🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[1] Phong Hỏa Luân: Đây là công cụ di chuyển của Na Tra ở Tây Du Ký đó. Có hình là hai cái vòng vàng ghép với nhau, còn bốc lửa nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đặng Dĩ Manh sau khi qua cảnh này, công tác của hôm nay được tính là xong rồi. Vốn dĩ là có thêm hai cảnh quay nữa vào ban đêm, nhưng người quay phim có chút vấn đề về tiêu hóa, Quách Đạo sợ anh ta xảy ra chuyện gì, vậy nên kết thúc công việc.
Vấn đề là khoảng thời gian từ kết thúc công việc đến lúc lên xe, Đại Uyển chưa nói câu nào, biểu tình cũng không được coi lại đẹp. Đặng Dĩ Manh ngồi bên cạnh nàng, cảm nhận được áp suất thấp mà bão táp mưa sa sắp mang tới, ở trong lòng cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc chọc giận chị ấy chỗ nào.
Nếu nói tại lúc ở phim trường cô biểu diễn quá cùi bắp, kéo dài thời gian, chọc Uyển tỷ không cao hứng, Đặng Dĩ Manh cảm thấy có thể lý giải, nhưng mấu chốt, cả hai người tụi cô đều cùng diễn cảnh đó, một lần là qua mà.
Tới lúc trên xe, Khương Tự Uyển dựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi, thấy bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần của nàng, Đặng Dĩ Manh cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ. Cũng bất chấp ngồi đằng trước còn có Khải lão sư và Tiểu Ngải, duỗi tay cầm tay áo của Đại Uyển, thấp giọng gọi: "Uyển tỷ."
"?"
"Em không cố ý đâu." Đặng Dĩ Manh tiến tới bên tai nàng, "Về sau em sẽ không tiếp tục mộng du bò lên giường chị, hại chị không nghỉ ngơi được tốt. Thực xin lỗi Uyển tỷ."
Khương Tự Uyển không nói chuyện, biểu tình trên mặt có thể nói là màu sắc đa dạng.
Đặng Dĩ Manh dứt khoát tới đối diện nàng, đôi tay đặt trên vai Uyển tỷ, thấp giọng nịnh nọt nói: "Như vậy đi, để thể hiện lời xin lỗi chân thành tha thiết của em, chờ lát nữa em giúp chị tẩy trang. Còn có, hôm nay chị nói em làm cái gì, em liền làm cái đó, trở thành một trợ lý toàn năng như thần đèn Aladin, thực hiện mọi nguyện vọng mà chị muốn trong khả năng của em, được không." (。•́︿•̀。)
—— không phải Doraemon sao. Sao bây giờ thành Aladin rồi. Em rốt cuộc có bao nhiêu vai vậy.
Khương Tự Uyển nhìn nhìn hai tay cô đặt trên vai mình, nhẹ giống như hai phiến lông chim, lại vừa nhìn lên, đối diện là gương mặt vô cùng thành khẩn của ai đó. Khuôn mặt nhỏ đó vẫn giữ nguyên lớp trang điểm của "Thủy Dung". Đôi mắt lóng lánh như chứa đựng ngôi sao nhỏ, khuôn mặt vội vàng bày ra dáng vẻ "để em bồi thường chị đi mà".
"Được." Nàng nhẹ nhàng cong cong khóe môi.
Đặng Dĩ Manh nhẹ nhàng thở ra. Uyển tỷ rốt cuộc cũng cười, tuy rằng nụ cười này khiến cô cảm thấy có chút da đầu tê dại. (・_・;)
Lúc xuống xe đi lên lầu, Khương Tự Uyển đi phía trước, Tiểu Tiếu vẫn luôn nháy mắt với Đặng Dĩ Manh.
"Cái gì đó?" Đặng Dĩ Manh không thể hiểu được.
Vẻ mặt Tiểu Tiếu hết sức hưng phấn: "Anh nghe được rồi." (((o(*°▽°*)o)))
"Anh nghe được cái gì?" Cô chán nản. Vì cái gì lại có biểu tình như phát hiện ra Châu Mỹ thế kia.
"Anh còn hỏi vì sao chị ấy đột nhiên tuyển em làm trợ lý." hai mắt Tiểu Tiếu xanh rờn, "chị Uyển thật quá thông minh."
Đặng Dĩ Manh cảm thấy trước sau đều nghe không hiểu, đơn giản liền không nghĩ nhiều. Sau khi đi theo Đại Uyển vào phòng, thấy Đại Uyển lười nhác ngồi xuống vươn vai, lập tức dọn cái ghế ra, ngồi đối diện Đại Uyển, lấy đồ, sau đó xuống tay giúp nàng tẩy trang.
Lần trước hai người không thân, đột nhiên chạm vào mặt, khó tránh khỏi sẽ khẩn trương. Hiện giờ ở bên nhau mấy ngày, đã coi như là bạn bè. Động tay cũng không run nữa. Năm phút là tẩy trang xong rồi. Cầm gương soi về phía mặt nàng mà nói, "Xong rồi! Chị xem, thế nào?"
"Ừm." Khương Tự Uyển lên tiếng, đứng dậy đi rửa mặt.
Đặng Dĩ Manh vừa ngâm nga một điệu hát dân gian vừa ngồi xổm trên mặt đất, nhìn gương mà tẩy trang.
Vừa mới thu thập xong, tin nhắn từ di động hiện lên.
"Manh à, tác nghiệp hôm nay tớ gửi cậu rồi đó. Viết xong thì chuyển qua đây nha. Tớ giúp cậu in ra rồi nộp." Lê Bối Bối gửi cho cô một văn bản "Cậu ở ngoài chơi thì chơi, nhưng đừng chơi quá trớn đấy."
Đặng Dĩ Manh down về, sau đó nhắn cảm ơn Bối Bối, rồi ngồi xổm ở đó mở xem bài luôn.
Tác nghiệp là do thầy Hồ giao, năm đó lúc chuẩn bị thi kĩ năng, cô đã biết vị này là fan của Khương Văn. Nếu không thì tác nghiệp cũng phải liên quan đến điện ảnh của Khương đạo. Ít nhất là tìm ra 30 kĩ xảo của biên kịch trong bộ điện ảnh chiến tranh mà Khương Văn đạo diễn.
Bộ điện ảnh này cô còn chưa có xem, kì hạn nộp bài sắp tới rồi, vậy nên chỉ có thể cầm di động ngồi chỗ kia xuất thần.
"Làm gì vậy." Phía sau vang lên thanh âm của Đại Uyển.
Đặng Dĩ Manh đứng lên, "Uyển tỷ, đợi lát nữa em đi lấy cơm chiều."
"Không cần."
"A?" Đặng Dĩ Manh đột nhiên khẩn trương lên, đi tới hai bước, "Chị vẫn không thoải mái sao?"
Khương Tự Uyển lắc đầu, nhìn xem thời gian, giơ tay chỉ chỉ cửa.
Giống như chị ấy có ma pháp á, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa "đốc đốc đốc".
Đặng Dĩ Manh đi ra mở cửa. Người đến là Tiếu Khoa Ngải, trong tay cầm theo mấy hộp cơm, thấy là cô, "hắc hắc" cười một tiếng: "Em ở đây hả. Đúng lúc, cầm vào đi này." (¬‿¬ )
Đưa túi cho cô, lại ngó ngó vào bên trong thăm dò nói, "Chị Uyển, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi ha, có chuyện gì khác thì gọi cho em."
Đại Uyển ở bên trong "ừm" một tiếng.
Đặng Dĩ Mang cầm túi đi vào, bày đồ ăn trên cái bàn nhỏ giản dị. Có vài loại canh, hai phần cơm nhỏ, bông cải xanh xào, một bát xương sườn hấp, còn có cả cà phê đen và nước trái cây.
Đại Uyển ở chỗ kia dưỡng da. Đặng Dĩ Manh lúc này mới nhớ tới mặt mình chưa rửa, giống như dẫm Phong Hỏa Luân
[1] mà đi rửa mặt, trước đem cái thảm nhỏ ở trên giường kéo ra đây, ngồi xếp bằng lên trên, vỗ vỗ, "Ăn cơm, Uyển tỷ."
Khương Tự Uyển đi tới, thấy cô ngồi dưới đất, cũng chưa nói cái gì, lại đấy ngồi gần cô.
"......" Đặng Dĩ Manh ban đầu có chút 囧, nhưng giây lát sau lại vui vẻ lên, "A, Uyển tỷ, thế này giống như người một nhà đi ra ngoài dã ngoại ha."
Cái vị dựa gần cô cong cong khóe miệng.
Đại Uyển vẫn nghiêm ngặt như vậy, ăn một đĩa bông cải xanh nhỏ, uống hai ngụm cà phê, sau đó liền buông đũa, lấy khăn giấy lau miệng, không ăn.
Đặng Dĩ Manh cắn đũa, có chút ngốc, không biết xế chiều đi uống cà phê là loại hành động gì, "Uyển tỷ, chị ăn ít như vậy, lại lấy nhiều thế làm gì."
"Cho em." Đại Uyển nhìn cô một cái.
"Em gần đây cũng phải đóng phim, cũng muốn lên màn ảnh đó." Đặng Dĩ Manh buông đũa, ấn ấn đôi má, tới nỗi cái miệng chu lên, "Nếu ăn thành heo thì làm sao bây giờ?"
"Khá tốt" Phong cách của Đại Uyển hôm nay là tích tự như kim.
Đặng Dĩ Manh không biết bản thân có phải nghe lần không. Hẳn là nói mát đúng chứ. Bỏ tay xuống, nghiêm túc hỏi: "Uyển tỷ, chị có phải còn tức giận không?"
Khương Tự Uyển sửng sốt. "Chị tức giận?"
"Đúng vậy." Đặng Dĩ Manh đơn giản buông đũa, ngồi xoay người lại, "Ở phim trường vẫn luôn xụ mặt. Sự tình vui vẻ như ăn cơm, chị cũng không cao hứng. Có phải em lại làm sai gì nữa không?"
Cô cũng đã xin lỗi đối phương vì tự tiện sử dụng giường rồi mà. (つω"。)
Vấn đề về tức giận, chính bản thân Khương Tự Uyển cũng không ý thức được. Không nghĩ tới bị vật nhỏ có chỉ số thông minh kém một mảng lớn như Đặng Dĩ Manh phát hiện. Xem vật nhỏ nghiêm túc mà hỏi, có chút nhịn không được, sau một lúc lâu rốt cuộc lắc đầu, "Không phải do em. Em làm tốt rồi. Nhanh ăn cơm đi."
Đặng Dĩ Manh từ trong giọng nói của nàng nghe được ra ý muốn giải hòa. Cười cười, chậm rãi ăn bữa tối. Đợi tới khi cô thu thập xong rồi, Đại Uyển cũng đã tắm rửa xong, đang xem kịch bản cho cảnh quay thứ hai.
Hai ngày tiếp theo đều có là cảnh quay lớn, cùng nhân vật phản diện đấu đá, hậu kỳ tuy rằng sẽ có kĩ xảo, nhưng nghe nói khi quay vẫn phải treo dây thép gì đó.
Đặng Dĩ Manh không đi quấy rầy nàng, cầm di động ngồi chỗ kia xem điện ảnh, xem được một nửa, sập nguồn do hết pin. Lòng nóng như lửa đốt mà đi sạc pin.
Quá trình chờ pin đầy thật quá gian nan, hơn nữa lại sợ không kịp nộp bài tập thì toang, đành lớn gan mà đi tới trước mặt Đại Uyển, đỏ mặt nói muốn mượn di động.
Khương Tự Uyển nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy iPad đưa cho cô.
"A, cái này chị không cần sao." Đặng Dĩ Manh sợ hãi.
"Em muốn làm bài tập phải không." Đại Uyển cười, phi thường dịu dàng, "Dùng cái này sẽ tiện hơn."
Có thể nói là một vị boss thập phần quan tâm cấp dưới.
Có lẽ bởi vì thiết bị này có thêm quang sáng do Đại Uyển dùng qua, nên chạy rất tốt. Không nói tới xoát một cái đã xem xong điện ảnh rồi, linh cảm cũng tràn đầy. Không tới nửa giờ đã viết được một nghìn chữ. Còn đang tiếp tục viết, cửa lại vang lên tiếng gõ.
Đặng Dĩ Manh tạm thời bỏ việc đang làm dở, nhanh chóng chạy tới mở cửa, lập tức liền kinh ngạc, "Trì lão sư!"
Trì Thịnh đứng ở cửa, đeo kính râm, hướng cô làm động tác: "Hi," Sau đó thoáng nhìn vào bên trong: "Đại Uyển, còn đang xem kịch bản hả, nỗ lực ghê nha."
Khương Tự Uyển nhìn thấy là hắn, buông vở trong tay xuống, đi tới, ôm ôm vai của Đặng Dĩ Manh, hỏi cái người đứng ngoài kia một câu: "Chuyện gì?"
"Muốn mời em uống rượu." Trì Thịnh tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt tuấn lãng, hắn tươi cười, "Mọi người đều nói ở chỗ khác yêu đương, vậy là chỉ nói chuyện yêu đương trên mặt đất, ở địa phương này yêu đương, vậy chính là nói chuyện yêu đương trên bầu trời rồi. Anh tới cũng tới rồi....."
Đặng Dĩ Manh nghe tới mơ màng lại hồ đồ. (ಥ﹏ಥ)
Chỉ thấy Khương Tự Uyển xua tay chặt đứt hắn: "Có chút mệt. Hôm nay liền......."
"Em sợ tụi anh ăn em hả." Trì Thịnh giả vờ tức giận, "Lại không phải một mình anh, còn có Khúc đạo và trợ lý của anh nữa." Liếc liếc nhìn Đặng Dĩ Manh một cái, "Em mang theo "tiểu sư muội" của chúng ta luôn, mọi người cùng tới đi. Cái cuốn vở kia còn cần em phải cân nhắc nữa à."
Đặng Dĩ Manh vừa nghe tới muốn mang theo chính mình, có một chút kích động. Cô từ nhỏ đã ngoan đến lớn. Đứng nói tới quán bar. Nhà cô canh cổng quá nghiêm ngặt, buổi tối sau 10 giờ cơ bản là không ra khỏi cửa.
Trì Thịnh tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Xem ra Đại Uyển thật sự không cho anh mặt mũi. Mọi người đều nói em khó hẹn. Anh còn tưởng, anh là người ngoại lệ chớ."
Khương Tự Uyển không nghe, nhưng lại thoáng nhìn đôi mắt xoay tròn của Đặng Dĩ Manh, cúi đầu hỏi: "Làm gì?"
"Uyển tỷ," Đặng Dĩ Manh rốt cuộc cũng không quên thân phận của bản thân, đem Đại Uyển kéo vào trong phòng, lợi dụng cái cửa tránh tầm mắt của Trì lão sư, nhón mũi chân đè thấp thanh âm, "Giữa trưa chị còn nói không thoải mái, vẫn là ở đây nghỉ ngơi đi. Ra bên ngoài hỗn loạn quá cũng không tốt. Nói tiếp, nếu là uống xong rượu lại càng không thoải mái, thì nên làm sao bây giờ."
Khương Tự Uyển cong cong môi, thoáng cúi đầu: "Chị không thoải mái, em sẽ lo lắng sao?"
"Đương.... Đương nhiên rồi." Vẻ mặt Đặng Dĩ Manh biểu thị tất nhiên.
Khương Tự Uyển hướng ngoài cửa nói: "Chờ tụi em hai phút."
Đặng Dĩ Manh: "???"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor: Bởi vì tuần này ed vướng phải lịch kiểm tra hơi nhiều. Hơn nữa ed mới thầu một bộ QT ABO, tác giả viết một chương trung bình hơn 5000 chữ. Mặc dù không phải edit nhưng việc sửa lại tên có chút mất thời gian. Vì vậy tiến độ truyện ra có phần thất thường.
Thành thật xin lỗi các độc giả đáng iu nhiều (ಥ﹏ಥ)!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha! ( " ▽ " )