Chương 11

Editor: Nổ

Bàn tay người đàn ông mang theo vết chai mỏng, thô bạo ma sát thịt mềm sau gáy Thẩm Tư Phi, nhìn nó đỏ lên, ánh mắt hắn càng sâu hơn.

Omega bị chi phối bởi tin tức tố và bản năng, Alpha lại càng hơn thế, Alpha có khả năng càng thêm điên cuồng đến mất lý trí.

Đặc biệt ở trước mặt còn là một Omega xinh đẹp thuần khiết, còn bộc bạch những lời như vậy. Đã thế anh còn chủ động đưa tuyến thể của mình ra.

Thẩm Tư Phi cả người run lên bần bật, cảm giác kì quái lan khắp toàn thân, khóe mắt anh đỏ lên, lộ ra vẻ rụt rè, tựa hồ có chút sợ hãi.

Ngoài đánh dấu tạm thời và đánh dấu hoàn toàn, còn có thể hôn môi trao đổi tin tức tố, cũng có thể tạm thời xoa dịu Omega.

Nhưng mà Thẩm Tư Phi không hiểu được sự quan trọng tuyến thể đối với Omega, cho nên thay vì hôn môi, hắn thà đánh dấu tạm thời lên tuyến thể. Kí©h thí©ɧ mang lại khi cắn tuyến thể đối với Omega và Alpha không khác là bao.

Tuyến thể của Omega đối với Alpha có sức hấp dẫn rất lớn.

Hạ Tây Châu mạnh mẽ nhấc người lên áp vào trong ngực mình, hơi thở nóng rực phả vào cổ đối phương, giọng nói của hắn trầm thấp, khàn khàn, mang theo sự nguy hiểm: "Thầy Thẩm không nên trêu chọc tôi."

Thẩm Tư Phi dựa lưng vào l*иg ngực dày và vững chắc của Alpha, cảm giác được một sự nguy hiểm nào đó mà nhẹ nhàng giãy dụa, nhưng toàn thân vô lực, cực kỳ nóng, chỉ có thể ngăn Hạ Tây Châu đang dùng sức cắn xuống. Đôi môi bị cắn chặt đến mức trắng bệch.

Hạ Tây Châu vùi đầu xuống, cắn mạnh.

Thẩm Tư Phi đột nhiên mở to hai mắt, há hốc mồm, nhưng không nói được lời nào.

Có một loại cảm giác nào đó không tự chủ được lan từ sau gáy ra khắp toàn thân, lan đến tứ chi, như có một luồng điện không ngừng kí©h thí©ɧ các giác quan. Sau đó anh cảm giác được một thứ gì đó sắc nhọn và nguy hiểm xuyên qua da mình, cắm sâu vào máu thịt.

Máu tươi rỉ ra, mùi sữa nơi chóp mũi ngày càng đậm.

Tin tức tố Alpha bị cưỡng ép truyền vào cơ thể Thẩm Tư Phi, tin tức tố trong không khí điên cuồng giao hòa, sự kí©h thí©ɧ quá lớn làm cho anh mất hết ý thức trong một thời gian ngắn.

Sau đó thân thể anh mềm nhũn, ngồi phịch trong l*иg ngực Hạ Tây Châu và ngất đi.

Hạ Tây Châu khó khăn buông lỏng hàm răng, trên môi lưu lại một chút máu, đôi mắt thâm sâu như trước giông tố. Hắn hơi cúi đầu, Omega trong l*иg ngực trọng lượng rất nhẹ, thân hình gầy gò, cánh tay rất nhỏ, cả người từ trên xuống dưới dường như chỉ có một chút da thịt.

Trợ lý bên cạnh cả người đã phát run. Không phải vì bầu không khí ầm ĩ và những mùi kì lạ hỗn tạp trong quán bar, mà là ông chủ luôn cao lãnh kiệm lời, thậm chí có chút nham hiểm hung ác, lại tiện tay cứu một Omega, còn đánh dấu tạm thời lên người đó.

Không ngờ ông chủ của cô sau lưng lại phong lưu đến như vậy.

Không phải cô nghi ngờ sức hấp dẫn của ông chủ, nhưng cô có chút thiện cảm và đồng tình với Omega xinh đẹp sạch sẽ kia. Ông chủ của bọn họ lãnh khốc vô tình, nhất định sẽ phụ lòng tin tưởng của đối phương.

Quản lý của quán bar nghe tin lập tức đến, dọn dẹp sạch sẽ.

Hạ Tây Châu ôm ngang Thẩm Tư Phi đi thẳng ra ngoài, trợ lý khó khăn khiêng Bác Viên theo sau, mãi đến khi đem người trong ngực đặt ở ghế phó lái, ông chủ mới dừng lại nhìn cô: "Mua lại công ty là biện pháp tốt nhất, trước hết để cho nó phá sản đi."

Giọng điệu của hắn có phần hời hợt, trợ lý ngay cả tiếp lời cũng không dám.

Hạ Tây Châu lái xe đi.

Cư như thể người thợ săn đã chiếm được chiến lợi phẩm, nóng lòng muốn mang về thưởng thức. Nói cách khác, nó rất giống Alpha tìm được đối tượng Omega, đưa vợ, chồng về.

Chỉ còn lại trợ lý nhỏ đáng thương, phải cõng một người đàn ông say rượu trên lưng, chờ taxi trong gió đêm.

Quản lý của quán bar vội vã chạy ra, hỏi: "Tôi xin lỗi vì tiếp đón không chu đáo, xin hỏi ông chủ cô là ai?"

Trợ lý cười nham hiểm: "Mấy chuyện này anh không thể quản được đâu."

...

Hạ Tây Châu đưa Thẩm Tư Phi về căn hộ của mình, đem người đặt trên giường trong phòng khách*, hắn mới khôi phục lại lý trí.

*Phòng dành cho khách.

Đem người về đây làm gì?

Hắn đã từng trải qua sóng to gió lớn, cũng đã tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu xa hoa đồi trụy, lúc này giống như một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, đem người mang về, như là đoạt lại con mồi, tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Hắn chưa bao giờ đánh dấu bất kì ai, Thẩm Tư Phi là người đầu tiên, nhận thức được điều này làm hắn giật mình.

Thẩm Tư Phi lúc ngủ rất yên tĩnh, lông mi rất dài, cả người đặc biệt ngoan ngoãn, nghe lời. Nếu nhìn theo cách này, sẽ cho rằng đây là một người hiền lành biết săn sóc.

Khi nãy người này nhỏ giọng cầu xin hắn, ánh mắt đỏ như muốn khóc, vẻ mặt vô cùng tủi thân, khiến tim hắn mềm nhũn.

Điều này làm cho Hạ Tây Châu đột nhiên nhớ lại lúc còn ở trong viện phúc lợi, anh nửa đêm trèo lên giường, nhất định phải ôm hắn ngủ.

Hạ Tây Châu có lúc nghĩ rằng Thẩm Tư Phi là một người không có nguyên tắc, là đứa nhỏ xấu cố tình gây sự, nhưng trái tim sắt đá của hắn đã bị đánh bại bởi tiếng khóc của anh.

Người ta ngủ ngon một đêm, bản thân hắn lại mất ngủ một đêm.

Thẩm Tư Phi sợ sấm sét, mẹ ruột Thường Mân bị trầm cảm sau khi sinh mà chết. Mẹ mất không bao lâu, cha ruột đã cưới mẹ kế, cuộc sống ở nhà không tốt. Thẩm Tư Phi nói một hồi, cuối cùng ôm eo hắn nức nở: "Để tôi ôm một chút có được không, cậu thật là ấm áp, tôi rất thích cậu."

Hạ Tây Châu lúc đó cảm thấy mình sắp nổ tung.

Ngày hôm sau Thẩm Tư Phi lại như một người khác, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đối với hắn cực kỳ lạnh lùng.

Điều này làm cho hắn cảm thấy mình như bị trêu chọc và lừa gạt, sự ấm áp tối hôm qua chỉ là một trò hề, khiến bản thân hắn tưởng bở mà cho là rằng đối phương sẽ làm hòa với mình.

Hắn mỗi ngày mở tủ của mình ra đều thấy một bình sữa, trên đó viết một dòng chữ cho hắn, còn yêu cầu hắn không được nói với những đứa trẻ khác.

Hắn tưởng viện trưởng Trần chuẩn bị cho mình, bởi vì Trần Kim cũng có cái cốc kia, mà nét chữ trên tờ giấy nhỏ rất giống với Trần Kim.

Sữa chỉ xuất hiện hơn nửa năm, nửa năm sau thân thể hắn cường tráng lên rất nhiều, vóc người cao lên rất nhanh.

Sau khi nhận được trợ cấp của chính phủ, hắn bắt đầu đi học, thành tích xuất sắc, thi đại học sau đó quyết định xuất ngoại du học, lấy bằng tiến sĩ. Trước khi Hạ gia tìm được hắn, tất cả học phí khổng lồ đều được viện trưởng Trần gửi cho hắn.

Trần gia cũng không giàu có, viện trưởng Trần tạo một quỹ học bổng tư nhân, tương tự như cách người giàu có quyên góp tiền cho những người có nhu cầu. Sau đó, mỗi ngày Hạ Tây Châu đều nhận được một lá thư động viên từ ông.

Bức thư không có chữ ký, Hạ Tây Châu có thể nhận ra nét chữ là của Trần Kim, những lời bình thường, phần lớn là nói về cuộc sống ở trường đại học A của đối phương, ngôn từ nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết đây là một người nhiệt tình và yêu đời.

Đây là ân huệ mà Trần gia cho hắn, hắn dựa vào điều này mới có thể sống, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể đo lường và trả hết được. Vì thế hắn muốn cầu hôn Trần Kim, chăm sóc Trần Kim suốt quãng đời còn lại xem như báo đáp.

Hạ tổng không có tình cảm, trong thế giới của hắn không có hai chữ tình yêu.

Kết quả là đi vòng vèo một hồi, ngược lại hắn chạm trán phải một tình địch thô lỗ, vô lý này.

Thẩm Tư Phi rất khác so với trước đây. Hạ Tây Châu càng ở chung, càng cảm thấy thú vị. Đúng, chính là thú vị.

Nhiệt độ trên người Thẩm Tư Phi hạ xuống, việc đánh dấu tạm thời xem ra có hiệu quả, tạm thời không xuất hiện dấu hiệu phát tình. Anh ngủ rất say.

Hạ Tây Châu điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, rót một cốc nước đặt lên bàn, mở cửa đi ra ngoài.

...

Thẩm Tư Phi ngủ một đêm không gặp ác mộng. Lúc anh tỉnh lại, đã sắp ba giờ sáng, ngoài cửa sổ trăng vẫn còn, trong phòng tối om, anh nheo mắt lại vì nhìn không rõ xung quanh.

Anh bị bệnh quáng gà nhẹ, nếu nghỉ ngơi không tốt, khi hoạt động trong bóng tối sẽ không được linh hoạt, chỉ có thể nhận ra một chút đường viền mơ hồ. Anh đứng dậy sờ soạng đầu giường, tìm điện thoại bấm lên, nhưng nó không sáng.

Thẩm Tư Phi dụi mắt, cố gắng tìm công tắc bật đèn trong môi trường xa lạ này.

Hạ Tây Châu tỉnh lại lúc ba giờ sáng. Giấc ngủ của hắn luôn không ổn, bác sĩ nói hắn bị chứng nóng nảy cấp độ nhẹ, đó là hậu quả do hoàn cảnh trưởng thành tạo nên.

Không có gì khó hiểu, khi bất cứ ai bị lừa bán và bị đối xử vô nhân đạo, sau khi trở về lại phải đối phó với một nhóm người thân muốn lấy mạng mình, tính cách và tinh thần đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hạ Tây Châu đứng dậy định đi uống cốc nước, vừa đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng rơi vỡ vụn ở phòng bên cạnh.

Hạ Tây Châu vội vàng chạy ra mở cửa, chỉ thấy Thẩm Tư Phi lơ mơ muốn xuống giường, trên đất đầy vụn thủy tinh.

Hạ Tây Châu đột nhiên tức giận, giọng khàn khàn: "Đừng nhúc nhích!"

Thẩm Tư Phi rút về chân.

Hạ Tây Châu nói: "Tôi đi lấy đồ dọn, đừng xuống dưới."

"Chờ một chút." Thẩm Tư Phi có chút bối rối, sau khi tỉnh ngủ giọng nói vừa trầm vừa mềm mại, "Có thể giúp tôi bật đèn không?"

"Công tắc ở bên tay trái." Hạ Tây Châu cau mày, xoay người bật công tắc ngoài cửa.

Căn phòng đột nhiên sáng lên, đôi mắt Thẩm Tư Phi bị kí©h thí©ɧ đến rơi lệ, thật lâu mới thả lỏng, ký ức trong đầu cũng chậm rãi trở lại.

Tóm lại một lời khó nói hết.

Bị bản năng của Omega ảnh hưởng làm cho anh vô cùng sợ hãi, trong khoảnh khắc đó anh không thể khống chế được bản thân mình, mới nói ra những lời tùy tiện như vậy, nói cho cùng, cũng không phải lỗi của Hạ Tây Châu.

Omega bị đánh dấu, không thể nào trách chính Alpha của mình.

Giày trên chân Thẩm Tư Phi đã được cởi ra, quần áo trên người vẫn còn nguyên, anh sờ sau gáy, có một vết thương đã kết vảy, cảm giác hơi nhói. Mũi đều là mùi tin tức tố linh sam, khiến Thẩm Tư Phi cảm thấy hơi nóng.

Hạ Tây Châu quét sạch những mảnh thủy tinh trên đất, rót cho Thẩm Tư Phi một cốc nước ấm khác. Hắn mặc quần áo ở nhà rộng rãi, dáng người cao lớn, Thẩm Tư Phi khẽ liếc nhìn rồi quay mặt đi.

"Cảm ơn Hạ tổng." Thẩm Tư Phi chân thành nói, "Thật sự xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận làm vỡ cốc, trời sáng tôi sẽ bồi thường lại cho anh."

Hạ Tây Châu: "Không cần. Vẫn còn sớm, cậu ngủ tiếp đi. Ít nhất ba tiếng đồng hồ nữa bác sĩ mới tới được."

"Ở đây?" Thẩm Tư Phi sửng sốt, "Bác sĩ gì? Tôi nên rời khỏi đây, đây là nhà anh, tôi ở đây không tiện. Anh cũng không nên đưa tôi đến đây."

"Cậu phát tình, trạng thái không ổn định, cần bác sĩ qua xem, ra ngoài sẽ an toàn hơn."

Hạ Tây Châu chặn ở cửa, giữa chân mày mang theo sự mệt mỏi, nhưng lại có vẻ lười biếng và gợi cảm, hắn khẽ cười: "Huống chi...Thầy Thẩm còn xin tôi đánh dấu tạm thời, là Alpha, tôi nên mang Omega đã được đánh dấu về nhà, không phải sao?"

_________________

Nổ: Vâng! Anh là Alpha, anh là chồng anh nói gì cũng đúng (∪ ◡ ∪)

Cái đoạn mua lại quán bar của anh Hạ làm tôi nhớ tới cái vụ "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi" =)))))))).