uyển nhìn cô, nói chuyện rất chậm, muốn thử xem, trạng thái đê mê này của em ấy, rốt cuộc là vì sao.
Lần này Đặng Dĩ Manh nuốt ngụm canh trong miệng xuống, cười cười: "Em thích ăn ở nhà."
Khương Tự Uyển muốn trêu chọc em ấy một chút.
Nhưng Đặng Dĩ Manh lại cúi đầu.
Đại Uyển "sách" một tiếng, nhìn gần đấy có một đĩa tôm luộc trắng
[3], nhẹ nhàng thỉnh cầu: "Manh Manh, giúp chị xử lí cái này đi."
Đặng Dĩ Manh nghĩ nghĩ, nhanh chóng lấy