"Hạ Vũ Đình, chúng ta đừng tiếp tục dung túng mấy truyện và truyện tranh đồng nhân kia nữa, chỉ là đánh cầu lông mà thôi, không cần phải lăng xê CP".
Hạ Vũ Đình sửng sốt một lát, bất đắc dĩ lầm bầm: "Các cô ấy rất tài năng, vẽ đẹp văn hay, bây giờ CP của chúng ta xếp hạng nhất trên diễn đàn trường".
Uyển Lãng Thiên chế nhạo: "À, đúng vậy, còn nổi tiếng sang cả các đội cầu lông của trường đại học khác".
Những đồng đội từng chơi cầu lông với nhau trước đây và các tay vợt từng thi đấu với anh trước đây, gần đây đã liên lạc với Uyển Lãng Thiên, nói về chuyện giữa anh và Hạ Vũ Đình.
Đầu tiên là ngạc nhiên Uyển Lãng Thiên sẽ cùng với người khác lập đội đánh đôi, hai là hiếu kì CP của anh với Hạ Vũ Đình là giả hay thật sự là có quan hệ mập mờ.
Có một số kẻ bại trận đã dùng lời lẽ bẩn thỉu, làm Uyển Lãng Thiên muốn ném vợt cầu lông vào mặt bọn họ.
Cái gì mà "Có quan hệ mập mờ với Hạ Vũ Đình"?
Bọn anh quang minh chính đại chơi cầu lông, còn không phải do Hạ Vũ Đình nói xào CP càng được hoan nghênh, bản thân anh cho rằng đâm lao thì phải theo lao, cùng cậu ta mập mờ xào CP có thể bảo vệ được tình yêu?
Mọi việc xảy ra đều có lý do, nhưng những người đó không biết nội tình, bình thường không thấy bọn họ hỏi han ân cần, đến lúc có bát quái thì sẽ lập tức lao vào gặm cắn.
Việc cấp bách phía trước là phải phá bỏ CP, giải tán tất cả các nhóm của CP 'Lãng Thiên Vũ Đình', xóa tất cả các bài viết về CP.
"Lúc trước cậu không để ý, sao bây giờ đột nhiên lại quan tâm như vậy?"
Uyển Lãng Thiên hiểu rồi, mấy ngày nay ở cùng nhau, anh không coi Hạ Vũ Đình là tình địch đối chọi gay gắt, dần dần buông bỏ lòng thù địch, nhìn thấy được ưu điểm của Hạ Vũ Đình, coi cậu ta như một người bạn bè bình thường!
Thêm một người bạn cũng không phải chuyện xấu, tuy rằng cũng không ít đi một tình địch.
Quên đi, tôi, Uyển Lãng Thiên, lòng dạ rộng rãi, cho dù cậu là tình địch của tôi, thì cũng không có thành kiến.
Uyển Lãng Thiên ngẩng mặt ưỡn ngực đi đến trước mặt Hạ Vũ Đình, cậu ta vẫn đang cúi đầu thở dài.
Uyển Lãng Thiên trực tiếp duỗi tay đến dưới mí mắt cậu ta, vừa thẳng thắn vừa hào sảng.
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không giải tán với cậu đâu, chỉ là không tính chuyện CP kia. Kỳ thực con người cậu rất tốt, về sau chúng ta là cộng sự, cũng là bạn bè, thế nào?"
Anh cho rằng Hạ Vũ Đình sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng không ngờ người kia lại giương đôi mắt hốc hác hất tay anh ra!
"Tôi mới không muốn làm bạn với cậu."
Hạ Vũ Đình còn ghét bỏ anh?
Uyển Lãng Thiên liền phát cáu: "Hừ, ban đầu là ai khăng khăng muốn làm cộng sự với tôi, cứ muốn bồi dưỡng ăn ý với tình bạn? Bây giờ tôi mềm lòng, đồng ý làm bạn với cậu, cậu thế mà không muốn?"
Hạ Vũ Đình vẻ mặt đau khổ, đầy ủy khuất: "Bồi dưỡng ăn ý là sự thật, nhưng ai nói là muốn vun đắp tình bạn với cậu chứ?"
Uyển Lãng Thiên khóe mắt đều đỏ rồi, trong lòng khó chịu như bị một tảng đá lớn chặn lại.
Hạ Vũ Đình, cậu đây là ghét bỏ tôi sao? Không thèm trở thành bạn của tôi?"
Nếu đã chán ghét tôi như vậy, tại sao suốt ngày cứ bám lấy tôi, đuổi theo tôi? Tại sao mấy nữ sinh kia viết chuyện, vẽ truyện tranh đồng nhân về CP của chúng ta cậu xem vui vẻ như thế?
À, cậu chỉ muốn lợi dụng tôi để xào CP? Giúp cậu nổi tiếng và được sự theo đuổi của các cô gái?
Chả trách tôi vừa nói không cùng cậu xào CP nữa, thì tâm trạng cậu đã rớt xuống tận đáy vực, hóa ra là tổn hại đến lợi ích của bản thân cậu!
Uyển Lãng Thiên càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Sao cậu lại khóc? Đau ở đâu sao? Vừa rồi đánh cầu lông bị thương à?"
Hạ Vũ Đình lo lắng nắm lấy tay Uyển Lãng Thiên, bắt đầu kiểm tra.
Uyển Lãng Thiên hất mạnh một cái: "Đừng có giả bộ quan tâm, tôi không phải là bạn của cậu!"
Cậu tất nhiên không phải là bạn của tôi, cậu là người tôi thích, tôi không muốn trở thành bạn với cậu, không muốn làm cộng sự với cậu, càng không muốn làm anh em tốt với cậu!
Hạ Vũ Đình lo lắng, tại sao Uyển Lãng Thiên một lòng chỉ muốn phát triển tình anh em, tình bạn trong sáng?
Anh đã muốn cậu ấy từ rất lâu, rất lâu rồi, tốn nhiều thời gian như thế mới bồi dưỡng được sự ăn ý khi chơi cầu lông, thế mà gần đây Tôn Nhất Minh lại tìm đến cửa tạo nên sự hiểu lầm lớn như vậy.
Vốn dĩ Hạ Vũ Đình nghĩ là chi bằng ngả bài?
Trực tiếp nói với Uyển Lãng Thiên, Tôn Nhất Minh không phải là bạn trai cũ của anh, càng không phải là đồ ăn của anh, Uyển Lãng Thiên mới là.
Không ngờ Uyển Lãng Thiên lại muốn làm bạn bè bình thường với anh, như vậy làm sao có thể được?
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Vũ Đình mới nói ra câu nói tàn nhẫn "tôi mới không muốn làm bạn với cậu" này.