Chương 37: Cô nam quả nam khó mà không xảy ra chuyện gì

Uyển Lãng Thiên cả đêm không về kí túc xá, cũng không trả lời tin nhắn.

Tần Thanh Vân lo lắng cả đêm, cuối cùng sáng sớm sáu giờ sáng mới nghe điện thoại.

Người nghe điện thoại, không phải Uyển Lãng Thiên, mà là Hạ Vũ Đình!

Giọng nam trầm còn ngái ngủ, ái muội nói: "Cậu ấy vẫn đang ngủ, không cần lo lắng, tối hôm qua cậu ấy chỉ ngủ ở nhà tôi một đêm mà thôi."

Tần Thanh Vân cầm điện thoại, nghe âm thanh thông báo đã tắt máy, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Bọn họ không phải là tình địch sao? Từ khi nào mà thằng nhóc Uyển Lãng Thiên này thân thiết với Hạ Vũ Đình như vậy, dăm ba bữa lại ở nhà người ta?"

Uyển Lãng Thiên hoang mang mà chạy về kí túc xá, túm lấy Tần Thanh Vân đang lén lút ăn mì gói, suýt chút nữa thì làm đổ nước mì của anh.

"Người anh em, phải làm sao bây giờ? Tôi uống say đến mức mất trí nhớ rồi và có lẽ tôi đã làm ra chuyện không thể cứu vãn được!"

Uyển Lãng Thiên nói không đầu không đuôi, Tần Thanh Vân bảo cậu ăn mì bình tĩnh trước đã.

Hai người vừa ăn mì gói, Uyển Lãng Thiên vừa kể đầu đuôi câu chuyện cho Tần Thanh Vân.

Đó không phải là cậu sao? Người anh ta yêu thầm là cậu đó, bạn gái gì chứ, cậu đúng là tên ngốc!

Uyển Lãng Thiên tặng Tần Thanh Vân một cái nhìn miệt thị: Làm sao tôi có thể có một người anh em ngốc nghếch như vậy, người ta yêu thầm cậu, theo đuổi cậu, cậu còn hâm mộ người ta có bạn gái.

Uyển Lãng Thiên trợn tròn mắt, sợ là Nghiêm Thừa Phong đã hiểu lầm cách "nỗ lực theo đuổi"?

Mỗi ngày bắt đàn em mình thích huấn luyện đặc biệt, mỗi ngày kiểm soát chế độ ăn uống cân bằng dinh dưỡng của cậu ấy, như vậy mà gọi là "theo đuổi"?

Căn bản là phương thức nỗ lực không đúng!

Điều đáng sợ hơn là cái đầu ngốc nghếch này của Tần Thanh Vân hoàn toàn không tiếp nhận được "tín hiệu tình yêu" của Nghiêm Thừa Phong.

Uyển Lãng Thiên đồng tình mà liếc nhìn người anh em tốt của mình thở dài.

Thôi, bản thân làm gì có tâm tình mà lo chuyện của người khác.

"Nào, giúp tôi nghiên cứu một chút đi, lời của Hạ Vũ Đình rốt cuộc là có ý gì?"

Tần Thanh Vân bị bắt "động não", sau nửa tiếng, cuối cùng anh cũng nghĩ ra một khả năng: "Tôi biết rồi! Việc cậu tỏ tình với Nghiêm Tiểu Linh là lần đầu tiên cậu tỏ tình với một cô gái đúng không? Mà bởi vì tên Hạ Vũ Đình này, lần đầu tiên trong đời cậu tỏ tình đã bị từ chối, đúng chứ?"

Tuy anh không muốn thừa nhận điều đó lắm, nhưng sự thật chính là như vậy.

"Hóa ra là như thế! Hóa ra là tên Hạ Vũ Đình lòng dạ đen tối kia đang giễu cợt tôi!"

Uyển Lãng Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Tần Thanh Vân: "Còn chuyện cậu ta nói có sự mới mẻ từ lúc sinh ra tới nay nữa? Nói là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, còn có liên quan tới tôi."

Tần Thanh Vân lại nghĩ nát óc, trong lòng đau khổ than khóc: Khổ quá đi, còn không bằng đi nhận mấy cái huấn luyện đặc biệt ma quỷ của Nghiêm Thừa Phong.

"Chẳng lẽ liên quan tới cầu lông? Sáng nay cậu ta đã nói một câu rất khó hiểu, nói rằng từ khi quen tôi thì chưa từng chơi cầu lông thắng được tôi."

Gợi ý của Uyển Lãng Thiên lại giúp Tần Thanh Vân, Tần Thanh Vân vỗ tay: "Đúng vậy, ý của cậu ta chính là cầu lông, cậu ta lần đầu tiên lập đội đánh đôi đúng chứ? Đây không phải là chuyện mới mẻ nhất sao? Nhiều năm qua hai cậu luôn là tuyển thủ đánh đơn, bây giờ liên thủ lập đội đánh đôi!"

"Có lý! Ha ha, chỉ có cái chuyện nhảm nhí này mà bị Hạ Vũ Đình nói vừa thần bí vừa kỳ dị làm tôi sợ chết đi được."

Uyển Lãng Thiên đột nhiên được khai sáng.

Gặp phải tên da mặt dày Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên lần đầu tiên lập đội đánh đôi với người khác trong suốt sự nghiệp chơi cầu lông của mình.

Gặp phải tên tình địch mạnh nhất Hạ Vũ Đình, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, rung chuyển sân cầu lông của Uyển Lãng Thiên, lần đầu tiên bị tình yêu đánh bại.

Tính thêm buổi tối hôm qua, lần đầu tiên trong đời uống rượu thỏa thích như vậy, say như vậy, những chuyện lần đầu tiên trong đời mà Hạ Vũ Đình cho anh khá nhiều đấy nhỉ?