Editor: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)Thẩm Tư Phi thật sự rất buồn ngủ.
Lên lớp suốt một ngày, về nhà tâm trạng lại lên lên xuống xuống, vốn định nằm trên sô pha chợp mắt một lúc, kết quả là kìm lòng không đậu mà ôm con chó bông Shiba cỡ lớn rồi ngủ thϊếp đi.
Lúc ngủ, anh nghĩ Hạ Tây Châu hẳn là đáng tin đúng không? Nếu Hạ Tây Châu gọi hay lay anh dậy, anh sẽ dậy ngay.
Kết quả Hạ Tây Châu chỉ dọn dẹp sách giáo khoa và bút trên bàn, xoay người đi tắm.
Chờ khi hắn quay lại, Thẩm Tư Phi đã ngủ say rồi.
Ôm tâm tình thầm kín, Hạ Tây Châu bước tới bế người lên áp vào lòng, giống như ngày hôm đó, hắn bế anh đến tận giường, lại chỉ đắp chăn cho người ta, không có hành động nào khác.
Hạ Tây Châu ở nước ngoài mấy năm, sau khi giành được quyền lực ở nhà họ Hạ, cuộc sống của hắn trở lại bình thường, hắn cũng đã từng nghĩ đến tương lai. Hắn đã bằng lòng bảo vệ nửa đời sau cho chủ nhân của những bức thư, nếu đúng là Thẩm Tư Phi, hắn vẫn muốn cố gắng làm tốt điều đó. Chỉ là để đối phương chấp nhận vẫn còn có chút khó khăn.
Với nguồn lực và nhân lực hắn đang nắm giữ, muốn làm cho Dư Minh Viễn không thể xuất hiện nữa cũng không khó..
Nhưng kết quả bây giờ có vẻ hài lòng hơn.
Hạ Tây Châu cúi người hôn lên giữa lông mày Omega nhà mình, ngửi mùi hương thơm mát của tin tức tố vị sữa, cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Có một thứ tình cảm kỳ lạ đang dâng lên, tuổi thơ của hắn sống lưu lạc khổ cực, tuổi trẻ bị kìm nén và cả thời gian trưởng thành nhuốm đầy máu ấy cũng chưa từng xuất hiện, nhưng lúc này trong một khoảnh khắc nó chợt trở nên rõ ràng.
Sáng sớm.
Lúc Hạ Tây Châu vừa mở cửa phòng, đã ngửi thấy mùi cơm từ trong bếp.
Giọng nói của Thẩm Tư Phi vang lên: "Hạ tổng, dì giúp việc qua đây nấu cháo, làm không ít, cho tôi ké một bát nhé."
Hạ Tây Châu ngồi xuống trước mặt anh, giọng nói hiếm thấy có sự ôn hòa: "Em về nhà à?"
Hắn cẩn thận quan sát, thấy Thẩm Tư Phi đã thay quần áo. Thẩm Tư Phi nói: "Buổi sáng tỉnh dậy thấy Dư Minh Viễn không còn ở đó nên về nhà tắm rửa. Bánh quẩy này mua trên đường."
Anh không hỏi tại sao mình lại thức dậy ở trên giường trong phòng khách, dù có hỏi thì Hạ Tây Châu cũng không trả lời.
Gần đây anh và Hạ Tây Châu tiếp xúc quá mức thân thiết, mặc dù chỉ là quan hệ yêu đương giả vờ, nhưng bình thường không cần xuất hiện cùng nhau nhiều như vậy.
Đại khái là do Hạ Tây Châu khó hiểu quá.
Buổi sáng Hạ Tây Châu thức dậy, chỉ mới rửa mặt, đầu tóc hơi bù xù, vẻ mặt dịu dàng, không chói mắt như ban ngày, giống như một con mèo lớn lười biếng. Xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo, vô cùng mê người.
Thẩm Tư Phi nhìn một lúc lâu, Hạ Tây Châu giương mắt bắt gặp ánh mắt của anh, đôi mắt phượng khẽ nheo lại: "Thầy Thẩm, chú ý tin tức tố của mình."
Trong thời gian đánh dấu tạm thời, tin tức tố của Omega sẽ đẩy lùi các alpha khác ở một mức độ nhất định, nhưng đối với Alpha của mình lại giống như quyến rũ.
Tin tức tố của Thẩm Tư Phi lượn lờ trong không khí, có lẽ là vào sáng sớm nên đôi mắt trong trẻo dịu dàng của anh làm mê hoặc Alpha muốn hôn anh.
Tai Thẩm Tư Phi đỏ bừng, sắc mặt căng thẳng, cúi đầu nhấn bánh quẩy vào trong cháo: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì đưa tôi đến trường học."
Khóe miệng Hạ Tây Châu hơi cong lên: "Được."
Ánh nắng chiếu qua rèm cửa, tạo thành một vòng tròn ánh sáng lơ lửng.
Sau đó, Dư Minh Viễn không xuất hiện trước cổng tòa nhà nữa, mà trực tiếp đến nằm vùng ở cổng trường trung học.
Vấn đề này nằm trong hiệp nghị bảo vệ Omega, nếu có chuyện gì Thẩm Tư Phi có thể đến hiệp hội bảo vệ Omega địa phương để tố giác, yêu cầu pháp luật can thiệp cảnh cáo Dư Minh Viễn. Nhưng nếu làm như vậy, có khả năng Dư Minh Viễn sẽ càng ỷ thế hϊếp người hơn.
Thẩm Tư Phi đành phải đi vào trường bằng cổng khác.
Trước kia cổng này đã bị đóng lại, thứ nhất là vì nó xa tòa nhà dạy học nhất, hai là nó nằm giữa lối vận chuyển rác thải của trường.
Thẩm Tư Phi đi một mạch, suýt chút nữa bị mùi kia làm cho nôn ra tại chỗ.
Nhưng mà không quá mấy ngày, khi Thẩm Tư Phi đi ra thì nhìn thấy có hai vệ sĩ lạ đứng bên ngoài cổng. Bọn họ nhìn thấy Thẩm Tư Phi thì lập tức lấy bộ đàm ra.
Chuông báo động trong lòng Thẩm Tư Phi vang lên, anh lập tức xoay người rời đi. Anh không lo đối phương sẽ vào trường, vì trường học cấm người lạ bên ngoài vào, chỉ sợ thu hút Dư Minh Viễn.
Dù sao bên này cũng bị chặn, không bằng đi thẳng qua cổng chính lẫn vào đám đông sẽ không bị chú ý.
Thẩm Tư Phi đi đến cổng trường, ở đó rất đông người, ồn ào như đang xem kịch.
Nhân cơ hội này anh vội vàng chuồn ra ngoài, nhưng lại nghe thấy có người hét lên từ phía sau: "Đánh nhau rồi! Nhìn đồng phục này đi, hình như là của trường tư thục cho nhà giàu ở bên cạnh!"
Bước chân của Thẩm Tư Phi dừng lại, anh do dự một chút rồi bước về phía đám đông: "Nhường đường một chút, tôi là giáo viên của trường!"
Các học sinh vây xem thấy giáo viên đến thì đều tự động nhường ra một lối đi, Thẩm Tư Phi nhìn vào bên trong thì bị dọa cho sửng sốt.
Là Thẩm Hoa Hạo và Dư Minh Viễn đang đánh nhau!
Hai người đều là Alpha, đều cao to, Thẩm Hoa Hạo tuy còn nhỏ nhưng sức lực cũng không thua Dư Minh Viễn, cậu đè người ta xuống đất rồi tung ra từng đấm nặng nề với vẻ mặt giận dữ: "Đồ cặn bã! Mày mà cũng xứng đòi kết hôn với anh tao sao!"
Thẩm Tư Phi sửng sốt, tiến lên kéo cậu: "Thẩm Hoa Hạo! Buông ra trước đã, buông ra đi!"
Thẩm Hoa Hạo bị anh kéo lùi ra sau, Dư Minh Viễn lại nhào lên đánh cậu, trên người hai người rất lộn xộn.
Thẩm Hoa Hạo bị anh kéo cánh tay thì duỗi chân đá Dư Minh Viễn một cái, nói: "Anh! Anh tránh ra để em đánh chết tên thần kinh này! Để xem gã còn dám bắt nạt anh nữa không!"
Thẩm Tư Phi kéo cậu lại, quát: "Đừng đánh nữa! Đang ở cổng trường đấy, không biết xấu hổ sao?"
Tiếng bảo vệ trường vọng vào từ ngoài đám đông: "Chuyện gì đây! Có người báo có học sinh đánh nhau!"
Thẩm Tư Phi giật mình, anh vội vàng bước tới giữ chặt Thẩm Hoa Hạo liều mạng kéo cậu ra: "Thẩm Hoa Hạo! Cậu bình tĩnh cho tôi, đánh nhau ở cổng trường, có muốn bị phạt không!"
Thẩm Hoa Hạo bình tĩnh lại, đứng bất động, Dư Minh Viễn nhìn thấy Thẩm Tư Phi xuất hiện, gã nở nụ cười kỳ quái, cúi đầu phun một ngụm máu.
Thẩm Tư Phi đẩy Thẩm Hoa Hạo ra khỏi đám đông, lại bị Dư Minh Viễn túm cánh tay lại, anh quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Dư Minh Viễn, trên mặt gã còn mang theo nụ cười: "Thầy Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Hoa Hạo giơ nắm đấm lên: "Tao đập chết mày, cái thằng điên kia."
"Con mẹ cậu, nhanh đứng lên cho tôi!", Thẩm Tư Phi đẩy cậu ra ngoài, sau đó cho Dư Minh Viễn một đấm.
Dư Minh Viễn không hề phòng bị, bị anh cho một đấm vào mũi ngã xuống đất, ôm cái mũi đau đớn chửi: "Omega mà sức lực cũng lớn như vậy."
Bảo vệ của trường lao vào đám đông, nhìn người đàn ông sửa sang lại quần áo, mặt anh không chút cảm xúc nói: "Ngại quá, là tôi gặp chút rắc rối."
Trong đó có người nhận ra anh, ngạc nhiên nói: "Thầy Thẩm? Có phải là thầy Thẩm không?"
Thẩm Tư Phi lấy thẻ công tác ra: "Tôi đánh nhau ở cổng trường là sai, nhưng Omega có quyền dùng tất cả các biện pháp để tự vệ, tôi đang phòng vệ chính đáng. Nhưng tôi sẽ tự mình giải thích và nhận lỗi với hiệu trưởng."
Trong đám đông có người nói: "Vừa rồi là hai Alpha đánh nhau!"
Bảo vệ có hơi lờ mờ, nhưng Thẩm Hoa Hạo đã bỏ chạy nên không có chứng cứ. Lúc ấy đúng lúc tan học, đoàn người hỗn loạn, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đúng là bên đường có một người đột nhiên xông ra đánh nhau với Dư Minh Viễn.
Chuyện này truyền đến tai hiệu trường, Thẩm Tư Phi giải thích rằng Thẩm Hoa Hạo vì bảo vệ anh nên mới ra tay, hiệu trưởng chấp nhận lời xin lỗi. Xét cho cùng thì đối phương không phải là học sinh của trường, hơn nữa nhìn Dư Minh Viễn cũng không phải bình thường, hẳn là cậu ấm của một nhà giàu nào đó.
Hiệu trưởng nói: "Thầy Thẩm, mặc dù cậu cũng là người bị hại, nhưng đây là cổng trường, cấm đánh nhau. Nhưng tôi tin tưởng con người cậu. Cậu về viết bản kiểm điểm, tôi sẽ không truy cứu nữa."
Ông ta quay đầu nhìn Dư Minh Viễn, Dư Minh Viễn cười chế nhạo: "Tôi là nhân sĩ* của xã hội, sẽ không truy cứu các người."
*nhân sĩ: từ chung chỉ những người có học vấn.Hiệu trưởng Lưu lập tức bị nghẹn, nhưng nếu như ông ta đã có thể làm hiệu trưởng của một trường trung học trọng điểm, thì ở thành phố S này ông ta cũng có không ít mối quan hệ, ông ta lập tức nói việc này cho cha của Dư Minh Viễn.
Từ nhỏ Dư Minh Viễn đã không chịu tuân theo kỷ luật nên cũng không sợ ông ta, thấy Thẩm Tư Phi đi rồi, gã cũng lập tức đuổi theo.
Gã thân cao chân dài, bước vài bước đã chặn được Thẩm Tư Phi: "Cậu cả nhà họ Thẩm mà lại làm việc ở đây sao, còn không tốt bằng công ty của ba tôi."
Thẩm Tư Phi đang trả lời tin nhắn của Hạ Tây Châu thì bị chặn lại mấy lần, không khỏi cau mày nhìn gã: "Dư Minh Viễn, anh đừng có quá đáng, nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ xin Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega can thiệp. Cáo buộc anh quấy rối Omega, hình phạt cũng không thấp hơn so với tội cưỡиɠ ɠiαи đâu."
Dư Minh Viễn vội xua tay: "Vậy thì đừng, tôi chỉ muốn gặp thầy Thẩm một chút thôi. Thầy Thẩm vẫn còn độc thân, hoàn toàn có thể cân nhắc tôi thử xem."
Thẩm Tư Phi lạnh nhạt nói: "Ai nói với anh là tôi độc thân."
Dư Minh Viễn sửng sốt. Xung quanh không có ai, cái mũi bị đánh lệch đi của gã cuối cùng cũng ngừng chảy máu, mùi tin tức tố Alpha trên người Thẩm Tư Phi tỏa ra rất rõ ràng.
"Tôi đã có bạn trai. Chúng tôi cũng đã đánh dấu hoàn toàn rồi."
Thẩm Hoa Hạo ngồi xổm trong bụi cây cách cổng trường không xa, mãi đến khi anh đi ra thì cậu mới chạy tới, cậu nhìn một lượt khắp người anh mình, chắc chắn rằng anh không có việc gì mới lộ ra một nụ cười ngây ngô: "Anh, anh thật sự rất lợi hại, còn có thể đánh nhau nữa."
Thẩm Tư Phi vốn muốn mắng cậu, nhưng nghĩ đối phương vì mình nên không thể mắng, cả giận nói: "Cậu cũng không phải ngốc, lỡ như bị bắt thì sao, cậu là học sinh cuối cấp rồi, nhỡ bị phạt thì sau này lên đại học người ta còn muốn nhận cậu sao?"
Thẩm Hoa Hạo: "Anh, cái tên Dư Minh Viễn kia bắt nạt anh trước, em đến đây là muốn xin lỗi anh."
Thẩm Tư Phi dừng bước chân, Thẩm Hoa Hạo nói: "Xin lỗi anh, em thay mẹ mình xin lỗi anh, anh tha thứ cho bà ấy được không?"
Thẩm Tư Phi nhìn hơi lạnh lùng, lắc đầu nói: "Hôm nay cậu ra mặt thay tôi, tôi rất cảm động. Nhưng nếu cậu muốn tôi tha thứ, tôi thật sự không thể làm được. Cậu không thể nào cảm thụ được cảm xúc của tôi đâu."
Thẩm Hoa Hạo thay anh đánh Dư Minh Viễn, trong lòng anh đã thật sự bị làm cho cảm động. Thẩm Hoa Hạo chưa trưởng thành, hành động lỗ mãng, tính tình khó bảo nhưng tâm địa vẫn rất tốt. Chí ít thì cậu không di truyền lòng dạ độc ác của mẹ mình. Thẩm Tư Phi cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Thẩm Tư Phi nói: "Mẹ cậu làm ra chuyện như vậy, tôi sẽ để bà ấy tự mình đến xin lỗi tôi", hơn nữa còn phải thừa nhận rằng năm đó bà ta đã thông đồng với Thẩm Lương Bình giở trò.
"Nếu không còn việc gì nữa thì về trường nhanh đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa đâu, đã ăn cơm tối chưa?"
Qua thời gian quy định, cổng trường không thể vào được. Thẩm Tư Phi thấy cậu lắc đầu thì đến bên kia đường mua cho cậu sushi, nhét cậu vào trong xe taxi.
Chờ cậu đi rồi anh mới chậm rãi quay về cổng trường.
Sắc trời tối dần, cổng trường vắng tanh, dưới tàng cây đỗ một chiếc xe quen thuộc.
Ánh mắt Thẩm Tư Phi sáng lên, bước tới nhìn Hạ Tây Châu đang ngồi ở ghế lái: "Anh Hạ, xin lỗi, anh đợi lâu chưa?"
Hạ Tây Châu nghiêng đầu nhìn anh: "Không lâu. Lên xe trước đi."
Con người của hắn lạnh lùng, trước đây Thẩm Tư Phi luôn cảm thấy hắn im lặng quá mức giống như đang khinh thường người khác, nhưng bây giờ lại cảm thấy hắn trầm lắng như một cánh buồm ngàn thu, theo năm tháng mà trưởng thành và quyến rũ.
So sánh với Thẩm Hoa Hạo còn chưa trưởng thành và Dư Minh Viễn lưu manh.
Thẩm Tư Phi lắc đầu ngồi xuống, giữa ba người này không thể so sánh được. Hạ Tây Châu nắm lấy cổ tay anh, mu bàn tay phải và các đốt ngón tay đỏ bừng: "Làm sao vậy?""
Thẩm Tư Phi nói: "Vừa rồi tôi đấm Dư Minh Viễn, tốn rất nhiều sức. Nhưng chỉ muốn cảnh cáo gã nếu còn có lần sau tôi sẽ khiếu nại với Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega. Hẳn là gã sẽ an phận trong một thời gian."
Con ngươi của Hạ Tây Châu lạnh lẽo, khẽ hừ một tiếng.
Hắn và hiệu trưởng cũng từng qua lại không ít lần, hắn định thêm mắm dặm muối nói chuyện này cho cha Dư Minh Viễn, theo như lời đồn thì Dư Minh Viễn rất sợ cha mình. Ông ta nổi giận thì Dư Minh Viễn sẽ không được rảnh rỗi để đến đây quấy rối.
Sau đó quả thật là Dư Minh Viễn không xuất hiện nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học ngày càng đến gần, Thẩm Tư Phi bận đến mức không còn thời gian quan tâm chuyện khác.
Đến lượt anh giám sát giờ tự học một tuần, mọi người đều vùi đầu làm bài tập, Trương Tiểu Văn cũng vậy. Vẫn còn nửa tiếng trước khi ra tan lớp, cậu ấy bị người sau lưng chọc vào lưng.
Sau lưng là lớp trưởng, nói: "Nhìn lên bục giảng đi, thầy Thẩm ngủ gật rồi."