Chương 10: Tình địch lúc nào cũng khoe giàu

Uyển Lãng Thiên bưng hai cốc nước lọc tới, cấm Hạ Vũ Đình không được gọi món nữa, bản thân anh cũng thuận tiện ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

"Được rồi, nói đi, cậu đối với cái vợt cầu lông bây giờ có ý kiến gì? Trọng lượng của cây vợt đó rất phù hợp với cậu, tay cầm rất tốt, độ đàn hồi của lưới cũng tốt."

Cái vợt mà Hạ Vũ Đình nhất quyết phải mua cho anh kia đã bị anh làm rơi ở phòng tập, đồng thời cây vợt của cậu ta cũng bị nhặt đi mất rồi.

Nhưng, ở nhà Hạ Vũ Đình có vợt dự bị cùng kiểu như thế, mà không phải chỉ có một.

Uyển Lãng Thiên buộc phải đi làm thêm kiếm tiền để mua một cây vợt có thể phối hợp với cây vợt của cậu ta.

"Cậu nói xem, cậu đối với mấy cây vợt dự bị ở nhà có thù hận sâu sắc gì hả?"

Không đúng, có khi là Hạ Vũ Đình có thù hận sâu sắc với tiền, nhất định phải tiêu sài phung phí.

Uyển Lãng Thiên trừng mắt nhìn tên nhãi có tiền mà không có chỗ tiêu này: Điều quan trọng nhất là, cái vợt kia tận mấy nghìn tệ cơ! (1 nghìn nhân dân tệ~3tr590)

"Do vấn đề nhan sắc đi?"

"Loại cậu dùng cũng phải lên tới mấy nghìn, mấy vạn tệ, tôi mua không nổi, không xứng được với cậu! Hơn nữa, chúng ta là dựa vào thực lực, không phải dựa vào vợt, với cây vợt mười tệ, thực lực đánh như nhau vẫn có thể trở thành vô địch thế giới."

Uyển Lãng Thiên ăn ngay nói thật, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không khom lưng cũng không kiêu ngạo.

Hạ Vũ Đình cưng chiều mà cười, vỗ tay: "Tôi thừa nhận là điều này không sai chút nào, cho cậu cây vợt mười tệ, cậu cũng có thể thắng tôi. Thiên tài cầu lông cũng không phải là giả."

Phí lời! Cậu mới yếu, ông đây mới là mạnh!

Một người đàn ông yếu ớt có thể làm thêm từ sáng tới tối liên tiếp mấy ngày không?

"Tôi đang khen cậu đấy. Thực sự trong khoảng thời gian cùng cậu đánh cầu lông này, tôi khá tự ti, ài. Tôi dùng cây vợt mấy nghìn tệ cũng không chơi được giỏi như cậu."

Hạ Vũ Đình chống má, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết, vui vẻ nịnh nọt.

Không phải Hạ Vũ Đình nên kiên trì đi con đường công tử lạnh lùng đào hoa sao?

Tại sao đột nhiên đổi phong cách, muốn đi con đường chó con đáng thương?

Tim Uyển Lãng Thiên nhói một cái, anh chịu không nổi nhất là kiểu đáng thương này. Mỗi lần thấy chó con, mèo con ở ven đường, anh đều cảm thấy đau lòng, sẽ đều dừng lại chơi với chúng, cho chúng ăn.

Uyển Lãng Thiên liếc nhìn khuôn mặt của Hạ Vũ Đình, có chút áy náy: "Khụ, cậu đã uống không ít nước rồi mà vẫn chưa ăn gì, có đói hay không? Trong tiệm vẫn có làm một số món đơn giản như trứng rán, sandwich giăm bông hun khói, dù sao thì cũng không kinh doanh, nhàn rỗi."

"Được nha. À phải rồi, tôi nhớ là ở đây các cậu có thể nhận tiền boa đúng không?"

Hạ Vũ Đình cười cười lắc điện thoại: "Đã gửi cho cậu hồng bao tiền boa rồi, nhớ nhận đấy, đợi lát nữa thì đi mua vợt cầu lông."

Người ngốc nhiều tiền hả? Thời buổi này làm gì có ai cho mấy ngàn tệ tiền boa?

Uyển Lãng Thiên ấn mở, tâm trạng buồn rầu, nhưng khi quay đầu nhìn thấy tên ngốc đang chống má, cười ngọt ngào, lại còn không ngừng khoe khoang.

"Thời buổi này ở đâu mà có thể tìm được cộng sự chu đáo như vậy. À không, bồi bàn chứ, tiền boa là nhất định phải cho, tôi còn phải bảo ông chủ tăng lương cho cậu nữa."

Hạ Vũ Đình thật sự là ngốc, anh là gì đối với hắn? Hắn còn không rõ ràng sao?

Là tình địch đó! Hai người bọn anh là tình địch mà, tại sao phải tốt với tình địch như vậy?

Lẽ nào là chiêu đánh thắng bất ngờ? Dùng tiền boa và nụ cười để mua chuộc, thu phục tình địch, nhẹ nhàng loại bỏ chường ngại vật trên đường tình?

Đúng vậy, chắc chắn mục đích của Hạ Vũ Đình là như vậy, nên mới đối xử với anh tốt như vậy, mới cho anh nhiều tiền boa như vậy, lúc nào cũng nở nụ cười đáng yêu và mê người như vậy với anh.

Uyển Lãng Thiên tàn nhẫn đập một quả trứng gà, âm thanh "ken két" đã đốt cháy lên tinh thần chiến đấu trong tim anh.

Tình địch đang bẫy bạn, dùng tiền và nụ cười để mê hoặc bạn đó. Uyển Lãng Thiên, mày phải phấn chấn lên, tuyệt đối không thể bị tiền tài của tình địch làm lùi bước!