Chương 25: Chu Du không vui, hầm hừ nói: "Cậu đẩy tôi làm gì?"

Lục Viễn cúi đầu đưa mắt nhìn di động, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó hai cái của Chu Du, một cái của mẹ Lục, còn có một cái là của lão tổng. Trước khi tiến vào cậu đã để điện thoại ở chế độ im lặng, lúc này mới nhìn thấy thông báo.

Bỏ qua chuyện đó, cậu cùng Lý Phục đã ngồi ở đây suốt một giờ đồng hồ, các món trên bàn cũng đã gần sạch sẽ, chỉ là đồ ăn tuy rất ngon, trong miệng cậu lại không có mùi vị gì.

Cậu không nghĩ tới hôm nay Bùi Lập Dũng sẽ ngả bài với lão bản rồi từ chức, cũng không nghĩ tới Lý Phục sẽ ở thời điểm then chốt này mà hẹn gặp cậu. Hơn nữa, lại còn hẹn ở nơi trang trọng thế này.

Từ khi mới tiến vào Lục Viễn đã lập tức để ý, nơi này hẳn là một nhà hàng chuyên để mời khách, bởi vì tuy rằng vẫn phục vụ món ăn Trung Quốc, nhưng trang hoàng tinh xảo, người phục vụ cũng rất tinh ý, hầu như đều quan sát và căn cứ theo tình huống mà dọn món lên —— để có thể bảo đảm trên mặt bàn không lúc nào trống trơn, khiến cả khách lẫn người mời cơm xấu hổ, cũng sẽ không chuẩn bị món quá nhanh, chỉ vừa đủ sao cho đồ ăn đã sẵn sàng dọn lên trước khi khách nhân bắt đầu nói chính sự.

Lục Viễn tuy rằng cũng thi thoảng mời khách đi ăn, nhưng rất hiếm khi đến những nơi sang trọng như vậy, mà trái lại Lý Phục, hiển nhiên là rất thường xuyên ra vào những nơi này. Trong lòng cậu không khỏi âm thầm thở dài, cũng khó trách đám Bùi Lập Dũng kéo nhau đi ăn máng khác. Lý Phục mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng phía sau lưng có ông lớn, xuất phát điểm cao, thế lực lớn, lão bản bọn dù thế nào cũng chỉ là kinh doanh buôn bán nhỏ, sao có thể so được với tập đoàn.

Cho nên Bùi Lập Dũng hôm nay từ chức, cùng gã trình đơn xin từ chức còn có vài vị nghiệp vụ viên đắc lực nhất của công ty...... Chỉ trừ Lục Viễn.

Hôm nay lúc Lý Phục hẹn cậu đi ăn, Lục Viễn còn suy nghĩ có phải đối phương là muốn khuyên nhủ mình hay không, ai ngờ hai người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, Lý Phục lại đều chỉ nói chút chuyện năm xưa hoặc kể mấy câu chuyện đùa.

Lúc này Chu Du gọi điện đến, Lý Phục cúp máy rồi lại thuận tiện chuyển luôn đề tài sang Chu Du.

Lý Phục vừa cười vừa nói: "Cái cậu Chu Du này có ý tứ, mấy năm qua vẫn luôn không liên hệ gì, kết quả cách đây hai năm bởi vì công tác nên đυ.ng phải, hắn vừa mở mồm ra liền hỏi tôi về cậu."

Lục Viễn thoáng ngẩn ra, cười cười nói: "Chắc là sợ tôi đấy, nói cho cùng thì năm đó tôi cũng gây cho hắn không ít rắc rối." Cậu nhớ tới cuộc hội thoại của Lý Phục và Chu Du trước đây, cảm thấy người này có xu hướng ghép cặp hai người, cân nhắc một chút rồi dứt khoát cười nói, "Ai mà chẳng biết tôi đối với cậu nhớ mãi không quên."

Lý Phục ồ một tiếng, bắt được câu cuối, vẻ mặt đầy hứng thú nói: "Thật không?"

Lục Viễn cười nói: "Thật sự, trước đây lúc Tôn Chính đến gặp tôi, tôi còn nói đã chuẩn bị theo đuổi cậu, xem xem có thể nào trực tiếp trèo lên ghế phu nhân lão bản hay không."

Cậu nói chuyện nửa thật nửa giả, muốn nhìn thử xem Lý Phục rốt cuộc sẽ tỏ thái độ gì, ai ngờ Lý Phục chỉ cười sang sảng, thần sắc không đổi nói: "Chẳng trách tôi thuyết phục cậu không được, hoá ra là do điều kiện chưa đủ. Có điều nếu như thuận lợi, Bùi Lập Dũng ở công ty các cậu hẳn là sẽ đi trước cậu một bước, cuối tuần này sẽ tới chỗ tôi đưa tin."

"Hôm nay tôi cũng mới vừa biết việc này," Lục Viễn nhìn y một lúc, rốt cuộc mỉm cười: "Không nghĩ đến gã thật sự là sang bên cậu."

"Ừm, gã là đàn anh của tôi."

Lục Viễn nghe đến chuyện này thực ra lại vô cùng bất ngờ, giương mắt nhìn Lý Phục.

Lý Phục cười cười, lại thở dài nói: "Lẽ ra sự nghiệp gã bây giờ càng phải phát triển hơn mới đúng, dù gì năm đó gã cũng là sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú trường tôi, chuyên ngành ban đầu là điện tử, bất kể là thi lên thạc sĩ hay trực tiếp ra đi làm, đều có thể xem như tiền đồ vô lượng. Chẳng qua sau này nghe nói nhà gã gặp chuyện...... Người thân vay mượn nặng lãi, liên lụy đến gã, tốn bao là tiền tiền trả nợ, công việc cũng mất......"

Lục Viễn hoàn toàn không biết gì về tin tức cá nhân của Bùi Lập Dũng cả, lúc này nghe Lý Phục nói ra nguyên do. Cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng thực ra giây phút này mới sáng tỏ lựa chọn của Bùi Lập Dũng.

Tuy rằng lão tổng của bọn họ là đầu tư thất bại, nhưng xét cho cùng thì lão can dự vẫn là hình thức cho vay tư nhân, đặc biệt là loại cho vay nặng lãi không rõ lai lịch này. Bùi Lập Dũng năm đó bị loại vay nợ này hại đến thảm như vậy, lúc này thấy lão tổng bởi vì tham dự loại chuyện này mà gặp xui xẻo, đích thực rất khó thể nảy sinh lòng thông cảm. Đương lúc này lại có người khác đưa tới cành ôliu (cơ hội tốt), gã muốn đi ăn máng khác cũng coi như là lẽ đương nhiên.

Chỉ là còn kéo theo đoàn đội đi, việc này bất kể thế nào cũng không hợp lý cho lắm.

Lục Viễn nói: "Đều nói, làm người phải chừa lại cho mình đường lui, nếu chính gã có thể toàn thân mà lui bước, có nơi tốt hơn để đi, thì cứ việc đi là được rồi, người khác cũng không ai dám chê trách, vì cớ gì nhất định phải làm đến mức tuyệt tình như vậy? Huống chi tuy rằng hiện tại ở bên này ngập ngụa nguy cơ, nhưng chắc gì sẽ không có cách xoay chuyển tình thế...... Chỉ cần công ty này còn tồn tại, mọi người qua lại kiểu gì cũng đυ.ng mặt nhau, gặp lại rồi không phải sẽ lúng túng lắm sao?"

"Ăn cây nào rào cây đó," Lý Phục cười cười, "Huống chi ở công ty các cậu nhậm chức mấy năm nay, gã vẫn luôn có nguồn thu nhập khác, nếu chỉ luận tài sản cá nhân, Bùi Lập Dũng mấy năm nay tốc độ tích góp cũng không chậm. Muốn nói có thứ gì gã muốn mà lão tổng các cậu không cho được, có lẽ chính là danh tiếng."

Lục Viễn kinh ngạc, dừng một chút mới hỏi, "Hỏi một câu khí không phải, gã sang chỗ cậu, là làm chức vị gì thế?"

"Tổng giám đốc," Lý Phục cười nói, "Cũng không khác so với công ty các cậu lắm." Nhưng là tổng giám đốc ở tập đoàn so với tổng giám đốc công ty nhỏ, mặc dù danh hiệu là đồng nhất, thu nhập cũng không sai biệt lắm, về mặt ý nghĩa thì lại không giống nhau.

Lục Viễn cười cười, sáng tỏ một chút. Người hướng chỗ cao đi, tiền cũng đã kiếm đủ, bèn bắt đầu mong chờ có danh tiếng. Cũng chỉ có mình cậu mới nhìn tình huống thực dụng như vậy, từ ban đầu yêu cầu duy nhất cũng chỉ có tiền lương.

Lý Phục dừng một chút, lại đột nhiên hỏi: "Chu Du hiện tại đang ở chỗ cậu sao?"

Lục Viễn nhất thời ngây người, gật đầu, đầu óc xử lý một chút, sau lại vội vàng giải thích: "Bạn hắn đến đây giúp chăm cá, hắn đến chỗ tôi ở nhờ mấy ngày."

"Ừ," Lý Phục bỗng nhiên cười cười, "Tôi còn tưởng rằng các cậu ở chung."

Lục Viễn ngay từ đầu đã đoán được y nghĩ như thế, tức khắc bất đắc dĩ mà thở dài nói: "Vớ vẩn, trong lòng tôi chỉ có cậu thôi."

"Nhớ rõ tôi là được," Lý Phục lại rất tùy ý, bốn lạng đẩy ngàn cân* mà nâng ly cùng cậu nhẹ nhàng cụng ly một cái, cười nói: "Tùy thời hoan nghênh cậu đến với công ty chúng tôi. Đãi ngộ rộng rãi, đảm bảo vừa lòng."

*ý nói tốn ít công sức mà hiệu quả cao.

Bữa cơm này Lục Viễn uống không ít, đặc biệt là lúc cùng Lý Phục uống xong một ly cuối cùng, tức khắc cảm thấy rượu đã xông lên não. Cậu đành phải gửi xe lại ở khách sạn, thuê người chở về nhà. Trên đường đi cậu vẫn chưa thấy an tâm, bèn gọi điện lại cho lão tổng.

Lục Viễn mấy năm nay rất ít khi liên hệ với lão tổng, lúc này cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ cứ mộc mạc biểu thị quyết tâm, nói một câu, lão tổng về sau tôi vẫn theo ông.

Nghĩ vậy nội tâm cậu không khỏi âm thầm bội phục Lý Phục, cậu và Lý Phục tuy bằng tuổi nhau, nhưng bất kể là phong cách xử sự hay tầm nhìn cũng đều cách nhau một đoạn dài. Ít nhất là vào thời điểm giữa bữa ăn, bất kể là lúc cậu nửa thật nửa giả thổ lộ, hay là lúc nói đến nhân vật nhạy cảm như Bùi Lập Dũng, Lý Phục đều biểu hiện cực kỳ tự nhiên, vừa không làm cho người khác cảm thấy xấu hổ, vừa uyển chuyển thay đổi đề tài, chuyên chú đạt được mục đích cuối.

Không bao lâu sau điện thoại kết nối, đầu kia truyền đến một tiếng alo.

Lục Viễn vừa nghe giọng lão tổng, gắng sức nói giọng tự nhiên nhất có thể: "Trì tổng, là tôi. Tôi vừa mới ở bên ngoài, bây giờ mới thấy cuộc gọi nhỡ......"

"À, ừm," lão tổng dừng một chút, lại không nói gì tiếp.

Lục Viễn nghe giọng lão có chút khàn, biết rõ hôm nay lão hẳn là vô cùng tức giận. Cuộc điện thoại giữa trưa chắc cũng có liên quan đến biến cố hôm nay, lão tổng nhất thời luống cuống tay chân muốn gọi cho cậu hòng xác nhận, nhưng lời này nói ra cũng không ổn, huống chi hiện tại đã cách khi ấy hai giờ đồng hồ.

Lục Viễn do dự một lát, dứt khoát chủ động nói: "Trì tổng, về buổi triển lãm, tôi muốn biết công ty chúng ta đã thu xếp đến đâu rồi."

Lão tổng hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Tôi muốn hỏi ý sếp một chút, chúng ta có nên sang bên đó bố trí trước mấy ngày không," Lục Viễn cười nói, "Vừa hay tôi có một người bạn ở bên đó, định đi trước một ngày ghé thăm gã, đương lúc định đặt phòng khách sạn sớm."

Lão tổng nói: "Chuyện này qua mấy ngày nữa là thu xếp thống nhất, về phần khách sạn công ty sẽ lo liệu." Lão nói xong khẩu khí cũng nhẹ nhàng đi, lại nói: "Đến lúc đó cho cậu hai ngày nghỉ, có thể đi dạo xung quanh chơi."

Lục Viễn cười đồng ý, vừa muốn khách khí thêm đôi câu, lại nghe di động rung chuông, có người không ngừng gọi chen vào.

Đợi cúp máy, lại thấy gọi tiếp, thế quái nào lại vẫn là Chu Du.

Chu Du gọi hai lần điện thoại thì đầu dây bên kia báo bận, chờ đến lần thứ ba, bên kia thế mà liền tắt máy.

Cố tình Lý Phục còn không buông tha, gửi tin nhắn thoại trên WeChat cho hắn: Uầy tôi quên mất không nhìn biển số xe, giữa ban ngày ban mặt hẳn là không có việc gì đâu nhỉ?

Chu Du vốn dĩ cảm thấy không có việc gì, nhưng không chịu được y cứ hỏi mãi, lúc này cũng có chút oán trách, hỏi Lý Phục: Cậu không dưng bắt cậu ấy uống rượu làm gì?

Lý Phục tỏ vẻ thật ủy khuất: Nào có buổi gặp mặt ăn cơm nào không uống rượu?

Lại hỏi: Lại nói tôi cứ tưởng nhân viên nghiệp vụ đều phải biết uống rượu cơ mà? Ai ngờ Lục Viễn tửu lượng lại kém như vậy, còn không bằng tôi.

Qua một lát lại nhắn: Bỗng nhiên tò mò cậu ấy ngày thường nếu là cùng người khác ăn cơm, không uống rượu sao? Tửu lượng kém như thế uống xong sẽ có vấn đề gì không? Lục Viễn say rượu thì sẽ thế nào?

Chu Du: "......" Say rượu đại khái chính là sẽ cởϊ qυầи áo cho người ta xem bớt......

Hắn ở bên này ít nhiều có chút sốt ruột, nghĩ nghĩ, cầm di động đi ra cửa đợi người, nào ngờ mới vừa đóng cửa lại, đúng lúc cửa thang máy mở, Lục Viễn từ bên trong đi ra.

Chu Du thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người mở cửa vừa luôn miệng oán trách nói: "Di động cậu đâu? Sao không chịu nghe điện thoại? Làm rơi rồi à?"

Lục Viễn che mũi lại ngửi ngửi mùi rượu trên chính người mình, sau đó lẳng lặng đổi giày, chờ hắn nói xong một tràng mới thở dài đáp: "Di động tôi hết pin, là tại cậu gọi đến hết cả pin."

"Cái này sao lại là tại tôi?" Chu Du cả giận nói, "Cậu đi ra ngoài ăn giữa trưa cơm cũng không nói tôi biết một tiếng, may mà tôi không nấu cơm, bằng không không phải lãng phí sao?"

Lục Viễn nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái: "Vậy cũng không cần gọi nhiều như thế a, gọi gì mà đến năm sáu cuộc, phục cậu luôn đó."

Lục Viễn thở dài, lại nhớ tới trước đây lúc cậu đi nhà xưởng, Chu Du cũng nhất nhất phải gọi cho bằng được mới thôi, nghĩ ngợi một lát rồi dứt khoát nói: "Nếu cậu có việc cần tìm tôi, gọi một cuộc là đủ rồi, tôi thấy được khẳng định sẽ gọi lại cho cậu. Nếu cứ liên hoàn thúc giục như đòi mạng, tôi rảnh rỗi thì không nói, trúng lúc đang bận việc thì rất khó coi, hơn nữa còn hao pin điện thoại."

Chu Du ngẩn người, sau mới lên tiếng: "Hôm trước cậu cũng gọi điện kiểu thúc giục tôi còn gì?"

"Lúc đấy cậu đang giận, bị hiểu lầm muốn giải thích rõ ràng so với buồn chán không có gì làm khác nhau nhiều chứ."

Chu Du ngẫm nghĩ, cũng phải, chính mình ngày thường thời gian rảnh rỗi nhiều, người khác lại không tiện bồi hắn. Hắn ồ một tiếng, một lúc sau mới phản ứng lại: "Cậu không say đó chứ?"

"Tàm tạm," Lục Viễn tựa người vào sô pha, tìm một tư thế thoải mái nói, "Tôi uống không nhiều lắm."

"Thế sao Lý Phục lại nói cậu uống say?" Chu Du nói.

Lục Viễn liếc hắn một cái, nghĩ nghĩ, thuận miệng bảo: "Khả năng là bởi vì tôi thổ lộ với hắn?"

"Cậu...... thổ lộ?" Chu Du trong lòng giật thót, quay đầu nhìn cậu, "Cậu nói như thế nào?"

"Còn có thể nói như thế nào," Lục Viễn bất đắc dĩ nói, "Y cho rằng cậu cùng tôi ở chung, tôi nói trong lòng tôi chỉ có y. Kết quả y nói tùy thời hoan nghênh tôi đi công ty y làm việc."

Lục Viễn nói đến chỗ này vẫn còn cảm thấy buồn bực, cau mày hỏi Chu Du: "Hai cậu không phải quan hệ khá tốt sao, y vì cớ gì luôn cảm thấy tôi và cậu sẽ là một đôi?"

"...... Khả năng là y thực chướng mắt cậu, cho nên muốn làm cậu hết hy vọng đi." Chu Du phân tích nói, "Bằng không hai người các cậu như thế nào sớm không thành?"

Lục Viễn: "......" Lời này nghe thật xát muối vào tim.

Chu Du ngẫm lại cũng thấy rất có đạo lý, ở một bên nêu ví dụ phân tích nói: "Cậu xem, bình thường quan hệ theo đuổi cùng bị theo đuổi hẳn là phải giống như tổng giám cũ của các cậu với tôi vậy, ít nhất phải có một bên biểu hiện ra du͙© vọиɠ mãnh liệt."

Ban nãy hắn vừa xóa bạn bè với Bùi Lập Dũng, lúc này lấy ra nói, chẳng qua chỉ muốn tỏ vẻ không chỉ có Lý Phục không hưởng ứng lời tỏ tình, mà biểu hiện của Lục Viễn cũng không tích cực được như người ta, Bùi Lập Dũng.

Ai ngờ Lục Viễn lại chỉ ừ một tiếng.

"Tôi hiểu rồi," Lục Viễn mặt không cảm xúc mà thở dài, nói: "Hóa ra là bởi vì tôi thận hư, du͙© vọиɠ không mạnh, động cơ không đủ. Hầy, cũng phải thôi."

Cậu giương mắt nhìn Chu Du, "Tối nay cậu làm canh gì dưỡng sinh?"

"Bằng không cậu tự chọn đi?" Chu Du hỏi: "Canh rong biển nấu đuôi bò, canh cẩu kỷ nấu thận heo, canh ngưu tiên (ngầu pín) tráng dương......"

"Trước không cần bổ thận," Lục Viễn nói, "Tôi yêu cầu tả hỏa (dập lửa)."

"......" Chu Du ồ lên, "Canh gì tả hỏa?"

"Canh cá," Lục Viễn quét mắt nhìn Chu Du một lượt từ trên xuống dưới, ung dung thong thả nói: "Uống canh đầu cá, ăn phi-lê cá chiên, đuôi cá cũng xào xào lên, vừa tươi vừa giòn, mỹ dung dưỡng nhan."

Lục Viễn nói xong, lại cảm thấy rượu xông lên não, nhắm mắt nói: "Cậu bận gì bận đi, tôi muốn yên tĩnh xoa dịu tâm hồn bị tổn thương này một chút."

Chu Du: "......"

Tình trạng của Lục Viễn hiện giờ cũng không thích hợp ăn thịt cá, Chu Du hâm lại ít bánh còn dư buổi sáng, buổi tối tiếp tục làm cháo trắng rau xào. Chỉ là không nghĩ tới Lục Viễn tuy rằng không say đến lợi hại, khí lực còn rất ổn, cơm chiều không ăn được mấy miếng liền đi ngủ, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nhiệt độ cơ thể còn có chút cao, mặt cũng hơi đỏ lên.

Xe Lục Viễn còn gửi lại ở nhà hàng, thế nhưng trong tình trạng này cậu cũng không dám lấy về lái, sợ bị điều tra say rượu lái xe.

Chờ ngồi xe buýt đến công ty rồi, cậu mới phát hiện công ty hôm nay có chút tiêu điều, người ít đi rất nhiều, phòng nghiệp vụ cũng chỉ mới có mặt bốn người, trừ bỏ Lục Viễn cùng Tiểu Lý, hai người còn lại đều là nhân viên mới. Phòng hành chính cũng vắng mất một người, cũng may bộ phận kỹ thuật và chuyên viên thu mua vẫn còn đầy đủ.

Lục Viễn nghĩ ngợi, theo như lời Lý Phục nói, phía bọn họ không thiếu nhà cung cấp, cho nên phỏng chừng cũng không dùng đến bộ phận thu mua bên này.

Cậu nhịn không được lại than thở, Bùi Lập Dũng này làm việc cũng quá đánh nhanh rút gọn, một khắc nói đi thế mà liền đi rồi. Lại thấy lão tổng hôm nay không tới công ty, nghe nói đang bận thông báo tuyển dụng, cậu đành cùng Tiểu Lý tự giác tìm cách giữ chân các khách hàng còn lại, thi thoảng còn chỉ bảo các nhân viên mới đôi chút.

Binh hoang mã loạn (nhốn nháo rối loạn) hết hai ngày, lão tổng thật sự đưa mấy người mới đến, trong đó hai người đã làm buôn bán bên ngoài, còn lại đều là sinh viên chưa tốt nghiệp, đang tìm chỗ thực tập, yêu cầu về tiền lương không cao, chủ yếu là muốn học hỏi.

Mấy ngày nay Lục Viễn lâu lâu lại bị gọi đi hỗ trợ tập huấn nhân viên mới, từ quy trình kinh doanh cho đến cách tìm kiếm khách hàng, đăng bài lên các diễn đàn, lợi dụng công cụ tìm kiếm......Mấy nhân viên mới lại lập nhóm chat mới trên WeChat, buổi tối Lục Viễn về nhà, nếu không phải trả lời mail thì tán gẫu với bọn họ vài câu, trả lời mấy câu hỏi.

Chu Du cũng rất bận, ban ngày thì đi học lái xe, buổi tối thì đến chỗ Tiết Văn Minh xem Thiên Bá tiến triển đến đâu rồi, trở về còn muốn đọc muốn xem vài thứ...... Hắn cùng Lục Viễn ở thư phòng mỗi người chiếm cứ một bên, buổi tối ngủ cũng không quấy rầy lẫn nhau, chung sống rất hài hòa.

Mãi cho đến khi Lục Viễn trở về thăm Thiên Bá.

Tiết Văn Minh phối giống cho cá đã có tiến triển, Lục Viễn vẫn luôn rất nhớ thương tiểu Thiên Bá, hôm nay nghe nói nó đã có cá con, dứt khoát vừa tan tầm liền đi theo Chu Du qua nhìn một cái.

Trước đây cậu thích Thiên Bá là vì cảm thấy cá nhỏ trông rất buồn cười. Mấy câu chuyện miêu tả nhân cách hóa của Chu Du đối với cậu không quá đáng tin, cảm thấy đa số là vui đùa mà thôi. Chính là hôm nay cậu đi thăm cá con, mới phát hiện Chu Du quả thật không khoa trương, chẳng hạn như lúc cậu đến gần bể cá, Thiên Bá liền đứng im không nhúc nhích, chốc chốc lại phồng mang trợn má tức giận.

Tiết Văn Minh ở bên cạnh giải thích: "Nó đang bảo vệ trứng đấy. Sợ cậu đυ.ng vào con của nó."

Lục Viễn cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười, ngạc nhiên ở chỗ vật nhỏ thật sự là có cảm xúc, buồn cười ở chỗ cậu bỗng nhiên cảm thấy lúc Thiên Bá lúc phồng má, chẳng hiểu sao cứ thấy giông giống Chu Du kiểu gì.

Một lát sau Tiết Văn Minh cầm mấy tấm bọt biển che lại bốn phía bể cá, lại moi ra hai lỗ thủng cho Lục Viễn tiếp tục xem.

Lục Viễn lại cẩn thận nhìn, liền thấy trên mặt bể nổi lên rất nhiều bọt, đuôi Thiên Bá thiếu mất một đoạn, lúc này dường như cảm thấy an toàn, bắt đầu từ trên xuống dưới mà bơi đi khắp nơi. Cậu trông thấy nó giống đang nhặt đồ vật gì, lại nhìn không rõ, quay đầu lại vẫy vẫy một chút, nhỏ giọng hỏi: "Nó đang nhặt cái gì đó?"

Cậu này là hỏi Tiết Văn Minh, ai ngờ Chu Du nhốt con chó nhỏ vào trong phòng ngủ rồi, cũng nhập bọn đi qua xem, thuận miệng nói với cậu: "Nhặt trứng đấy."

Lục Viễn được khai sáng. Chỉ là hai cái lỗ đυ.c gần nhau quá, hai người dí mặt vào một chỗ cùng xem, chật chội đến mức hai mũi cũng đυ.ng vào nhau.

Lục Viễn không muốn dịch chuyển, nghĩ một hồi dứt khoát thò tay đẩy mặt Chu Du ra đằng sau.

Chu Du không vui, hầm hừ nói: "Cậu đẩy tôi làm gì?"

Hắn nói chuyện không dám lớn tiếng, sợ kinh động đến cá. Trên miệng lẩm bẩm lầm bầm, khí nóng đều phà cả vào lòng bàn tay của Lục Viễn.

Lục Viễn cười ha hả, cũng nhỏ giọng nói: "Cậu lại đυ.c một cái lỗ khác đi."

"Bể này lớn lắm sao, tôi biết đυ.c chỗ nào bây giờ," Chu Du xùy một tiếng, cũng không nhượng bộ, đưa tay ra bắt lấy cổ tay Lục Viễn, một phen lôi xuống.

Thời điểm vận sức hắn còn nghĩ tới, sợ Lục Viễn quá khỏe, cần phải nhất chiêu chế địch (khống chế địch trong một chiêu). Ngờ đâu tâm tư Lục Viễn đều đặt cả trên người Thiên Bá, bị hắn lôi kéo, tức khắc mất thăng bằng, bàn tay theo phản xạ tìm điểm tựa chống xuống.

=====================================

Editor: Chương sau hài vãi chưởng í =)))))