Chương 25: Uống say, làm nũng muốn ăn đại nhục bổng! [Bí mật bị phát hiện]

Buổi tối hôm đó vậy mà lại bất tỉnh ngủ quên tại Mộ Dung phủ, đến khi tỉnh giấc đã là sáng hôm sau.

"Chết rồi!" Cố Thiêm hoảng hốt rời giường, hắn đi ra ngoài từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ vẫn chưa trở về, để cha mẹ hắn phát hiện là sẽ bị hỏi thăm một trận cho mà coi!

Vết tích tình ái trên người đã được lau rửa sạch sẽ, người nọ ôm hắn ngủ say sưa, đôi mắt nhắm nghiền ôn nhuận bình thản, Cố Thiêm không kiềm chế được mà cúi đầu hôn lên khóe miệng Mộ Dung Thanh Viễn một cái.

Hôn xong chính bản thân cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà còn lén lút cười khúc khích, cảm giác thỏa mãn hạnh phúc là lạ.

Quần áo dưới đất loạn thất bát tao, hắn không thể mặc lại nữ trang để đi ra ngoài, đành phải lấy quần áo của Mộ Dung Thanh Viễn mặc vào. Y phục của nam nhân tuy hơi rộng một chút nhưng vậy càng tốt, rộng rãi thoải mái một chút còn đỡ hơn mặc đồ nữ.

"Thiếu gia, người đã đi đâu vậy? Đã một ngày không thấy bóng dáng người đâu, ta lo lắng chết đi được." Cố phúc đã chờ ở cổng từ sớm, vừa thấy Cố Thiêm chậm rãi đi từ xa tới, hắn lập tức chạy ra đón.

Cố Thiêm đi cực kì chậm, lúc đầu còn lo lắng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có đi nhanh cũng chẳng nhanh được bao nhiêu, khoảnh khắc này cũng không hề nôn nóng. Bước chân chỉ đơn giản là chậm lại. Vừa đi vừa thưởng thức sương sớm ban mai, ánh nắng ấm áp khiến lòng hắn bình yên.

Mang thai ......

Đây là điều hắn sợ hãi và cũng là điều hắn không thể chấp nhận được. Hắn bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng lại vuốt ve bụng mình một chút, trong buổi sáng thanh vắng, hắn đi từ thành tây qua thành đông, băng qua hơn phân nửa thành Tô Châu.

Ánh mặt trời càng ngày càng chói mắt, cuối cùng xuyên qua tầng mây, chiếu rọi khắp đất trời. Cố Thiêm nâng tay che nắng, nhìn mặt trời đỏ rực trên bầu trời, đột nhiên có dũng khí, dũng khí và trách nhiệm nghênh đón một sinh mệnh xuất hiện trên đời.

Vì vậy, khi hắn đứng ở đầu đường yên lặng nhìn mặt trời, tâm trạng chưa bao giờ cảm thấy thản nhiên và bình yên đến vậy, hắn không phải là quái vật, hắn cũng có quyền yêu và được yêu. Không phải tay ăn chơi rình trộm trên nóc tiểu quan quán, cũng không phải hái hoa đạo tặc lưu luyến cơ thể đàn ông trộm hương thiết ngọc. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là Cố Thiêm, cũng quyết định sống nghiêm túc, chấp nhận mọi hỉ nộ ái ố và chửi rủa biệt ly trên danh nghĩa của mình.

Như vậy thật tốt, Cố Thiêm nghĩ rằng, xem này, chính hài tử này đã giúp hắn sống lại một lần nữa.

Là Mộ Dung Thanh Viễn đã cho hắn hi vọng, vực dậy tâm tư đang chết dần chết mòn của hắn, khiến hắn cảm thấy hắn còn sống, cho nên hắn cũng muốn sống như một con người.

"Thiếu gia! Thiếu gia ơi!" Cố phúc nhìn thiếu gia của mình đứng giữa đường dừng chân trầm tư, sốt ruột thúc giục, "Thiếu gia! Người mau đi thỉnh an lão gia và phu nhân đi, cả ngày hôm qua không thấy người đâu, lão gia bọn họ đều lo lắng muốn chết đấy!"

"Hả?" Cố Thiêm trầm giọng hỏi "Trong nhà có chuyện gì xảy ra à?"

Ngày xưa cũng có mấy lần hắn đi vài ngày không về, thế nhưng cha mẹ hắn cũng chưa từng lo lắng như vậy.

"Ngày hôm qua trong nhà ta có trộm, quần áo của bọn A Xuân bị trộm! Hơn nữa lão gia cũng mất không ít vàng bạc, huyên náo đến nỗi người trong phủ ai cũng hoảng sợ!" Cố phúc thở dài, lắc đầu rất là lo lắng, "Người nói xem, tên trộm này ăn trộm tiền là được rồi, còn lấy trộm y phục nữ nhân để làm gì? Có phải có ý đồ bất chính hay không?"

Bị người nói như vậy, Cố Thiêm đỏ mặt, quần áo nữ nhân chính là do hắn trộm đó. Cố Thiêm hung hăng trừng mắt nhìn Cố phúc, "Làm sao ngươi biết người ta có ý đồ bất chính! Ngươi nghĩ đâu ra nhiều ý kiến như vậy?"

"Tên trộm nào mà lại có ý đồ đứng đắn?" Cố phúc vươn cổ hỏi ngược lại, "Chắc chắn là một tên vô sỉ hạ lưu."

Cố Thiêm vô cùng xấu hổ, nghĩ: Hắn chính là tên vô sỉ hạ lưu kia...... Nhưng mà hắn lại không hề trộm vàng bạc gì đó, chẳng lẽ trong phủ thật sự có kẻ trộm đột nhập?

"Khụ, vậy," Cố Thiêm mất tự nhiên ho khan một tiếng, xấu hổ qoay người đi ngay, "Ta đi thỉnh an."

Đột nhiên Cố Thiêm cảm thấy đáy lòng không khỏi hốt hoảng, bước chân càng ngày càng nhanh.

Cố Tri Phủ cùng phu nhân đợi sẵn ở đó, gương mặt tràn đầy đau xót mà hắn chưa từng nhìn thấy trước đây.

Mới mất có một chút tiền, không đến mức đó chứ, Cố Thiêm có chút khó hiểu.

"Thiêm nhi, ngồi đi."

Ngay khi Cố Thiêm bước vào phòng, Cố phu nhân liền cho người hầu lui hết, ánh mắt ngấn lệ, nhìn hắn muốn nói lại thôi.

"Mẫu thân, người sao vậy?" Cố Thiêm hỏi.

"Hôm qua trong phủ bị mất trộm, ngươi biết chứ?" Cố Tri Phủ nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nghe không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cố Thiêm gật gật đầu, "Lúc mới vào cửa con đã nghe Cố phúc nói rồi."

"Thế nhưng ngươi có biết, thứ gia phủ mất không phải tiền bạc gì, mà là..." Nói đến đây đột nhiên ngừng lại, Cố lão gia kìm nén cơn giận, l*иg ngực thở hổn hển, phẫn nộ đến mức không nói ra lời được nữa.

Cố Thiêm đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Là cái gì?"

Tay "rầm" một tiếng đập mạnh lên bàn, Cố Tri Phủ cả giận nói: "Là mặt mũi của Cố gia chúng ta!"

"Lão gia...... Ngươi......" Cố phu nhân nhìn Cố Thiêm, lắc đầu, "Thiêm nhi nó cũng khổ tâm lắm."

Hắn có nỗi khổ trong lòng, vậy mà mẫu thân hắn lại biết, bà đã biết tất cả......

Cố Thiêm suy sụp ngồi xuống ghế, đầu óc như muốn nổ tung.

Ngày hôm qua sau khi hắn đi, có người nặc danh đã gửi thư đến nhà hắn. Lời lẽ trong thư mô tả Cố Thiêm thành kẻ hư hỏng không thể chấp nhận được, là tên đê tiện thèm khát đàn ông, người rình trộm trên nóc Trầm Hương các là hắn, hái hoa đạo tặc cũng chính là hắn, ngay cả những hoạt động trong mật thất của hắn đều được viết rành mạch trong thư.

Lúc đầu Cố lão gia không tin, nhưng khi ngồi trong phòng Cố Thiêm chờ hắn về lại phát hiện cửa mật thất đang khóa, ông liền cạy cửa đi vào. Khi ông nhìn thấy bên trong cái tráp bị khóa kín từng bức tranh đông cung, còn có cả xa linh, ngọc thế, ông đã tức giận đến cấp hỏa công tâm suýt chút nữa ngất đi.

Mà nha đầu trong phủ lại còn chạy đến báo quần áo bị trộm, ngay cả áσ ɭóŧ trong và yếm đều mất. Cố lão gia sợ rằng việc này có liên quan đến nhi tử của mình, đành phải nói dối là đêm qua trong phủ có trộm, cũng bị mất không ít tiền bạc châu báu.

"Ngươi, có thật là như vậy không? Đường đường là nam nhân mà lại đi làm mấy chuyện nhục nhã như vậy?" Cố lão gia hỏi lại như thể không muốn tin, vẻ mặt thê lương trên gương mặt già nua.

"Vâng." Cố Thiêm trả lời rất thẳng thắn, cũng không muốn giấu diếm chuyện gì nữa. "Hài nhi bất hiếu."

"Ngươi -- ngươi -- sao lại không biết xấu hổ như vậy!"

Cố lão gia khó thở, cầm lấy chén trà trên bàn, ném mạnh xuống đất.

Chén trà vỡ toang, những mảnh vụn nhỏ văng tung tóe trước mặt hắn.

Cố Thiêm quỳ xuống, quỳ trên những mảnh vỡ kia.

"Thiêm nhi --"

Vệt nước trên mặt đất đã dần dần loang lổ vết máu, có lẽ bởi vì mảnh vỡ chén trà đâm vào đầu gối, Cố Thiêm cũng không cảm thấy đau đớn, cứ cúi đầu quỳ như vậy.

"Đúng vậy, con đã làm tất cả những chuyện này." Cố Thiêm nói, trong giọng nói bình tĩnh thanh lãnh lộ ra nỗi buồn khổ bất lực, "Hài nhi cũng không hề muốn, ai bảo con sinh ra đã khác người bình thường? May mà phụ thân mẫu thân không ghét bỏ con, dạy dỗ nghiêm khắc, nuôi con thành tài, trở thành tài tử nổi danh khắp cả thành Tô Châu này. Nhưng hai người có biết là hài tử đã đau khổ cỡ nào không?"

Cố Thiêm rốt cuộc ngẩng đầu lên, trong mắt một mảnh tro tàn.

"Con không muốn cha mẹ xấu hổ, cho nên con làm cái gì cũng phải cố gắng hơn người khác rất nhiều. Con cũng không giỏi như mọi người nói, bao nhiêu khổ sở cũng chỉ mình con biết!"

Thiêu đăng dạ độc, những đêm dài lạnh lẽo cô đơn không để ý cứ trôi qua như vậy rất thường xuyên. Hắn nghĩ, hắn sinh ra đã thua kém người khác, lại còn không biết cố gắng thì làm sao có tư cách so sánh với người khác? Hắn không muốn mình bi thương như vậy, hèn mọn như vậy, đành phải cố gắng mạnh mẽ hơn. Chẳng qua hắn chỉ muốn có một lý do để yên tâm thoải mái mà sống thôi.

*Thiêu đăng dạ độc: bật đèn đọc sách vào ban đêm, ẩn dụ: siêng năng học tập

Cố Thiêm nghĩ về quá khứ, những đêm vật vã giãy dụa tự cứu rỗi bản thân trong mật thất nho nhỏ, ai có thể hiểu được những nỗi khổ này?

"Cả đời này con đã được định là không thể cưới vợ sinh con, chẳng lẽ ngay cả trở thành đồ chơi dưới thân nam nhân con cũng không có tư cách sao?"

Không có sao?

Hắn không muốn khóc, nhưng mà vẫn không thể kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Con chính là quái vật thèm khát cơ thể đàn ông, thích rình coi bọn họ hoan ái đó. Những thứ này toàn là mong muốn xa xỉ, con chỉ có thể ở trong bóng tối âm thầm trầm luân. Con luôn nghĩ, nếu người đó là mình thì tốt biết bao. Nhưng mà, mong muốn mà không thể cầu, không phải sao?"

May mắn thay, có một người như vậy, không ghét bỏ hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn không phải kinh hoảng thất thố, mà là đối đãi dịu dàng ôn nhu, tạo cho hắn dấu ấn không thể xóa nhòa, làm cho hắn nghiện từ đó.

Ngoài miệng hắn nói không, nhưng thân thể lại không muốn cự tuyệt, hắn càng không thể cự tuyệt được.

Hơn nữa bọn họ còn có hài tử, những ngày sau sẽ càng trở nên tuyệt vời, hắn muốn sinh hài tử ra.

"Thiêm nhi!" Cố phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, nhìn Cố Thiêm quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng, "Lão gia, mấy năm nay Thiêm nhi rất khổ! Rất khổ!"

"Người đâu, tới đây!" Cố lão gia hướng ra ngoài cửa hô một tiếng, "Đỡ thiếu gia dậy, đưa đi bôi thuốc đi."

"Phụ thân......" Cố Thiêm ngẩng đầu nhìn phụ thân, sau đó lại cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt, cắn chặt môi, loạng choạng đứng dậy.

Máu trên đùi đã loang ra một mảng.

Hắn đứng đó, nhìn cha mẹ nở nụ cười, mang theo nước mắt sầu bi, cười đến mức vẻ mặt thê lương, suy sụp ngã xuống đất.

"Thiếu gia!"

"Thiêm nhi --"

Hắn mơ một giấc mơ thật dài, mơ thấy hắn đang chơi với hài tử của mình ở trong sân, hài tử trông rất giống hắn, chạy đuổi theo bươm bướm, vừa chạy vừa kêu, "Cha ơi, mau tới đây! Mau tới đây!"

Sau đó một người từ trong bóng tối bước ra, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, "Đến đây."

Người nọ là Mộ Dung Thanh Viễn, y sủng nịch nhìn hắn, nắm tay hắn, cùng hắn đi đến chỗ hài tử kia.

Hài tử...... Hài tử......

Cố Thiêm chợt bừng tỉnh.

"Công tử tỉnh rồi?" Ngồi bên giường là ông lão râu tóc bạc phơ, "Lão phu đang định bắt mạch cho công tử."

"Hài nhi trong bụng ta không sao chứ?" Cố Thiêm hạ mắt hỏi, bây giờ hắn không có gì là không dám nói, cũng không quan tâm lời mình nói ra kinh thế hãi tục cỡ nào, điều duy nhất hắn sợ chính là vừa rồi hắn bị kích động có lẽ sẽ ảnh hưởng đến hài nhi trong bụng.

Trong mắt mẫu thân lóe lên một tia xấu hổ và sửng sốt, hài tử, chẳng lẽ nào...? Sao có thể xảy ra chuyện này được?

"Công tử nói đùa, nam nhân làm sao có thể mang thai? Hơn nữa, lão phu xem mạch tượng này cũng không phải có thai đâu, chắc công tử mệt mỏi nên hồ đồ rồi." Đại phu chỉ cảm thấy kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục xem mạch, tự nhiên bệnh nhân này lại hồ ngôn loạn ngữ.

"Không có sao? Không có......" Cố Thiêm tự lẩm bẩm, là nói dối? Lừa hắn sao? Mộ Dung Thanh Viễn lừa hắn!

"Đi ra ngoài đi!" Cố Thiêm rút tay lại, giấu vào trong chăn, xoay người đi, cuộn mình dưới lớp chăn bông.

Hắn vừa có hi vọng, ngay lập tức đã không còn gì cả. Hắn không có hài tử! Cái gì cũng không có!

Đại phu để hắn một mình tịnh dưỡng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, xem mạch tượng của công tử này, rõ ràng là nam nhân nhưng tại sao lại còn có một chút mạch đập chỉ phụ nhân mới có? Kỳ lạ, kỳ lạ quá.

Cố Thiêm cảm thấy uất ức trong lòng, hắn không nghĩ ra vì sao Mộ Dung Thanh Viễn lại phải lừa hắn, khó khăn lắm hắn mới có can đảm tiếp nhận hài tử này, vậy mà lại là công dã tràng!

Hắn lén lút uống trộm rượu, từng ly từng ly rót vào bụng, bây giờ thì tất cả bí mật của hắn đều đã bị công khai. Kẻ có ý định làm cho hắn phải xấu hổ là ai? Ai đã gửi thư đến phủ nhà hắn? A ha ha, thanh danh của hắn sắp bị hủy hoại rồi.

Dần dần có chút say, Cố Thiêm tự nhiên cảm giác nhìn thấy Mộ Dung Thanh Viễn. Người nọ đứng trước mặt hắn, chậm rãi đi về phía hắn, sau đó ôm hắn vào lòng.

Cố Thiêm nhịn không được dụi vào ngực y, thầm nghĩ: Vòng tay này thật ấm áp.

"Ngươi đang bị thương, sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Mộ Dung Thanh Viễn xoa đầu hắn, thở dài một hơi, "Ngươi không biết quan tâm đến thân thể mình à?"

"Ta không có thai, ngươi lừa ta!" Cố Thiêm không biết là say thật hay say giả, thoát khỏi vòng tay Mộ Dung Thanh Viễn, lắc lư chỉ vào mặt y mà nói: "Lừa đảo! Vì sao ngươi lại muốn gạt ta? Vì sao?"

Bi thương trong đôi mắt căn bản không giấu được, gương mặt đỏ bừng đã kìm nén từ lâu, thấy y đến cuối cùng không thể kìm được nữa, bật khóc.

"A Thiêm," Nam nhân nắm tay hắn, ngón cái xoa nắn mu bàn tay hắn, "Ta chỉ muốn giữ ngươi lại."

"Giữ ta lại?" Cố Thiêm ngửa đầu hỏi, hơi thở say khướt đầy mùi rượu phun đầy mặt Mộ Dung Thanh Viễn, "Giữ ta lại làm gì?"

"Ở bên cạnh ta đó." Y trả lời như lẽ đương nhiên, thuận lý thành chương vậy.

Bên cạnh y, từ nay trở đi cùng y đi khắp thế gian, đồng hành cùng y trải qua hỉ nộ ái ố cuộc đời.

"Không được sao?"

"Được chứ, được chứ."

Cố Thiêm đầu óc choáng váng, nghĩ mình say thật rồi, ôm eo nam nhân, cả người lắc lư, "Há há, ngươi xem trời đất chao đảo nè."

"Chân có đau không?" Nam nhân bế hắn lên, đặt trên đùi, vén trường bào lên, cẩn thận vuốt ve vết thương đã được băng bó.

"Không đau," Cố Thiêm liếc một cái nói nhanh, trong đầu lại nghĩ: nói không đau là xạo.

"Ôm một cái đi."

Kéo bàn tay đang vuốt ve vết thương của nam nhân đặt lên eo mình, Cố Thiêm đòi người khác ôm mình giống như một đứa trẻ vậy.

"Được, ôm ngươi một cái."

Ôm hắn vào lòng, một tay đỡ mông hắn, Mộ Dung Thanh Viễn giống như ôm một đứa trẻ con vậy, y ôm Cố Thiêm đi dạo mấy vòng. Vừa đi, vừa vỗ lên mu bàn tay hắn, hỏi: "Vừa lòng không?"

Gục đầu trên vai nam nhân, Cố Thiêm dẩu môi lắc đầu, "Không hài lòng."

"Ồ?" Nam nhân không nhịn được cười cười, "Sao tính tình nương tử nhà ta lại giống tiểu hài tử như vậy chứ?"

Cố Thiêm ngẩng đầu, ôm mặt nam nhân, trịnh trọng nói: "Cho ta một hài tử đi."

Mộ Dung Thanh Viễn cụng trán với hắn, cười nói: "Được."

"A ha ha, muốn ăn cây gậy thịt lớn! A ha ha!" Cố Thiêm ôm cổ nam nhân cười khúc khích, vừa cười vừa gặm cắn khắp mặt nam nhân.

"Đây là của ta." Cố Thiêm hôn lên mắt nam nhân.

"Đây cũng là của ta!" Sau đó hắn lại hôn hôn chóp mũi nam nhân.

"Cái này càng là của ta!" Hắn lại hung hăng cắn một cái lên miệng nam nhân!

"Tất cả đều là của ta! Của ta!"

Cố Thiêm bắt đầu ôm lấy mặt nam nhân mà hôn điên cuồng, đến khi cả mặt nam nhân đều ướt nhẹp nước miếng mới chịu buông tha.

"Côn ŧᏂịŧ lớn, côn ŧᏂịŧ lớn, nhanh lên, nhanh lên, ta muốn ăn!" Cố Thiêm vội vàng thò tay vào tiết khố nam nhân, "Của ta, của ta, tất cả đều là của ta!"

"Cho ngươi! Cho ngươi! Tất cả đều cho ngươi hết!" Nam nhân sủng nịch kéo tay Cố Thiêm đặt lên dươиɠ ѵậŧ của mình, không thể tưởng tượng được người này khi say lại đáng yêu như vậy, làm nũng giống như trẻ con vậy .

"Muốn ăn...... Muốn ăn......" Chỉ cần sờ sờ thứ nặng trịch trong tay thôi đã khiến hắn ngứa ngáy khó nhịn rồi, nhưng hắn lại không thể lấy ra được, tiết khố nam nhân thật phiền!

Hắn nheo mắt rầm rì như sắp khóc, gương mặt bởi vì say rượu mà đỏ bừng, cực kì đáng yêu, nam nhân bóp bóp đầy yêu thương, "Vội gì, cho ngươi ngay đây."

Y cởϊ qυầи, dươиɠ ѵậŧ cương cứng lập tức đập vào mặt Cố Thiêm, hắn nhanh chóng há miệng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được côn ŧᏂịŧ thô to cứng rắn, ngậm vào miệng vô cùng mĩ mãn.

"Ưhm......" Là hương vị quen thuộc của hắn, thật tốt!

Hết chương 25