Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi và Lục Trạm. Hai tháng trước anh đi công tác nước ngoài, rõ ràng có chênh lệch múi giờ nhưng 8 giờ sáng hôm nay anh vẫn cố tình gọi điện thoại cho tôi, nhắn đã mua tặng tôi loài hoa tôi thích nhất, bảo tôi tối nay ra sân bay đón anh.
Quả nhiên vừa mới đặt điện thoại xuống, chuông cửa bỗng vang lên. Tôi đi ra mở cửa, anh chàng giao hoa tươi cười nói: “Chào cô, chúc cô và chồng kỷ niệm ngày cưới vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”
Trên tay anh ấy là chín bông hồng trắng. Tôi nhận hoa, cười đáp: “Cảm ơn anh.”
Sau khi đóng cửa, tôi cắm hoa vào trong bình, tay mân mê cánh hoa. Thật ra tôi không thích hoa hồng trắng. Hoa hồng trắng rất mềm mại nhưng cũng rất dễ héo tàn. Hoa hồng trắng là loài hoa chị tôi, Lư Thanh Thanh thích nhất. Và trong suốt một năm qua, cái tên này lại luôn thuộc về tôi.