Chương 35

Tề Mục thế nhưng có bạn gái, Lý Tiêu lại gần đang muốn hỏi rõ tình huống một chút, lại nghe thấy một tiếng vang lớn trên lầu, ngay sau đó là một người lăn xuống từ trên cầu thang.

Người vừa lăn từ trên cầu thang xuống nhanh chóng đứng dậy, trừng mắt nhìn Tề Mục cả buổi mới nghẹn ra một câu: "Miệng vết thương của tôi bị rách, bôi thuốc giúp tôi!"

Nói xong xoay người đi vào phòng của hắn và Tề Mục, thoạt nhìn có chút chật vật.

"Chậc chậc...... Kỳ quái, đột nhiên tôi có chút đồng cảm với hắn?"

Lý Tiêu lắc đầu, vỗ vỗ vai Tề Mục. Sau đó vừa thu dọn bát đũa, vừa nói với Tề Mục: "Anh đi đi, có chuyện gì thì la lên, tôi ở ngay bên ngoài."

Cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra, Lý Tiêu cũng không biết hai người nói chuyện gì trong phòng, dù sao Doãn Liệt ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau liền rời đi.

Sau này Lý Tiêu hỏi chuyện bạn gái của Tề Mục, mới biết Tề Mục được theo đuổi. Hắn liền nói, với tính cách ngại ngùng kia của Tề Mục, sao có thể thông đồng được với người ta chứ? Hơn nữa hai người xác định quan hệ cũng không lâu, mới hai ngày trước. Lý Tiêu khuyến khích Tề Mục đem bạn gái mang về nhà cho hắn xem, Tề Mục gật gật đầu, đáp ứng cuối tuần mời khách ở bên ngoài.

Lý Tiêu lại nhịn không được hỏi ngày đó Doãn Liệt phản ứng gì. Tề Mục mờ mịt nghĩ nghĩ, mới trả lời: "Hắn nói cái đĩa kia là do hắn say rượu đầu óc không rõ ràng làm, thật ra là hắn muốn thổ lộ với học muội. Hắn nói tuyệt đối sẽ không thích tôi, cho nên tôi đừng tự mình đa tình."

Lý Tiêu nghe Tề Mục nói như vậy, vẻ mặt đầy không tin. Hắn hoàn toàn không tin, tìm lý do này cũng quá sứt sẹo, trăm ngàn chỗ hở. Đáng tiếc mặc kệ hắn tin hay không, Tề Mục vẫn tin. Lúc Doãn Liệt rời đi ngày đó, anh liền ném cái đĩa kia vào trong nước sôi nấu, sau đó lại dùng cồn để đốt. Một phút đổ tro tàn vào thùng rác kia, Tề Mục còn nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hiển nhiên với anh mà nói, chuyện ngày đó chỉ là hiểu lầm mới tốt, nếu Doãn Liệt thật sự có tình cảm gì khác với anh, trái lại anh không biết nên làm cái gì bây giờ.

Vài ngày sau, Lý Tiêu giao xong cái trang web cá nhân kia, lại bị Tiền Cung báo cho biết ông chủ đã phá sản, không có tiền trả tiền công. Chỉ lấy được hai vé du lịch ở Lệ Giang bốn ngày ba đêm dành cho tình nhân, bao khách sạn, bao xe đi lại, thời hạn là trong tháng mười này.

Còn có mấy ngày nữa là khai giảng, muốn đi du lịch cũng không kịp. Lý Tiêu bất đắc dĩ nhận lấy vé, nghĩ về nhà hỏi ba mẹ có muốn không, bán ra bằng nửa giá.

Đang lúc *Đạn tận lương tuyệt*, tiền lương của Tề Mục đã vào trong tài khoản, mà Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm cũng muốn về trường học. Trước khi quay lại trường một ngày, Lý Tiêu nhớ tới em gái dễ thương thầm mến hắn.

(Đạn tận lương tuyệt: hết đạn cạn lương thực)

Là một buổi sáng, lúc Chu Dịch Phàm rửa mặt, Lý Tiêu nằm trên giường nhìn chằm chằm số điện thoại của em gái tự hỏi nên mở miệng hỏi Chu Dịch Phàm danh tính của em gái như thế nào. Gần đây Chu Dịch Phàm đối với hắn tựa hồ càng ngày càng lãnh đạm, lại không tìm thấy bất cứ nguyên nhân nào. Lý Tiêu hoài nghi có phải là bởi vì hắn không đóng tiền ăn ở không.

Nghĩ đến xuất thần, Lý Tiêu ấn xuống nút gọi. Cũng không chờ mong gì, trước đó hắn gọi nhiều lần như vậy, một lần cũng không gọi được, tắt máy tắt máy tắt máy, cuối cùng trực tiếp khóa máy. Em gái rất thẹn thùng, có lẽ là đã đổi điện thoại rồi.

Đợi không bao lâu, không ôm bất cứ chờ mong gì Lý Tiêu nghe được tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông *[Für Elise]* vang lên.

(Für Elise ["Thư gửi Elise"]: là bản tình ca bất hủ của Beethoven)

Lý Tiêu đứng dậy nhìn thoáng qua, là điện thoại của Chu Dịch Phàm.

"Dịch Phàm, cậu có điện thoại!"

Lý Tiêu nói, cầm lấy di động đi đến trước cửa WC, gõ cửa.

"Đợi chút."

Chu Dịch Phàm mở nhỏ nước, trả lời một câu.

Lý Tiêu liền cúi đầu, muốn gọi Chu Dịch Phàm tiếp. Ai ngờ vừa nhìn thấy dãy số kia, có chút quen mắt.

Lý Tiêu tay trái cầm di động của mình, đang gọi cho em gái dễ thương thầm mến hắn; Tay phải cầm di động Chu Dịch Phàm, điện thoại hiện lên, hình như là mình......

Lý Tiêu ngẩn ngơ, hậu tri hậu giác, đại sự không ổn. Em gái thầm mến hắn không phải là em gái mà cư nhiên là bạn của hắn, Chu Dịch Phàm?!!

Lý Tiêu rất hỗn loạn, Lý Tiêu rất thương tâm, Lý Tiêu cảm giác tình cảm của mình bị tổn thương sâu sắc. Tinh thần Lý Tiêu ảm đạm bi thương muốn chết...... Ba giây sau, hắn bình thường trở lại.

Hắn gửi cho Chu Dịch Phàm tin nhắn "Gây rối" hơn một tháng, Chu Dịch Phàm mới gửi một tin mà thôi, thấy thế nào đều là hắn buôn bán lời nha, ha ha...... Huống chi ngay từ đầu lợi dụng Chu Dịch Phàm tiếp cận nữ thần, thật sự mình cũng không tốt đẹp gì. Hiện tại bị Chu Dịch Phàm phản kích một lần, liền tính hai người huề nhau đi. Bọn họ vẫn là tiếp tục vui vẻ là bạn đi, ha ha...... Là bạn!

Lúc Lý Tiêu đang suy nghĩ hỗn loạn, Chu Dịch Phàm đã đi ra từ trong toilet.

"Di động."

Chu Dịch Phàm đưa tay ra trước mặt Lý Tiêu.

Tiếng chuông [Für Elise] là tiếng chuông dành riêng cho người nhà. Trước đó uống say ném sim vào trong ly, anh trai không liên lạc được với cậu, đặc biệt dẫn cậu đi làm lại. Lúc ấy quên đem Lý Tiêu bỏ vào sổ đen, sau này ngẫm lại Lý Tiêu hẳn là sẽ không liên lạc với số này nữa, nên cũng lười quản. Bây giờ điện thoại vang lên, Chu Dịch Phàm tưởng anh trai gọi đến, căn bản không thể nghĩ được là Lý Tiêu.

"Không cần nhìn."

Lý Tiêu cúi đầu, nội tâm nóng nảy nhưng mà biểu tình đờ đẫn.

"Vì sao?"

Chu Dịch Phàm kỳ quái nhìn Lý Tiêu một cái, đưa tay cầm lấy điện thoại của mình trên tay Lý Tiêu.

Lý Tiêu lại lui về phía sau một bước, đột nhiên ngẩng đầu: "Tôi thất tình."

Chu Dịch Phàm nhìn vẻ mặt rơm rớm chuẩn bị khóc của hắn, giọng mang theo run rẩy, nhíu nhíu mày: "Vậy sao? Nhưng có liên quan gì đến điện thoại của tôi?"

Lý Tiêu thở dài một tiếng, u buồn đưa điện thoại di động cho Chu Dịch Phàm: "Điện thoại là tôi gọi. Tôi biết rồi."

"Biết cái gì?"

Chu Dịch Phàm cầm di động, nhìn thoáng qua, rốt cuộc hiểu rõ.

"Tôi tưởng là em gái nào thầm mến mình, thì ra là cậu."

Lý Tiêu đưa cái tin nhắn kia ra, đưa tới trước mặt Chu Dịch Phàm. Trong lòng hắn đã nghĩ kỹ giải thích tin nhắn này như thế nào. Nhưng hắn thật ra cũng không xác định. Hắn quan sát phản ứng của Chu Dịch Phàm, nhưng vẻ mặt của Chu Dịch Phàm cũng không thay đổi, khiến hắn do dự không chắc chắn.

"Cậu đã sớm biết tôi muốn theo đuổi học tỷ rồi phải không?"

Lý Tiêu tiếp tục giả bộ bộ dáng thất hồn lạc phách, giống như phải chịu đả kích rất lớn.

Chu Dịch Phàm không nói gì.

"Cậu cũng biết mấy cái tin nhắn tỏ tình kia là của tôi gửi, lại vẫn không vạch trần tôi. Tại sao?"

Sẽ không là muốn chê cười mình chứ? Lý Tiêu hỏi, đồng thời trong lòng nhớ lại lúc ấy phát sinh đủ chuyện. Nếu Chu Dịch Phàm thật sự là cố ý, đó thật là đáng sợ. Lý Tiêu nhíu nhíu mày, xua đuổi những phỏng đoán xấu xa trong lòng.

"Còn tin nhắn cậu gửi này, hại tôi kích động lâu như vậy, tưởng là em gái nào thầm mến tôi nữa chứ. Hại tôi mất công cao hứng một hồi, tương tư một người không hề tồn tại."

Thấy Chu Dịch Phàm vẫn không nói chuyện, Lý Tiêu thu hồi thương tâm khổ sở đang giả bộ, bực bội nói, lại tự giễu một chút. Đương nhiên ánh mắt vẫn là dừng ở trên mặt Chu Dịch Phàm, muốn nhìn thấy ý nghĩ của Chu Dịch Phàm. Đương nhiên, hắn vẫn là chưa nhìn ra cái gì.

"Cậu làm như vậy là muốn trả thù tôi?"

Thật sự không nhìn ra được gì từ trên mặt Chu Dịch Phàm cả, Lý Tiêu thu hồi lại điện thoại đã đưa ra, hữu khí vô lực hỏi.

Hắn cũng không biết vì cái gì, không muốn cùng Chu Dịch Phàm trở thành người lạ. Bạn bè, Lý Tiêu chưa bao giờ thiếu. Nhưng Lý Tiêu mạc danh cảm giác, Chu Dịch Phàm là một người hắn không thể thiếu trong cuộc đời này....một người bạn.

Đợi rất lâu, Chu Dịch Phàm rốt cuộc cho chút phản ứng. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, lại chưa nhìn thẳng Lý Tiêu: "Cậu theo đuổi học tỷ là chuyện của cậu, đâu có liên quan gì tới tôi? Vì sao lại kéo tôi vào?"

Chu Dịch Phàm dừng dừng, rốt cuộc chống lại ánh mắt Lý Tiêu, cười chế giễu: "Trả lời cho cậu một tin nhắn, cho cậu một chút ngon ngọt, không nghĩ đó là tôi chứ gì? Chẳng lẽ bởi vì một tin nhắn, cậu liền để bụng một người chưa gặp bao giờ sao? Chậc...... Đáng đời."

Xem như thừa nhận, cái tin nhắn kia chỉ là đùa dai.

Lý Tiêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng tâm lý lại ẩn ẩn có chút mất mát. Nhưng mà nếu là xuất phát từ trả thù, thì cũng dễ xử lý.

Lý Tiêu cười rộ lên: "Vậy chúng ta hòa nhau rồi? Về sau cậu nhưng đừng lại vì chuyện này mà nổi giận với tôi."

Lý Tiêu nói, vươn tay về phía Chu Dịch Phàm, muốn làm hòa.

Chu Dịch Phàm lại nghiêng đầu, cố gắng che giấu trong mắt tình cảm không nên có. Cậu đánh tay Lý Tiêu, một lần nữa trở lại toilet, đóng cửa lại.

Lý Tiêu chưa từ bỏ ý định, gõ gõ cửa: "Này, cậu còn chưa đồng ý không tức giận! Cậu không nói lời nào tôi cho là cậu cam chịu rồi đó!"

"Cút!"

"Tôi cút đi đây. Nếu cậu không tức giận, tối nay tôi muốn ngủ trên giường."

"Mơ đi."

"Tôi đây không cút."

"......"