Chương 22

Tại bệnh viện quốc tế LF!

Dương Thiệu ngồi trong phòng khám, đối diện với hắn là một bác sỹ khá trẻ, ánh mắt chốc chốc lại hướng ra bên ngoài tường kính, loại thiết kế một chiều có thể nhìn rõ ra bên ngoài, nhưng riêng tư bên trong lại hoàn toàn được đảm bảo.

“Nhìn đến trẹo cổ rồi còn muốn nhìn, đừng có nói với anh là chú thích người ta thật nhé!”

Dương Vũ liếc xéo Dương Thiệu, anh là anh họ hắn, đồng thời cũng là phó viện trưởng mới nhậm chức nơi đây, cứ tưởng đứa em trai cao quý này đã gặp phải chấn thương nghiêm trọng, ai ngờ... xí xí xí... hóa ra là ăn no dửng mỡ mò đến đây kiếm chuyện.

“Không liên quan đến anh.” Giọng Dương Thiệu lãnh đạm, hắn không thích có nhiều người xen vào chuyện tình cảm cá nhân, huống hồ là ông anh luôn tìm chuyện bát quái này.

“Ha... nhìn xem, anh chú đường đường là bác sỹ tuyến quốc tế lại lợi dụng chức quyền sửa đổi bệnh án, đạo đức nghề nghiệp đều nát tươm! Chú còn dám nói không liên quan?”

Dương Vũ cười lạnh, lực quấn vải băng càng thêm thô bạo, tuy đứa em họ này ít hơn 7 tuổi nhưng tính khí lại không hề nhỏ, chuyện của nó chưa có ai quản được.

Bất quá, nghe chừng hôm nay còn thấy được một chuyện rất thú vị! Dương đại thiếu của nhà ta thế mà cũng có ngày phải hạ mình đi lừa vợ... haha!

“Cấm anh nói ra những điều không nên nói, nếu không...” Nhìn vẻ mặt của ông anh là biết ngay sẽ chẳng có chuyện gì tốt, Dương Thiệu phải ra đòn cảnh cáo trước, dù chỉ là 1% sơ suất, hắn cũng không muốn chuyện đó xảy ra.

“Rồi rồi rồi... mãi mới thấy chú chịu để mắt tới một người, anh cũng đâu thể vô phúc phá hoại. Có điều anh hơi tò mò muốn coi mặt mũi cậu bé ấy ra sao? Khẩu trang kín quá, không thấy rõ.”

“Em ấy rất đẹp!” Nhắc tới Sở Ninh, khoé môi Dương Thiệu lại giương lên, đôi mắt nhu tình nhìn ra bên ngoài, bắt đầu chìm vào đắm đuối, tức khắc liền bị ngay một bàn tay cứng rắn vặn trở về.

“Lại nhìn, đẹp đến thế cơ à?” Dương Vũ đánh giá nãy giờ cũng thấy Sở Ninh khá được, chiều cao cân xứng, tầm khoảng 1m83 cùng dáng dấp thư sinh bắt mắt, duy chỉ có dung nhan là anh chưa được chiêm ngưỡng chính diện.

Đáng để tò mò!

Sau khi bó bột xong, Dương Vũ lấy ra một cái địu cố định, chỉnh dây đeo lên cổ Dương Thiệu, anh nhét cẳng tay hắn vắt ngang chừng, lơ lửng thạch cao được dây cột đỡ lấy.

“Rồi... ra với tình yêu của chú đi!”

Dương Vũ chỉnh lại khẩu trang y tế, chân anh vừa bước đã phải trợn tròn mắt nhìn lại Dương Thiệu, hắn uể oải vịn vào vai anh lết bước, ra đến cửa liền cúi gằm mặt ra vẻ tủi thân.

“Thiệu Thiệu...” Sở Ninh ngồi trên ghế chờ, thấy người ra liền chạy đến đỡ lấy Dương Thiệu.

Ghê! Thiệu Thiệu cơ đấy!

Khóe môi Dương Vũ giật giật, nhìn 2 đứa khanh khanh ta ta mà vi diệu cảm xúc, nhất là cái tay cậu em kia còn ngang nhiên ôm eo người ta, hiền lành ăn vạ.

“Ninh Ninh, anh đau!”

Sở Ninh luống xuống tay chân, Dương Thiệu lúc này đã đeo băng bột, áo bị cởi ra chỉ khoác được bên ngoài, trước ngực và sau vai hắn đều lưu lại vết bầm, nhìn thôi cũng đủ xót xa đau lòng.

“Bác sỹ, anh ấy...”

“Không sao, em chú ý chăm sóc tốt cho cậu ta, tránh để nước vào tay, không quá vài tuần là có thể tháo bột, luyện tập thêm chút là sẽ trở về sinh hoạt bình thường.”

Vì đứa em, Dương Vũ cắn răng nói dối, đến phim chụp xương tay cũng chuẩn bị sẵn một bản giao nộp.

Sở Ninh cẩn thận xem qua, áy láy lại dâng trào, cậu cắn môi làm cái gật đầu với bác sỹ rồi dìu Dương Thiệu đi.

“Chờ chút.”

“A...”

Dương Vũ còn chưa được chiêm ngưỡng dung nhan của người em dâu này, sao có thể tay không cứ để họ đi như thế.

Anh tiến lên bắt lấy vai Sở Ninh, lòng bàn tay hơi dùng sức, vô ý đυ.ng trúng vết thương khiến cậu A ra một tiếng cao vυ"t.

“Xin... xin lỗi, hình như em cũng bị thương, để anh kiểm tra cho em!”

Sở Ninh hơi lung lay, mũi hít sâu nhịn đau, cậu không xoay mặt lại, cố chấp lắc đầu nói: “Không cần.” rồi đi thẳng.

Dương Vũ hơi ngạc nhiên, cậu trai này có vẻ không thích nói nhiều, anh lại càng không thể buông tha, chân bước nhanh đuổi theo, cố ý chặn trước lối đi của hai người, mí mắt cong cong hình lưỡi liềm.

“Ninh Ninh, em đừng vội đi.”

“Anh là bác sỹ, chớ có ngại ngùng, gặp bệnh là phải trị.”

Vô thức lùi lại một bước, Sở Ninh cảm giác được vị bác sỹ này rất kì quái, nhiệt tình thái quá dễ làm người ta phải hoài nghi mục đích.

“Đừng tránh, Ninh Ninh, anh chỉ…”

Gió lạnh chợt vù qua, Dương Vũ rùng mình nuốt xuống ngụm nước bọt, anh không biết dây thần kinh nào của Dương Thiệu bị chạm vào, hắn bỗng ngước lên, ánh mắt sắc bén trừng anh.

“Đừng gọi em ấy là Ninh Ninh.”

Một tiếng Ninh Ninh, hai tiếng cũng Ninh Ninh, cách gọi thân mật này bị thốt ra từ miệng người khác làm cho Dương Thiệu rất khó chịu.

“…”

Dương Vũ không cố ý, anh vốn chẳng biết Sở Ninh tên gì, thấy Dương Thiệu gọi vậy cũng chỉ tùy ý bắt chước.

.

Ai biết lại có người thích tự ăn giấm thế đâu?

Đành lơ đi ánh mắt u oán của cậu em, Dương Vũ quay sang Sở Ninh tiếp tục tìm cơ hội xem mắt em dâu.

Điều này mới là cái quan trọng nhất!

“Đến cũng đến rồi, em đừng từ chối, anh có thể khám miễn p…”

“Em ấy đã nói không cần, bác sỹ… anh nên hiểu rõ chức trách của mình.” Gằn ra từng chữ, Dương Thiệu đứng chắn trước Sở Ninh che chở, nếu còn không rời khỏi, hắn sợ ông anh này có thể làm đến mức đem tất cả người nhà họ Dương đến đây xem mắt.

Dương Vũ ngơ ra, nhìn Dương Thiệu kéo người đi xa rồi mới có hể hoàn hồn tức giận.

Giấu cái gì? Còn dám giả vờ không quen biết... để lần tái khám tiếp theo, chú lấy gì chống chế!

-----------