Chương 21: Bị thao trong xe ngựa trên đường phố, nữ trang play, liếʍ huyệt play

Vì thế buổi tối Cố Thiêm mặc y phục dạ hành vào, vụиɠ ŧяộʍ lẻn vô phòng nha hoàn, vơ một đống quần áo màu sắc sặc sỡ rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng quần áo này làm sao mà mặc đây? Mấy lớp áσ ɭóŧ trong, lót ngoài, rồi còn nút thắt thì buộc như thế nào? Rõ ràng khác với y phục của hắn rất nhiều.

Mặc kệ như thế nào, Cố Thiêm nghiên cứu cả đêm, cuối cùng cũng lúng túng mặc được bộ y phục nữ, vạt áo tơ tằm trắng muốt như cánh sen, quần lụa tím vân xanh...

Cố Thiêm kéo váy nhìn mình trong gương đồng, ghét bỏ trợn mắt. Trang sức cài đầu hắn cũng không muốn đội, buộc đại mái tóc lên, sau đó lấy son phấn trộm được vẽ bừa lên mặt.

Ặc...... Người trong gương đồng kia là ai vậy? Cố Thiêm sợ đến mức suýt té khỏi ghế. Hắn vội lấy khăn lụa mỏng che mặt, lúc này mới lén la lén lút bước ra cửa.

Thế nhưng nữ trang này vừa khít cơ thể, mặc lên người nhìn rất rõ ba vòng, Cố Thiêm cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng lì của mình, cảm thấy có gì đó sai sai, đành phải đi qua phòng bếp, tiện tay lấy hai cái bánh bao hấp rồi nhét vào trong.

Giải quyết xong bộ ngực, Cố Thiêm nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, liền phi thân nhảy qua tường mà trốn ra ngoài, bộ dạng như thế này đánh chết hắn cũng không dám đi cửa chính.

Khi ám vệ đang ngồi trên nóc nhà Cố gia nhìn thấy dáng vẻ diêm dúa này của Cố Thiêm, y sợ tới mức suýt té khỏi mái nhà, trợn tròn mắt, Cố tiểu công tử ngày thường kiêu ngạo tiêu sái lại mặc nữ trang lén lút ra khỏi nhà! Vậy mà hắn lại còn có cái đam mê này cơ đấy! Thật không thể tin nổi!

Không được! Y phải nhanh chóng bẩm báo cho chủ tử biết, đây là chuyện lớn đó!

Trên đường người đến người đi, Cố Thiêm che lụa mỏng cố gắng bước nhanh, nhưng váy ôm lấy mông khiến hắn bước đi rất lúng túng, hắn lại không dám bước rộng, đành phải đổi thành đi bước nhỏ, vừa vội vã vừa bí mật.

"Cô nương này là con gái nhà ai đây, làm gì mà vội vàng vậy?"Mộ Dung Thanh Viễn phe phẩy chiếc quạt, dáng điệu giống như đang đùa giỡn con gái nhà lành.

Cố Thiêm che mặt mình ngẩn người, làm sao Mộ Dung Thanh Viễn có thể xuất hiện ở đây được? Là nhận ra hắn mà đến hay là y đang câu tam đáp tứ trên đường lại tình cờ gặp được hắn?

Nếu là ý trước, hắn sẽ xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người khác, nếu là ý sau, Mộ Dung Thanh Viễn kia quả thật là kẻ bạc tình quả nghĩa, mỗi ngày quấy rối hắn còn chưa đủ, chẳng lẽ ai trong thành Tô Châu có chút nhan sắc y đều không buông tha sao?

Đào hoa! Hừ!

Cố Thiêm tức giận liếc nhìn Mộ Dung Thanh Viễn, hắng giọng học cách nói chuyện của nữ nhân, "Công tử, xin đừng chặn đường." Nói xong liền dùng sức giẫm lên chân Mộ Dung Thanh Viễn.

Mộ Dung Thanh Viễn tiến lên một bước, không để Cố Thiêm đạp tới.

"Hừ! Phiền quá! Tránh ra!" Cố Thiêm tức giận thở hổn hển giậm chân, vươn tay muốn đẩy Mộ Dung Thanh Viễn đang đứng sừng sững trước mặt mình qua một bên.

"Dáng vẻ Cố công tử mặc nữ trang cực kỳ xinh đẹp! Tại hạ vô cùng ao ước." Dùng cây quạt che chắn hai người, Mộ Dung Thanh Viễn lại gần, dựa sát người hắn, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói.

Giọng điệu đầy ý đùa giỡn, Cố Thiêm đỏ bừng cả mặt, khăn lụa mỏng dường như không thể che được gương mặt ửng hồng khác thường, sắc mặt ẩn giấu cũng dần lộ ra.

Làm sao bây giờ? Cố Thiêm hoảng sợ, tại sao Mộ Dung Thanh Viễn lại nhận ra hắn? Cái bộ dạng này làm sao có thể bị y nhìn thấy được! A a a a !

Điên cuồng gào thét trong lòng, Cố Thiêm quyết định chết cũng không nhận, vuốt nhẹ khăn lụa mỏng che mặt, cẩn thận liếc nhìn Mộ Dung Thanh Viễn, giả vờ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Công tử nào? Chắc là nhận nhầm người rồi."

"Sao có thể nhận nhầm, Cố công tử là người đã cùng tại hạ phiên vân phúc vũ chung độ đêm xuân mấy lần, làm sao tại hạ có thể nhận nhầm người được." Gấp cây quạt lại, nâng cằm hắn lên, Mộ Dung Thanh Viễn nhếch môi, nói: "Cũng không biết tiểu nương tử này tư vị như thế nào."

"Ngươi!" Cố Thiêm nóng nảy, hất cây quạt ra, "Tên biếи ŧɦái trơ trẽn! Cút xa ta một chút!"

Cái cảm giác từ đáy lòng không nói nên lời này là gì, nhục nhã và giận dữ dường như xen lẫn với khó xử và ngọt ngào, Cố Thiêm cảm thấy những lời nói khinh bạc của nam nhân này luôn khiến người ta mặt đỏ tim đập, vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, hôm nay hắn nhất quyết sẽ không thừa nhận mình là Cố Thiêm đâu! Nếu hắn thừa nhận, sau này Mộ Dung Thanh Viễn sẽ cười nhạo hắn như thế nào đây!

"Công tử xinh đẹp như thế, tại hạ không thể khống chế được, thế nào, ngươi có muốn bị tại hạ thao ngay tại đây, giữa đường phố này không?" Mộ Dung Thanh Viễn chớp mắt nhìn con người đang đứng hình sau khi nghe xong những lời này, "Tại hạ thật sự không phiền chút nào đâu."

"Không biết xấu hổ!" Cố Thiêm lấy vải lụa mỏng quấn quanh mặt mình hai vòng, sợ tới mức xoay người bỏ đi.

Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Làm sao có thể nói ra được những lời như vậy! Nhưng đây lại là việc mà tên nam nhân này dám làm, Cố Thiêm vừa nghĩ tới đã sợ đến mức bỏ chạy bất chấp.

Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, may là nam nhân không đuổi theo, Cố Thiêm dần dần chạy chậm lại một chút, dựa vào vách tường đầu hẻm thở hổn hển.

Thế nhưng không đợi hắn kịp thở đều, trên đầu đã xuất hiện một bóng đen, hắn vậy mà lại bị nhét vào bao tải!

"Buông ra ta! Thả ra ta! Các ngươi muốn làm cái gì? Các ngươi gan lớn bằng trời, ngay cả người của Tri Phủ cũng dám trói lại!" Cố Thiêm giãy dụa cả hai tay hai chân, cảm giác hình như bị bế vào chiếc xe nào đó, hắn vừa định mở miệng tiếp tục mắng chửi, không ngờ miệng bao lại được ai đó mở ra.

"Ồ? Trói ngươi thì làm sao?" Mộ Dung Thanh Viễn mỉm cười nhìn hắn.

Lại là Mộ Dung Thanh Viễn! Không phải mình đã chạy thoát khỏi y rồi à?

"Đừng nhìn ta ngạc nhiên như vậy. Ta muốn làm gì thì nhất định sẽ nghĩ cách làm cho bằng được."

"Ngươi muốn làm cái gì?" Cố Thiêm hỏi lại.

"Thao ngươi đó, ngay chỗ này, thao ngươi trên xe ngựa, thao ngươi khi đang mặc nữ trang, thế thì sao?" Mộ Dung Thanh Viễn nói, kéo Cố Thiêm qua.

Cố Thiêm đứng không vững, nghiêng ngả xiêu vẹo ngã đè lên người y.

"Ngươi......" Sao ngươi dám...... Dám đòi thao mình trên xe ngựa, ô ô...... Không muốn, sẽ... sẽ bị phát hiện mất!

Hơi nóng từ thân thể nam nhân phả vào mặt, Cố Thiêm bị hun nóng đến choáng váng, oán trách nhìn hắn một cái, tay chân luống cuống muốn đứng dậy khỏi cơ thể nam nhân.

Nhưng Mộ Dung Thanh Viễn lại vòng tay ôm lấy hắn, kiên quyết ôm chặt hắn vào lòng.

"Ngươi! Ngươi muốn làm gì?"

"Thao ngươi!" Mộ Dung Thanh Viễn nói như lẽ đương nhiên, còn Cố Thiêm lại sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng lắp bắp hỏi: "Ở... đây... nơi này ư?"

Nhưng đây là ở giữa đường cái, người người qua lại tới lui, hơn nữa người đánh xe bên ngoài chỉ cách bọn họ một tấm rèm, sẽ nghe được đó......

Cố Thiêm vừa định nói không muốn đã bị Mộ Dung Thanh Viễn ôm lấy, xoay người đè xuống dưới.

"Ngươi không biết ngươi mặc nữ trang trông đẹp đến thế nào đâu." Mộ Dung Thanh Viễn si ngốc nhìn hắn chằm chằm, tay vuốt ve tấm lưng từ từ mò xuống dưới, xoa xoa cặp mông bị lớp váy che khuất, "Dáng người ngươi thật sự rất tuyệt vời, lúc nãy ta thật sự muốn vạch váy của ngươi ra mà đυ. ngươi ngay giữa đường cái."

"Đừng, đừng nói nữa." Cố Thiêm thẹn thùng quay đầu, kinh hoảng lúng túng cựa quậy dưới thân thể nam nhân, mà nam nhân lại nhân cơ hội kéo váy lên trên, nhanh nhẹn chen vào giữa hai chân hắn.

"Không cho nói, vậy thì làm đi." Nam nhân nói những lời tình ái thô tục này càng ngày càng trôi chảy, bàn tay từ hông di chuyển đến đùi, ngón tay thon dài ấn ấn, xoa xoa một chút, dạo chơi bên trong.

"Ngươi...... Ưʍ...... Không...... Muốn...... Ư......"

Hơi thở đột nhiên nặng nề hơn, Cố Thiêm cảm thấy cơ thể nóng bừng, bất an muốn thoát khỏi bàn tay làm loạn của nam nhân. Nhưng Cố Thiêm càng giãy dụa, nam nhân lại càng được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu ngón tay đã ấn vào hoa huyệt.

"Đừng...... Mau dừng lại...... Đừng...... A......" Tay đẩy nam nhân dần dần không còn khí lực, Cố Thiêm có chút dục cự còn nghênh chộp lấy cánh tay nam nhân.

Ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi khe hở của hoa huyệt qua lớp vải dệt, lớp vải chỗ đó cũng dần dần ướt đẫm.

"Ưʍ...... Ưʍ......"

Cố Thiêm ưm một tiếng, từ từ mở hai chân đang khép chặt của mình ra một cách ngượng ngùng, ngay cả bản thân Cố Thiêm cũng chưa nhận ra bây giờ hắn đang chủ động đến cỡ nào.

Bên ngoài xe ngựa giọng người ồn ào, xuyên qua rèm cửa thỉnh thoảng đung đưa, Cố Thiêm thậm chí có thể nhìn thấy những người tới lui qua khe hở, mà bọn họ lại ở trên xe ngựa này công khai làm những hành động không biết xấu hổ như vậy, thật sự là vừa xấu hổ vừa kí©h thí©ɧ.

"Ai có thể ngờ rằng, Cố tiểu công tử tiếng tăm lừng lẫy ở trên xe ngựa này lại mặc y phục nữ nhân bị người ta đυ.." Mộ Dung Thanh Viễn ấn đi xoa lại lớp vải, thân thể Cố Thiêm run lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn.

"Đừng, đừng nói nữa mà......"

Nam nhân càng nói khiến Cố Thiêm cảm thấy mình rất đáng khinh, nhưng lại lộ ra hưng phấn không thể ẩn giấu, giống như mình trời sinh đã thích bị người ta đυ. như vậy. Hắn lén lút nhìn thoáng qua bên ngoài qua khe hở trên tấm rèm, xấu hổ đến mức không dám mở mắt, đành phải nhẹ giọng cầu xin nam nhân, "Quay về...... Về phòng...... Được không......"

"Cho xe đi qua từng con phố ở đây, mỗi phố đi hết một vòng, ta không lên tiếng tuyệt đối không được quay về phủ." Mộ Dung Thanh Viễn cười khẩy phân phó cho mã phu đánh xe ngồi bên ngoài, "Tốt nhất là dừng lại trước cổng chính Tri Phủ phủ đệ." (Đậu má : ]]])

"Vâng!" Mã phu nghe lời, chiếc xe ngựa thong thả rời khỏi chợ.

"Ngươi......"

Cố Thiêm không biết nên mắng nam nhân thế nào nữa, căm giận khó thở, bị khăn che mặt bọc lại muốn cắn cũng không cắn được, chỉ có thể nén giận thầm lôi mười tám đời tổ tông nam nhân ra mắng một trận.

Nam nhân ngay lập tức trả thù, tay ấn hoa huyệt từ từ mạnh hơn, lớp vải chỗ đó dần dần ướt nhẹp.

Ngón tay vừa vặn gảy lên vị trí hoa hạch.

"Ưm a...... A...... A......" Cố Thiêm rùng mình, bàn tay siết chặt cánh tay nam nhân đến mức khớp ngón tay trở nên trắng bệch, cắn môi, không biết rằng vừa rồi mới được gảy vài cái, một loại kɧoáı ©ảʍ tê dại đã lập tức từ chỗ đó lan ra toàn thân, bây giờ cái lỗ của hắn đã mềm không chịu nổi.

Quần ướt dính chặt vào lỗ huyệt, Cố Thiêm khó chịu cọ cọ tay nam nhân, giọng điệu làm nũng, "Ngứa quá...... Khó chịu muốn chết ......"

Du͙© vọиɠ của hắn bị nam nhân khơi dậy, cơ thể bắt đầu phát da^ʍ, mặc kệ mọi thứ mà nghĩ, cứ thao hắn ở đây luôn đi! Thao hắn đi!

Mộ Dung Thanh Viễn vỗ mông Cố Thiêm, "Điếm da^ʍ, nâng mông lên, đợi ta cởϊ qυầи ngươi ra xong sẽ đυ. ngươi thật mạnh ngay lập tức!"

Nam nhân ôm eo hắn, Cố Thiêm dùng sức nâng người lên, nam nhân lập tức cởϊ qυầи hắn ra, vứt xuống dưới.

Không ai biết được hôm nay Cố Thiêm đẹp tới mức nào, chiếc áσ ɭóŧ lụa màu hồng cánh sen hoàn toàn tôn lên vòng eo hoàn mỹ của hắn, vòng eo nhỏ không chịu nổi, váy bị y vén lên, lộ ra đôi chân thon dài mịn màng, hình dáng này thật sự còn đẹp hơn cả nữ nhân.

Trên ngực chắc chắn là có nhét cái gì đó, Mộ Dung Thanh Viễn cũng không định lấy ra, độn lên như vậy càng xứng với với dáng người tiêu hồn của hắn.

"Nhanh lên...... Nhanh lên......" Cố Thiêm gác một chân lên vai nam nhân, một chân cọ xát giữa háng của người nọ, lỗ l*и da^ʍ mĩ mềm mại hoàn toàn lộ ra trước mặt nam nhân. Nam nhân nhìn nhìn một lúc lâu, hắn lập tức trở nên mất kiên nhẫn, liên tục khẩn cầu nam nhân.

"Vội vã quá vậy, ta đến ngay đây." Mộ Dung Thanh Viễn nâng mông hắn lên, cúi đầu hôn miệng huyệt đỏ bừng ướŧ áŧ.

"Ưm hừ...... Thật thoải mái...... Ô ô......" Cố Thiêm nhắm mắt lại hưởng thụ, ấn đầu nam nhân, thoải mái mà cong ngón chân.

Mộ Dung Thanh Viễn vươn lưỡi khéo léo linh hoạt liếʍ qua liếʍ lại mép huyệt, liếʍ láp cho đến khi nó sung huyết trào ra, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra không ngừng, hắn lại cuộn lưỡi, hút hết nước da^ʍ vào trong miệng.

Dâʍ ɖị©ɧ vậy mà lại có hương vị ngòn ngọt, Mộ Dung Thanh Viễn càng mυ"ŧ mạnh hơn, lỗ hoa bị y hút phát ra âm thanh "chùn chụt".

"A hức...... Ô ô...... Được liếʍ sướиɠ quá...... A...... Còn muốn...... Còn muốn......" Cố Thiêm gác hẳn hai chân lên vai nam nhân, kẹp đầu nam nhân giữa đùi mình, hai tay chống trên ghế dài của xe ngựa, đung đưa mông cọ cọ vào miệng nam nhân.

Tiếng rên vừa rồi hơi mất khống chế nên có chút vang dội, âm thanh ái muội hấp dẫn người qua đường tò mò nhịn không được thò đầu rón rén nhìn vào bên trong, khi gã nhìn thấy cặp đùi trắng quấn trên vai nam nhân, để cho nam nhân liếʍ lỗ của mình, người qua đường kia đột nhiên ngây ngẩn, sau đó đứng sững sờ tại chỗ, mặt đỏ tim đập.

"Rên to hơn chút nữa, chúng ta sẽ bị vây xem đó!" Nam nhân liếʍ hoa hạch sưng đỏ của hắn, thở vào trong lỗ một hơi rồi nói.

"Ưhm...... Không muốn...... Ư......" Cố Thiêm nhanh chóng bịt miệng, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ban ngày ban mặt ngồi trong xe ngựa làʍ t̠ìиɦ ở giữa chợ, như vậy thật vô cùng kí©h thí©ɧ, có loại cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ lσạи ɭυâи trắng trợn.

Cố Thiêm kìm nén tiếng rêи ɾỉ, rầm rì nhưng lại cực kì hưng phấn, uốn éo mông nói: "Kí©h thí©ɧ quá...... Sướиɠ quá...... Nhanh lên......"

Nam nhân nghe lời thò lưỡi tiến sâu vào lỗ l*и thăm dò, giống như côn ŧᏂịŧ đưa đẩy nhẹ nhàng trong huyệt khẩu, sau đó ngay lúc lỗ huyệt giãn ra, dùng đầu lưỡi quét qua phần thịt mềm mại, rồi lại nhẹ nhàng giật giật. Cảm giác tê dại ập đến ngay lập tức khiến Cố Thiêm liên tục vặn eo, mông siết chặt rồi lại thả lỏng, hoa huyệt co rút lại, từng dòng dâʍ ɖị©ɧ chui vào miệng nam nhân phát ra tiếng "chùn chụt", Cố Thiêm nghe mà xấu hổ không thôi.

Mình như thế này thật quá dâʍ đãиɠ, thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ, đã vậy mà còn bị đυ. giữa đường cái! Liêm sỉ đâu? Ô ô...... Hắn đã sướиɠ đến mức quên hết......

Hắn được nam nhân hầu hạ thật sảng khoái, thân mình tự nhiên thả lỏng, vặn vẹo mông lắc lư thân thể, lảm nhảm rêи ɾỉ, hắn rất muốn hả họng hét lên bất chấp, để cho mọi người đến xem bộ dạng dâʍ đãиɠ của hắn!

Nhưng hắn không dám nên đành phải che miệng, cắn môi, cố gắng kìm nén.

.

.

.

Hết chương 21