Chu Du gõ chữ được một nửa, cứ như vậy giữa chừng mà bị nghẹn trở về......
Hắn trước tiên là có chút xấu hổ, cảm thấy Lục Viễn cũng có điểm quá không rụt rè, buổi tối lúc ấy vui đùa vui đùa trên đường về, không ai coi lời nói là thật. Chỉ là không giống như lúc này, màn đêm trải một màu đen, gió thổi còn vương hơi thở ấm áp của mùa xuân, lỡ như chính mình nghiêm túc tin mấy lời bông đùa này thì làm sao đây? Bạn học còn muốn giữ mặt mũi hay không?
Rối rắm cũng chỉ được ít lâu, hắn liền ý thức được chính mình suy nghĩ quá nhiều —— bức ảnh lúc nãy hắn gửi sang cũng không phải chụp toàn thân, trên người không có bớt, trên cơ bụng lại không xăm chữ "Chu Du", người bên kia làm sao có thể biết mình chính là bạn học của cậu ấy?
Như vậy xem ra người này chính là đang ước pháo (
hẹn bạn cᏂị©Ꮒ) mà thôi.
Chu Du: "......" Thật không nghĩ tới cậu là người như thế đó bạn học Lục......
Road bên kia hiển nhiên đã chờ đến phát bực, lại thúc giục nói: "Hẹn không?"
Chu Du cạch cạch cạch mà xóa hết hai dòng ký tự ban nãy gõ ra. Hắn có chút do dự, cảm thấy bản thân giấu diếm thân phận tiếp tục nói chuyện thế này, giống như là đang lừa gạt Lục Viễn, nhưng giờ phút này tiết lộ thân phận lại sợ đối phương xấu hổ. Cuối cùng nghĩ ngợi hồi lâu, chỉ nhắn lại: "Không hẹn."
Nhắn xong cảm thấy lời cự tuyệt này quá cứng nhắc, lại vội bổ sung nói: "...... Ít nhất là hiện tại không thể hẹn."
Chu Du nhắn xong nhẹ nhàng thở ra, lại chờ, bên kia không hồi âm nữa.
Mấy ngày sau cũng vậy, bất kể Chu Du là thăm hỏi buổi sáng tốt lành hay là tối ấm, bên kia cũng không đáp lại hắn lời nào. Chu Du trong lòng khinh thường, cảm thấy người này thật hợm hĩnh, không hẹn liền không muốn nói chuyện nữa, tức khắc có ấn tượng không tốt.
Vừa lúc hắn muốn tu sửa nhiều chỗ trong nhà, thợ sửa ống nước cũng phải từng người hẹn trước, đồ dùng chạy điện trong nhà cũng phải cân nhắc đổi, đặc biệt là điều hòa, tủ lạnh và dụng cụ phòng bếp, cơ bản là không có gì dùng được.
Chu Du ghi chép lại những thứ đồ cần mua mới, ban ngày có công nhân đến đây bận rộn, hắn chờ đến buổi tối ghé vào siêu thị mua sắm. Cứ như vậy linh tinh vụn vặt đắp chỗ này vá chỗ kia, thế mà cũng đem nhà cửa bố trí lại ổn thỏa.
Lục Viễn bên kia cũng ở vội vàng bố trí phòng ở, trước khi bà Lục tới, Lục Viễn ban đầu tính toán để Kỳ Kỳ cùng bạn học ngủ ở phòng mình, bà Lục thì ngủ ở thư phòng, chính mình ở phòng khách chắp vá một chút là được. Sau đó bọn họ bận rộn nhận dự án mới, buổi tối nhất định phải tăng ca.
Tài liệu và máy tính Lục Viễn thường dùng đều đặt ở thư phòng, bà Lục lại có thói quen ngủ sớm, do đó cần phải phải sắp xếp lại.
Hoặc là đem máy tính cùng tư liệu dọn ra ngoài phòng khách, hoặc để bà Lục ngủ ở bên ngoài.
Nhắc tới việc này bà Lục giọng điệu oán giận, chỉ vào phòng khách to đùng quở trách nói: "Lục Viễn, con chỉ nghĩ ngắn không biết nghĩ dài, mẹ nói gì con cũng không nghe. Thế này cũng là trang hoàng nhà cửa à, căn hộ tốt như vậy, mà chỉ trang bị có một phòng ngủ. Con nhìn phòng khách này xem, trống trơn chỉ đặt mỗi một cái sô pha bé tí tẹo, là để cho đẹp hay là dùng tốt? Mấy chỗ trống này vây lại cũng làm được thêm một phòng ngủ nữa, không được sao?"
Lục Viễn hỏi: "Con ở một mình, làm hai phòng ngủ để làm gì?"
Bà Lục nói: "Con hiện tại một mình, về sau vẫn còn có thể luôn một mình à? Tương lai kết hôn sinh con đẻ cái, kiểu gì chẳng cần đến hai phòng? Lúc đó mẹ đến đây chăm cháu cho con, hai phòng ngủ lại còn không đủ dùng đâu. "
"Vậy mẹ có thể yên tâm rồi," Lục Viễn bình thản nói: "Con không có ý định kết hôn sinh con."
Bà Lục từ khi còn bé đã mất mẹ, tuổi trung niên mất cha, gả cho một ông chồng đã say rượu còn hay đánh đập vợ...... Niềm an ủi duy nhất chỉ là đứa con trai này. Cho nên trừ bỏ lo âu ở ngoài, bà chỉ nhắc đi nhắc lại chuyện muốn Lục Viễn nắm quyền gia trưởng uy phong, sợ rằng người con trai này cũng không tự lo liệu được cho chính mình.
Trong lòng bà tức giận, cũng không hiểu được ý nghĩ của Lục Viễn, khô khốc mà giáo huấn: "Con đừng nói quàng nói xiên, không làm chính sự, mẹ không đồng ý."
Lục Viễn cũng hiểu rõ tâm tư của bà, bà nói gì cũng không phản bác, chỉ tiếp tục bận rộn giải quyết những vấn đề trước mắt. Hôm sau, cậu tất bật đi nội thành một chuyến đặt mua đồ gia dụng, sang đến ngày tiếp theo, sô pha giường, cùng bình phong đều được chuyển đến, Lục Viễn lập tức chuyển hành lý của bà Lục đến phòng khách.
Cậu làm những việc này nhân lúc bà Lục đang xuống lầu mua đồ ăn, không hề biết gì cả. Kỳ Kỳ và bạn học chơi di động trong phòng ngủ chơi, nghe được động tĩnh liền chạy ra nhìn thoáng qua.
Kỳ Kỳ có chút kinh ngạc, một bên cùng với bạn học nhặt thùng giấy vương vãi trên sàn nhà, một bên tò mò hỏi: "Anh, anh đang làm gì thế?"
Lục Viễn nói: "Anh mấy ngày nay phải tăng ca, ở lại thư phòng đến một hai giờ đêm, nên tạm thời để mẹ ngủ ở phòng khách vài ngày."
Kỳ kỳ hỏi: "Mẹ đồng ý sao?" Cô hơi lo lắng, nghĩ một hồi thương lượng nói, "Bằng không hai chúng em ngủ ngoài này, để mẹ ngủ trong phòng ngủ đi." Nói xong xoay đầu lại hỏi ý cô bạn.
Lục Viễn biết cô có ý tốt, nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt, lại nói: "Hai em tới đây mấy ngày rồi cũng chưa đi dạo phố, chốc nữa anh cho em ít tiền, đi cùng bạn mua gì ngon ngon ăn đi."
Cô em gái tinh ý, biết anh mình là đang muốn đuổi khéo mình ra ngoài, liền vui vẻ lôi kéo bạn học ra cửa.
Không bao lâu sau bà Lục trở về, thấy được bố trí trong phòng khách, lại vừa thấy đồ đạc của mình để bên ngoài, quả nhiên sửng sốt.
Bà buồn tủi không hé răng mà xách theo đồ ăn đi phòng bếp, một bên xếp đồ một bên rơi lệ.
Lục Viễn bước đến hỗ trợ, bà cũng giận dỗi xê dịch người tránh sang một bên, lại đem đồ ăn hung hăng quăng xuống
Lục Viễn bất đắc dĩ, trầm mặc trong chốc, lát sau chủ động mở miệng nói: "Mẹ, con gần đây yêu cầu tăng ca, mấy thứ đồ phải dùng đều ở trong thư phòng, phải để mẹ thiệt thòi mấy ngày rồi. Mẹ chịu khó nghỉ ở phòng khách vài hôm ạ."
Bà Lục không lên tiếng, qua vài phút sau mới nói: "Nơi này là nhà anh, đương nhiên là do anh định đoạt, anh có đuổi tôi ra ngoài không cho ở nữa, tôi còn có thể làm cái gì?" Bà càng nói càng ủy khuất, lại đưa tay lau nước mắt: "Dù sao người già rồi, cũng không có tác dụng gì."
Lục Viễn cười nói: "Sao lại có thể không cho mẹ ở được? Mẹ không biết con mua cho mẹ cái sô pha giường này giá hơn ba nghìn, lại sợ mẹ không thích ngủ mềm, còn dùng thêm hai ngàn mua thêm nệm cứng. Hiện giờ mẹ nhìn cảm thấy không ra gì, một lát quây bình phong lại, chỗ ngủ được chắn kín kẽ, không phải nơi này so với thư phòng tốt hơn nhiều sao?"
Bà Lục cả giận nói: "Anh đừng cảm thấy tiêu tiền chính là hiếu thuận, anh tiêu tiền thế này chính là xa xỉ, lãng phí, không cần lấy lòng tôi."
Lục Viễn cũng không giận, cười nói: "Cũng không hẳn thế, mẹ hiện tại nhìn thấy xấu, trong lòng giận dỗi, ngày mai nếu rảnh mẹ xếp giường gọn lại nhìn xem, mẫu sô pha giường này thời thượng lại thoải mái, đế cũng là gỗ đặc, đặt ở nhà mới cũng đẹp."
Bà Lục ngẩn người: "Nhà mới nào?"
"Nhà của mẹ và dượng," Lục Viễn lại cười, ôn hòa nói: "Kỳ Kỳ năm nay cũng đã là thiếu nữ hai mươi tuổi, hiện tại hai người còn chưa sốt ruột, nhưng qua hai năm nữa, em ấy nếu muốn kết hôn, mẹ và cha dượng dù sao cũng phải chuẩn bị gì đó cho em chứ. Lần trước con nghe em nói muốn ở lại tỉnh lị."
Bà Lục nghe thế há miệng ra, thế rồi nửa ngày vẫn không nói gì.
"Con cũng nghe dượng nói, hai người tính toán mua cho em một căn hộ nhỏ," Lục Viễn nói: "Nhưng mua căn hộ lại phải mua nội thất, hai người tích cóp không được bao nhiêu tiền, con hôm nay đi chọn sô pha giường đột nhiên nhớ đến, vốn dĩ trong nhà có sô pha, lại mua thêm một cái, chi bằng dứt khoát mua một cái tốt, sau này chuyển sang căn hộ của Kỳ Kỳ, hai người cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền."
Cậu nói đến chỗ này tốc độ nói tương đối chậm, như thể đang suy tư không biết nên biểu đạt thế nào cho thích hợp.
Bà Lục nghe xong một nửa lại nhịn không được cúi đầu, vân vê góc áo, nói giọng không được tự nhiên: "...... Cái này, là ý của dượng con...... con không có ý kiến gì chứ?"
Lục Viễn cười cười: "Đương nhiên là không ý kiến ạ."
Bà Lục hỏi: "Lúc con mua căn hộ...... trong nhà cũng không giúp đỡ được gì......"
"Con biết mà," Lục Viễn ngồi thẳng lên, cười nói: "Thật ra đúng là con không dễ dàng mua được căn hộ này, khi đó vừa mới tốt nghiệp, liều mạng làm việc thắt lưng buộc bụng tiết kiệm tiền, thịt không dám ăn mấy miếng, dầu đậu phộng cũng không nỡ dùng, ra đường ngồi xe buýt còn phải nhìn ngó xem có máy lạnh không, tiện nghi thì....sống bủn xỉn đến như chó hoang, chi tiêu dè sẻn từng chút một qua kẽ răng. Cho đến thời điểm đặt cọc căn hộ này, giá nhà vẫn đang leo thang, thiếu chút nữa là bị người khác mua mất, cũng phải nhờ Tôn Chính giúp đỡ ít nhiều...."
Cậu thở dài, thành thật với mẹ: "Lúc đó con chỉ kể cho mẹ chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chẳng qua là sợ mẹ vừa ly hôn tái giá, lại đang ở nhà cha dượng, không tự chủ kinh tế, tiền dưỡng lão cũng không nắm trong tay, cho nên không tự tin, không yên ổn. Tiền của mẹ con không ham, cũng không mượn mõ gì hết, càng không muốn dùng tình mẫu tử bắt ép mẹ, làm mẹ khó xử."
Bà Lục vội vàng tiếp lời: "Con là con trai ruột của mẹ, sao lại nói chuyện bắt ép với không bắt ép......"
Lục Viễn lại cướp lời: "Chính là vì con là con trai ruột mẹ, nên mới thông cảm cho mẹ làm mẹ không dễ dàng, không muốn làm mẹ khó xử, đem ý nguyện của mình áp đặt lên mẹ."
Cậu dừng một chút, ngay sau đó nghiêm mặt nói, "Cho nên mẹ, có đôi khi mẹ cũng đừng nhọc lòng quá nhiều, con sẽ chăm sóc mẹ về sau dưỡng lão, nhưng mấy việc như là trang trí nhà cửa, kết hôn sinh con, con đã có quyết định của riêng mình, tất nhiên đều đã tính toán ổn thỏa. Mẹ lúc này nói đến chuyện muốn con làm thế này thế nọ, ngoài trừ việc làm con khổ sở, cũng không có tác dụng gì."
============================