Chương 37: Thầm mến

Khai giảng một tuần, Chu Dịch Phàm phát hiện mình bị Lý Tiêu quấn lấy. Không biết có phải do hai người đều lừa nhau nên hòa nhau hay không, mà Lý Tiêu càng ngày càng làm càn. Chạy bộ buổi sáng với nhau có thể nhịn, ăn cơm cùng nhau vẫn có thể nhịn, nhưng tắm rửa, ngủ đều muốn ở một chỗ là thế nào?!!

Lý Tiêu trả lời: "Bồi dưỡng tình cảm."

Chu Dịch Phàm thật muốn đánh Lý Tiêu thành đầu heo khiến hắn không dám đi ra ngoài gặp người, bồi dưỡng tình cảm em gái cậu!!!

Cho đến khi Lý Tiêu kéo Chu Dịch Phàm và anh em trong phòng ngủ đi hát karaoke, không cẩn thận ném di động Chu Dịch Phàm vào trong bồn cầu......

(=.=!!!)

Lý Tiêu an phận, Lý Tiêu một lần nữa bắt đầu bận rộn làm việc– hắn phải bồi thường điện thoại cho Chu Dịch Phàm a! Không thể không nói, sau khi Lý Tiêu an phận, trong phòng ngủ yên bình đi không ít.

Sau này Lý Tiêu thật vất vả dưới sự trợ giúp của Tiền Cung kiếm đủ tiền, Chu Dịch Phàm sớm đã cầm điện thoại anh trai thân yêu tài trợ cho chơi rồi. Vì thế Lý Tiêu lấy tiền để dành đó, khuyến khích Chu Dịch Phàm trốn học cùng hắn đi du lịch bốn ngày ba đêm ở Lệ Giang. Còn mười một ngày trước khi hết hạn.

Lý Tiêu đã đưa vé cho ba mẹ rồi, không ngờ vốn định đi du lịch ba Lý đột nhiên có việc không đi được, nên trả lại vé. Nếu đã trả lại, cũng không thể lãng phí được. Hơn nữa là vé dành cho hai người, nên hắn cũng không thể đi một mình được. Hắn lại không có bạn gái, người đầu tiên nghĩ đến chính là Chu Dịch Phàm.

Chu Dịch Phàm ngay từ đầu là từ chối, sau này vẫn từ chối, cuối cùng đánh không lại Lý Tiêu cả ngày ghé vào lỗ tai cậu lải nhải, miễn cưỡng đồng ý. Sau đó Lý Tiêu cho cậu một "Bất ngờ" lớn—vé du lịch là vé tình nhân. Lúc cậu vào khách sạn mới biết, bởi vì phòng bọn họ ở là phòng tình nhân.

Chu Dịch Phàm còn nhớ rõ khi làm thủ tục, lễ tân khách sạn nhiệt tình nói với bọn họ: "Chào mừng quý khách, chúc quý khách vui vẻ." Ánh mắt rất nồng nhiệt. Sau khi bọn họ rời đi, mấy người nhân viên kia còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lý Tiêu lại hoàn toàn không để ý, thấy cậu thận trọng như vậy còn cố ý ôm eo cậu, thừa dịp cậu chưa chuẩn bị hôn cậu một chút.

Lúc ấy, Chu Dịch Phàm ngây ngẩn cả người, nhưng phía sau truyền đến tiếng kích động và tiếng thét chói tai không kiềm chế được khiến cậu hồi thần. Nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ mà còn cười kia của Lý Tiêu, nắm đấm của Chu Dịch Phàm thiếu chút nữa không nhịn được.

Đến phòng, Chu Dịch Phàm lấy tay đẩy Lý Tiêu ra, sắc mặt âm trầm đi toilet rửa mặt.

Tắm xong đi ra, Chu Dịch Phàm đã thấy Lý Tiêu từ trong ngăn kéo ở đầu giường đôi big size cầm một bình thuốc bôi trơn, lắc lắc, nói với cậu: "Vẫn còn đầy, chưa dùng qua đó!"

Chu Dịch Phàm nhịn không được đưa mắt nhìn trời, thật sự hi vọng mình không quen biết cái tên Lý Tiêu ngu ngốc này.

Lý Tiêu lại hoàn toàn không biết, bỏ thuốc bôi trơn xuống, lại lật những thứ khác lên. Vừa lật, vừa tò mò đọc lời giải thích, trong miệng phát ra sợ hãi than: "Mấy người thành phố cũng thật biết cách chơi."

Thấy được cái không biết, ví dụ như một cái đuôi thỏ xinh xinh, Lý Tiêu sờ sơ cái đuôi hình tròn bằng cao su, hỏi Chu Dịch Phàm: "Cái này dùng như thế nào?"

Hỏi xong nắm cái đuôi gõ gõ tủ đầu giường "Bịch bịch", rồi đưa đến kết luận: "Không phải là dùng để đấm lưng mát xa đó chứ?"

Chu Dịch Phàm nhìn bộ dáng tò mò như đứa bé của Lý Tiêu kia, quả thật không dám nhìn thẳng.Vỗ vỗ trán, nghiêm khắc nói với Lý Tiêu: "Để lại chỗ cũ đi! Đánh răng! Tắm rửa! Ngủ!"

Lý Tiêu lúc này mới không chơi kia mấy thứ đồ chơi tình thú mà khách sạn đã chuẩn bị, vui vẻ, ngoan ngoãn đi toilet.

Ngồi một ngày trên xe khách, Chu Dịch Phàm có chút mệt, không bao lâu thì ngủ. Ngủ chưa được bao lâu, cậu bị một trận rung động làm tỉnh giấc.

Động đất?

Chu Dịch Phàm gần như lập tức ngồi dậy. Nhưng rất nhanh, tiếng cười Lý Tiêu vang lên khiến cậu ý thức được, giường rung lên cũng không phải bởi vì động đất.

"Cái giường này thiết kế thật thú vị."

Lý Tiêu vừa đứng ở bên cạnh nhìn giường rung, vừa bình luận.

"Cậu cũng hưởng thụ một chút, cảm giác thế nào?"

Lý Tiêu giữ chặt tay Chu Dịch Phàm tay, rung rung.

Chu Dịch Phàm một chút cũng không hưởng thụ, trừ đầu cậu choáng váng ra cũng không có bất cứ cảm giác thú vị nào. Cậu tránh ra khỏi tay Lý Tiêu, xoay người muốn xuống giường. Ai ngờ khi đó Lý Tiêu muốn thử mức cao nhất, giường bỗng nhiên rung kịch liệt, Chu Dịch Phàm không kịp xoay sở mất cân bằng, ngã xuống dưới giường.

Lý Tiêu nghe được một tiếng "Bịch" rất lớn, quay đầu lại thì không Chu Dịch Phàm đâu cả, vội vàng tắt chế độ rung của giường đi.

"Cậu không sao chứ? Sao lại té xuống?"

Lý Tiêu ghé vào bên giường, biểu tình thật là vô tội.

"Cậu nói xem?"

Chu Dịch Phàm nghiến răng nghiến lợi hỏi lại. Nhưng mà Lý Tiêu đã nằm trở về, tiếp tục chơi với cái "Giường rung".

Lý Tiêu vừa chơi, vừa giục Chu Dịch Phàm: "Mau lên đây đi, cái giường này còn có thể rung như thế này nữa......"

Chu Dịch Phàm cực kỳ tức giận. Cậu ngồi dưới đất, xoa cánh tay va chạm xuống sàn của mình, ánh mắt lướt qua ngăn tủ Lý Tiêu vừa mở ra, ác ý bắt đầu nổi lên.

Sau đó Lý Tiêu bị Chu Dịch Phàm khóa ở trên giường.

"Cậu...... Cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu mơ ước sắc đẹp của tôi đã lâu, bây giờ rốt cuộc kiềm chế không được. Như thế là phạm pháp đó?"

Lý Tiêu nằm *tứ xoa bát ngưỡng*, bộ dáng sợ hãi.

(tứ ngưỡng bát xoa: chỉ người nằm tư thế không lịch sự, ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.)

Chu Dịch Phàm khinh thường cười nhạo một tiếng, cây roi da nhỏ trong tay quất vào không khí: "Không phải cậu thích chơi lắm sao? Hôm nay tôi sẽ cho cậu chơi đủ."

Chu Dịch Phàm khóe môi nhếch lên cười xấu xa, bộ dáng quất roi da cũng có một loại hương vị nói không nên lời. Bộ dáng này Lý Tiêu chưa thấy qua bao giờ, âm thầm nuốt nước miếng một cái, không biết vì sao lại sinh ra vài tia cảm giác hưng phấn, khụ khụ...... Ngay cả tiểu huynh đệ cũng rục rịch...... Đây không phải là điềm báo gì tốt.

(bạn học Tiêu có máu M nha....mua ha ha =))))

Lý Tiêu chuyển lực chú ý từ sự biến hóa của cơ thể mình đi, đã thấy Chu Dịch Phàm nguy hiểm đến gần hắn. Không xong, Chu Dịch Phàm tựa hồ không phải đang nói đùa. Trong lòng Lý Tiêu hơi sợ, cậy mạnh mở miệng: "Này! Cậu sẽ không làm thật đó chứ?"

Chu Dịch Phàm cười nhưng không nói, dùng hành động dạy cho Lý Tiêu một bài học khiến hắn cả đời khó quên.

Lý Tiêu bị khóa trên giường cả một đêm, giường rung ở mức lớn nhất. Cả một đêm.

Tuy rằng chỉ có giường rung, thế nhưng kéo theo cả cơ thể cùng rung theo, cũng sẽ tiêu hao năng lượng của cơ thể. Một hai phút có thể là chơi đùa, một hai giờ là tình thú, nhưng cả một đêm mà nói, nhất định là khổ hình.

Ngày hôm sau, Chu Dịch Phàm từ một phòng khác đi ra, lười biếng duỗi eo. Trên mặt cậu mang theo nụ cười thỏa mãn, hiển nhiên là ngủ rất ngon. Cậu chậm rì rì đến phòng Lý Tiêu, mở cửa đi vào. Giường vẫn còn rung, Lý Tiêu nhíu mày nhắm mắt lại, ngủ thật sự không an ổn.

"Như thế mà cũng ngủ được?"

Chu Dịch Phàm tắt giường rung, đi qua vỗ vỗ mặt Lý Tiêu.

Lý Tiêu trải qua lễ rửa tội trên giường rung, cảm thấy cả thế giới đều rung chuyển. Choáng váng mở mắt, thấy Chu Dịch Phàm trái tim phản xạ co rụt lại, có chút sợ, thật đáng sợ. Chu Dịch Phàm người này một khi đã tàn nhẫn, còn khủng bố hơn cả Doãn Liệt nữa! Khó trách Doãn Liệt nhìn thấy cậu thì sợ.

"Tỉnh tỉnh, hôm nay còn phải đi du lịch trên hồ nữa đó."

Chu Dịch Phàm mở còng tay còng chân cho Lý Tiêu xong, thấy Lý Tiêu khép hờ mắt không nói một lời, thì nhắc nhở một câu.

Lý Tiêu nghe vậy, từ từ đứng lên. Hai mắt thâm đen do ngủ không đủ giấc, tóc rối loạn, không còn phong độ như trước nữa.

Lý Tiêu cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi giống như chạy một trăm mét đường dài, tay đau, chân đau, eo càng đau hơn. Trải qua một đêm vận động, không biết có luyện ta được cơ bụng tám múi hay không.

"Nhanh lên, tôi còn phải đi ăn sáng."

Chu Dịch Phàm nhìn bộ dáng đau khổ của Lý Tiêu, nghẹn cười, thúc giục nói.

"Ờ......"

Lý Tiêu hữu khí vô lực trả lời một câu, kéo cơ thể mềm nhũn lượn vào toilet.

Nửa giờ sau, Lý Tiêu bị giường ngược cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, còn Chu Dịch Phàm thần thanh khí sảng ăn ngon lành. Sau đó Chu Dịch Phàm xuất phát đi đến hồ Nhị Hải.

Lúc ngồi thuyền du lịch trên hồ Nhị Hải, hai người gặp được hai em gái cũng trốn học đi du lịch giống như bọn họ. Lý Tiêu ngược lại là mất tự nhiên không đến gần, trái lại em gái vừa thấy Chu Dịch Phàm hai mắt liền phát sáng, chủ động đi tới tự giới thiệu.

Thái độ Chu Dịch Phàm nho nhã lịch sự, giữ lễ mỉm cười, ngay lập tức mê hoặc được hai em gái. Các cô tỏ vẻ muốn kết bạn cùng đi du lịch trong vài ngày tới. Lý Tiêu giơ hai tay tỏ vẻ tán thành, rốt cuộc lấy lòng được một em gái trong đó, đồng thời nhận được cái liếc mắt không dấu vết của Chu Dịch Phàm. Nhưng Lý Tiêu chỉ chú ý đến em gái, nên không chú ý đến ánh mắt thâm trầm nguy hiểm kia.

Ngày đầu tiên đi du lịch cùng nhau, mọi người đã thân thiết với nhau. Lúc này ưu điểm của Lý Tiêu có dịp phát huy. Hắn nói chuyện tương đối hài hước, lại thích đùa giỡn, thường xuyên chọc hai em gái che miệng cười khúc khích. Chu Dịch Phàm thế nhưng lại càng ngày càng lãnh đạm, hai em gái muốn nói chuyện với cậu đều bị câu trả lời lạnh lùng của cậu khiến người cả người bị đóng băng, cho nên càng ngày càng nói chuyện vui vẻ với Lý Tiêu hơn.

Sắp đến tối, một em gái đề nghị đến quán bar gần hồ Nhị Hải chơi. Lý Tiêu tỏ vẻ nguyện ý làm hộ hoa sứ giả cho hai người đẹp, ba người đều tỏ thái độ chỉ còn chờ Chu Dịch Phàm.

Chu Dịch Phàm thấy Lý Tiêu vừa nói vừa cười với hai cô gái kia cả một ngày, không có tâm tình nào để đi chơi cả, trong lòng bị nghẹn một cục, sao có thể tự mình tìm ngược nữa chứ? Ném lại một câu: "Tôi mệt rồi." thì đi mất.

Trong mắt em gái rõ ràng có sự mất mát, thế nhưng nghĩ đến bộ dáng của Lý Tiêu cũng không tệ, cũng rất thú vị, liền ném một chút mất mát đó đi, một trái một phải ôm lấy Lý Tiêu đi đến quán bar.

Lý Tiêu có chút lo lắng quay đầu, nhìn bóng dáng Chu Dịch Phàm biến mất vào ánh hoàng hôn ở đầu đường. Không biết như thế nào, hắn đột nhiên mất hứng thú đi quán bar với các em gái. Đáng tiếc nháy mắt này, không biết nguyên nhân do dự là gì, nên không ngăn cản được bước chân hắn đi theo hai em gái. Đến nơi ồn ào náo nhiệt, uống vài chén rượu, nhảy vài bài, tia do dự kia biến mất, không tìm thấy nữa.