Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập Cp

Chương 40: Yêu rồi thì sẽ thẳng thắn nói với cậu

« Chương Trước
Hạ Kiến Thương đỗ xe ở bên đường, cách một tấm kính nhìn xuyên qua bên đường đối diện.

Đó là nhà Tôn Nhất Minh, đã rất lâu rồi anh không tới, không tìm thấy lí do gì để có thể tới.

Cẩn thận nhớ lại, Tôn Nhất Minh là gì của mình?

Bạn bè, không phải, anh em cũng không phải, cũng chẳng phải họ hàng xa, những lần tiếp xúc giữa bọn họ đều là từ Hạ Vũ Đình mà ra.

Lúc đầu Tôn Nhất Minh là bạn học Hạ Vũ Đình đưa về nhà, nhà họ Hạ và nhà họ Tôn có giao thiệp làm ăn, thường xuyên qua lại liền càng thân thuộc hơn.

Lúc Hạ Kiến Thương đưa Hạ Vũ Đình đi chơi thì cũng thuận tiện đưa Tôn Nhất Minh đi cùng; lúc bắt nạt Hạ Vũ Đình thì cũng thuận tiện bắt nạt luôn cả Tôn Nhất Minh.

Thực sự thì so với việc gọi "anh Kiến Thương", Tôn Nhất Minh quen với việc gọi "anh họ " hơn.

Tôn Nhất Minh chuẩn bị đến phòng nghiên cứu của trường đại học, vừa bước ra khỏi cửa thì thấy xe của Hạ Kiến Thương đỗ ở bên đường đối diện; gõ cửa kính, gọi một câu một cách tự nhiên.

"Anh họ? Trùng hợp vậy? Hay là anh đặc biệt đến tìm em?"

Hạ Kiến Thương nhìn chăm chăm về phía trước, miệng cười khổ, chúng minh anh không hề nói dối.

Tôn Nhất Minh nghiêng đầu nhìn anh, lời lẽ đanh thép: "Cái gì vậy? Yêu thì thẳng thắn nói với người ta đi."

Tôn Nhất Minh đã làm được rồi, ngày đó khi phát hiện bản thân thích Hạ Vũ Đình, cậu liền trực tiếp tỏ tình luôn.

Chuyện người thừa kế nhà họ Tôn thích cháu trái nhà họ Hạ này ở cả hai gia tộc không phải là bí mật.

Các trưởng bối gặp mặt liền khuyên, tự mình âm thầm sắp xếp các buổi giao hữu, xem mắt cho Tôn Nhất Minh, nhằm làm cậu quay trở về chính đạo, để sau này cậu có thể kết hôn sinh con bình thường.

Tôn Nhất Minh đối với chuyện đó vô cùng khinh thường: "Bình thường? Tại sao kết hôn sinh con mới là bình thường, tôi không làm chuyện xấu, không phạm pháp, học tập tốt, sinh hoạt tốt, hết lòng yêu người khác, thì có chỗ nào không bình thường?"

Trong buổi tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tôn, Tôn Nhất Minh ở trước mặt tất cả mọi người nói ra câu này, tuy nhiên cảnh tượng lúc đó rất lúng túng, chỉ có Hạ Kiến Thương đứng dậy vỗ tay cho cậu.

Nhưng mà, hiệu quả rất rõ ràng, từ sau tiệc mừng thọ lần đó, ông cụ Tôn cũng hạ lệnh cấm: Không ai được phép can thiệp vào chuyện tình cảm của Tôn Nhất Minh nữa.

Ông cụ sống hơn bảy mươi năm, hiểu biết về nhiều việc, vẫn rất sáng suốt.

Nhưng, Hạ Kiến Thương thấy ông cụ nhà bọn họ không thoáng nhự vậy.

Đây cũng là nguyên nhân Hạ Vũ Đình không dám công khai người mình thích là nam, cũng là nguyên nhân Hạ Kiến Thương phải che dấu tình cảm thật của bản thân.

"Hôm nay phải hoàn thành báo cáo nghiên cứu, em đoán là hôm nay phải ngủ ở phòng nghiên cứu rồi, anh họ về trước đi, cảm ơn đã đưa em."

Tôn Nhất Minh khoác ba lô lên, vẫy tay cười, khi cậu sắp quay người đi, Hạ Kiến Thương do dự trong chốc lát, rồi kêu cậu lại.

"Nhất Minh, lần sau anh đón em thì không cần phải gọi anh là anh họ nữa. Anh không phải là anh họ của em."

Hạ Kiến Thương Nghĩ đây đã là việc dũng cảm nhất mà anh có thể làm bây giờ, không muốn làm anh họ của cậu, muốn thử thay đổi quan hệ giữa hai người.

"Được thôi, vậy em gọi anh là gì đây?"

Bị Tôn Nhất Minh hỏi như vậy, Hạ Kiến Thương có chút khổ, giữa hai người quả thực có sự cách biệt tuổi tác.

Nhìn dáng vẻ cau mày của anh, Tôn Nhất Minh sảng khoái cười: "Được rồi, mau chóng trở về đi, lần sau gặp lại, Hạ Kiến Thương."

Hạ Kiến Thương chăm chú nhìn Tôn Nhất Minh hồi lâu mới gật đầu cười: "Được, lần sau gặp."

Tình yêu không phải lúc nào cũng bắt đầu từ mối quan hệ bình đẳng sao?

Hạ Kiến Thương, rất tốt, anh thích cậu nói chuyện trực tiếp với anh bằng tên như vậy.
« Chương Trước