Khương Lâm Tà không ngờ có thể gặp Hứa Giản ở đây, vừa mừng vừa sợ bước nhanh đến gần, kết quả đối phương ngơ ngác không nói, thấy anh ta tới gần thậm chí còn lui một bước.
Vẻ mặt Khương Lâm Tà cứng đờ, bước chân miễn cưỡng dừng lại.
Bị vui mừng vì gặp lại làm đầu óc choáng váng, Khương Lâm Tà nhất thời quên mất đối phương ghét anh ta.
Nhìn ánh mắt đề phòng của Hứa Giản, cô đơn trong mắt Khương Lâm Tà chợt lóe lên, cuối cùng thở dài:
"Chuyện lần đó, mặc dù không phải chủ ý của anh, nhưng cuối cùng là anh có lỗi với em, anh cũng không phải cố ý muốn gạt em, em hận anh ghét anh cũng phải..."
Thư ký Khương Lâm Tà đi theo hắn gần bốn năm, chưa từng thấy sếp cậu ta nói chuyện với ai bằng giọng điệu này, không khỏi nhìn Hứa Giản nhiều hơn.
Nhưng Hứa Giản nhìn Khương Lâm Tà tự dưng bắt đầu lầm bầm lầu bầu nói xin lỗi, đầu đầy dấu chấm hỏi, mấy lần muốn nói chen vào cũng không tìm được cơ hội.
Cuối cùng thừa dịp Khương Lâm Tà dừng lại quay người, Hứa Giản nhanh chóng ngắt lời anh ta:
"Không, thật ngại quá thưa anh, xin hỏi anh là..."
Ai vậy?
Câu chuyện của Khương Lâm Tà dừng lại, vẻ mặt cứng ngắc nhìn cậu, ánh mắt còn bi thương hơn hồi nãy nữa:
"Em... Không nhớ ra anh?"
Nhìn ánh mắt Khương Lâm Tà, Hứa Giản mê man chớp mắt mấy cái, một hồi lâu sau mới thử thăm dò mở miệng:
"Chúng ta... Trước đây từng gặp?"
Khương Lâm Tà: "..."
Nhìn sếp của mình rồi nhìn lại Hứa Giản, thư ký cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, yên lặng lui về phía sau.
Nhìn chằm chằm Hứa Giản một hồi lâu, xác nhận không phải cậu cố ý giả vờ, là thật sự không nhớ ra mình là ai, Khương Lâm Tà tâm trạng phức tạp tự giới thiệu mình:
"Anh là Khương Lâm Tà."
Khương Lâm Tà?
Im lặng đọc cái tên này lại một lần trong lòng, cuối cùng Hứa Giản đột nhiên trợn to mắt:
"Giám đốc Khương?"
Mặc dù Hứa Giản không nổi tiếng, nhưng ở công ty sáu năm, cậu vẫn biết tên ông chủ là gì.
Khương Lâm Tà nhìn cậu: "Nhớ ra anh chưa?"
Hứa Giản cực kỳ thành thật lắc đầu: "Không phải, chỉ là ngưỡng mộ anh đã lâu."
Sau khi nói xong dừng một chút, Hứa Giản hiếu kỳ hỏi: "Nhưng mà tại sao giám đốc Khương ngài lại biết tôi?"
Còn mới vừa rồi nói xin lỗi gì đó, vậy là có ý gì?
Thấy mình đã nói đến mức này mà Hứa Giản còn chưa rõ, tính chậm chạp ngàn năm như Khương Lâm Tà cũng gấp, nói:
"Anh, Khương Lâm Tà, chính là ngài Khương, người mà em đã chửi ầm lên ở kí túc xá nhân viên ba năm trước, anh nói như vậy em có nhớ ra gì không?"
Hứa Giản nghe Khương Lâm Tà nói cũng gấp, vội xua tay:
"Giám đốc Khương, ngài đừng nói lung tung, tuy bâu giờ tôi đã không còn là nhân viên của Đắc Cổ, nhưng tôi vẫn rất tôn trọng ngài, tôi chưa từng mắng ngài ở ký túc xá bao giờ."
Nỗi oan xúc phạm lãnh đạo công ty, cậu cũng không gánh nổi.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hứa Giản không giống giả vờ, Khương Lâm Tà ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề ở đâu đó:
"Có phải em mất trí nhớ không?"
Hứa Giản: "???"
Ánh mắt Hứa Giản nhìn về phía Khương Lâm Tà từ từ trở nên kỳ quái, đáp: "Không có."
Hứa Giản có lý do nghi ngờ hình như đầu óc Khương Lâm Tà... không được sáng suốt?
Khương Lâm Tà và Hứa Giản nhìn nhau, hai người đều đọc được nghi hoặc sâu sắc trong mắt đối phương ——
Tình huống bây giờ rốt cuộc là thế nào?
"Cậu ở đây làm gì?"
Ngay khi thế cuộc rơi vào giằng co, một giọng nói phía sau Hứa Giản truyền đến phá vỡ cục diện bế tắc.
Hứa Giản nhanh chóng quay đầu lại, vừa thấy quả nhiên là Tần Trầm.
Đối diện ánh mắt như đang cầu cứu của Hứa Giản, Tần Trầm đi tới bên cạnh Hứa Giản quan sát Khương Lâm Tà, mở miệng câu đầu tiên cũng giống như Hứa Giản vừa rồi:
"Vị này là?"
Thư ký theo bản năng muốn giới thiệu sếp của mình, kết quả Khương Lâm Tà cướp lời trước mặt cậu ta:
"Khương Lâm Tà, tôi biết cậu, Tần Trầm."
Tần Trầm nghe vậy giọng điệu vẫn bình tĩnh, không mặn không nhạt đáp: "Cảm ơn, người biết tôi rất nhiều."
Giây phút nghiêm túc như vậy, nghe Tần Trầm nói Hứa Giản nhịn không được 'phì' cười ra tiếng, là ảnh đế đang "hot", tất nhiên rất nhiều người biết Tần Trầm.
Hứa Giản không ngờ Tần Trầm ấy vậy còn biết nói đùa.
Sau khi cười xong thấy ba người Tần Trầm Khương Lâm Tà và thư ký đều nhìn mình, Hứa Giản tự giác nhanh chóng mím môi, ý là ——
Các anh nói chuyện đi, tôi không cười.
Tần Trầm và Khương Lâm Tà đều quan sát âm thầm đánh giá đối phương, cuối cùng vẫn là Khương Lâm Tà mở miệng trước:
"Cậu rất thân với Hứa Giản?"
Tần Trầm đáp: "Thân hơn anh."
Khương Lâm Tà nghẹn một chút, tức giận trừng hắn.
Trong hai mươi phút nghỉ ngơi giữa giờ, Tần Trầm không muốn thời gian lãng phí với người xa lạ trước mắt này, vì vậy gọn gàng dứt khoát mở miệng:
"Anh tìm Hứa Giản có việc gì?"
Khương Lâm Tà cố ý không để ý tới Tần Trầm, đảo mắt nhìn Hứa Giản, đề nghị:
"Anh cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện."
Tần Trầm nghe vậy cũng quay đầu nhìn Hứa Giản.
Trước ánh mắt của hai người, Hứa Giản bỗng cảm thấy áp lực lớn như núi một cách khó giải thích được.
Hứa Giản cảm thấy mình không có cái gì để nói với ông chủ cũ trước mặt, cho nên lắc lắc đầu, mới vừa muốn mở miệng từ chối, thì nghe Khương Lâm Tà chậm rãi mở miệng:
"Là chuyện liên quan tới ba mẹ em."
Động tác lắc đầu của Hứa Giản chợt dừng lại, bỗng nhiên giương mắt nhìn Khương Lâm Tà:
"Ba mẹ tôi? Anh biết ba mẹ tôi?"
Ngay cả Tần Trầm nghe Khương Lâm Tà nói cũng sững sờ.
Quen biết lâu như vậy, hắn chỉ nghe Hứa Giản nhắc qua người chú bán trà, còn ba mẹ của cậu, Hứa Giản không nói tới một chữ, hắn cũng không tiện hỏi.
Ngậm miệng không nói tới cha mẹ mình, khẳng định có nguyên do phía sau, Tần Trầm chỉ sợ vô tình cứa vào vết sẹo của Hứa Giản.
Khương Lâm Tà không lập tức trả lời cậu, mà là hỏi ngược lại:
"Bây giờ em đồng ý nói chuyện với anh chứ?"
Hứa Giản vội vàng gật đầu: "Được."
Nhìn Hứa Giản gật đầu như gà con mổ thóc, Tần Trầm bất đắc dĩ thở dài:
Người khác nói cái gì cũng tin, cũng không hỏi đối phương tên chính xác của ba mẹ mình xem đối phương có thật sự quen biết hay không, cứ ngốc nghếch vội vàng đáp lại như vậy, sau đó bị người khác bán đi nói không chừng còn muốn giúp người ta đếm tiền.
Lời nói được một nửa, Tần Trầm mở miệng nói:
"Đến phòng nghỉ rồi hẵng nói."
Như trước kia Âu Khánh nói, ở đây đông người phức tạp, không phải nơi để nói chuyện, chỉ có phòng nghỉ ngơi là đóng cửa yên tĩnh.
Hứa Giản không ý kiến, dĩ nhiên Khương Lâm Tà cũng không ý kiến, vì vậy gật đầu.
Tần Trầm dẫn hai người đến phòng nghỉ ngơi, vừa lúc Tiểu Nam đi tới trước mặt báo tin, nói tạm thời xảy ra chút vấn đề, quay phim phải hoãn thêm hai mươi phút.
Nhắn lại lời đạo diễn nói xong, Tiểu Nam tò mò quan sát Khương Lâm Tà và thư ký của anh ta, nghĩ thầm ——
Hai người này nhảy từ đâu ra vậy? Lại là bạn anh Trầm à?
Gật gật đầu với Tiểu Nam ý chỉ mình biết rồi, Tần Trầm đi trước đến gần phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Nam vốn muốn hỏi Hứa Giản tình huống bây giờ thế nào, nhưng vừa nhìn sắc mặt cậu không đúng lắm, lại nhịn xuống.
Khi cửa phòng nghỉ ngơi khép lại trước mặt mình, Tiểu Nam mới chớp mắt mấy cái: Đóng cửa là chuẩn bị nói thầm sao?
Thư ký Khương Lâm Tà thức thời không đi theo vào, tìm đại một cái ghế bên ngoài ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống chưa được mấy phút, thư ký thấy Âu Khánh vui vẻ chạy tới phía mình, vẻ mặt hoang mang.
Sau khi đứng yên trước mặt thư ký, Âu Khánh đỡ eo thở dốc một hồi, không để ý tới chào hỏi cậu ta trực tiếp hỏi:
"Sếp, sếp Khương đâu?"
Thư ký liếc mắt nhìn phía sau hắn, chưa thấy Hà Gia còn có chút bất ngờ, nghĩ thầm:
Âu Khánh đã tới, chắc chắn Hà Gia cũng biết sếp đến, thế mà gã nhịn được không chạy tới đây đầu tiên.
Nghĩ xong, đối diện vẻ mặt đầy lo lắng của Âu Khánh, thư ký nhấc ngón tay chỉ phòng nghỉ ngơi đằng sau, nói:
"Đang nói chuyện với người quen trong phòng thì phải?"
Nhìn theo ngón tay thư ký, Âu Khánh giương mắt, sau đó thấy trên cửa phòng nghỉ ngơi dán bảng tên —— Tần Trầm.
Nghĩ đến cả ngày hôm nay Hứa Giản vẫn luôn ở cạnh ai, hai mắt Âu Khánh tối sầm: Xong...
......
Trong phòng nghỉ ngơi, Khương Lâm Tà nhìn lướt qua Tần Trầm trực tiếp ngồi bên cạnh Hứa Giản, sau đó nhìn Hứa Giản.
Hiểu ý trong mắt Khương Lâm Tà, Hứa Giản nói:
"Giám đốc Khương cứ nói thẳng là được, anh ấy không phải người ngoài."
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm nhíu mày nhìn Khương Lâm Tà.
Khương Lâm Tà ấm ức hỏi: "... Từ khi nào em lại thân với Tần ảnh đế đến vậy?"
Không chờ Hứa Giản mở miệng, Tần Trầm nói:
"Cái vấn đề này có vẻ không liên quan đến giám đốc Khương đây thì phải?"
Khương Lâm Tà lớn hơn Tần Trầm bảy tuổi, trong lòng thầm mắng đối phương là thằng nhóc, lập tức nhìn Hứa Giản:
"Nếu em không ngại, vậy cũng không có gì để nói nhiều."
Hứa Giản nôn nóng muốn biết mình chuyện của cha mẹ, gật gật đầu lia lịa, hỏi:
"Giám đốc, anh biết ba mẹ tôi?"
Khương Lâm Tà gật gật đầu, trước khi bắt đầu nói, anh ta nói một câu xin lỗi với Hứa Giản trước.
Hứa Giản tự hỏi tại sao đang yên đang lành Khương Lâm Tà lại xin lỗi mình, một giây sau cậu nghe đối phương từ từ nói:
"Ba mẹ em... Là ân nhân cứu mạng của anh, họ là vì cứu anh nên gặp nạn, năm đó anh đã ở với chú Hứa lúc cuối đời trong bệnh viện, sự tồn tại của em, cũng là chú Hứa nói với anh."
Khương Lâm Tà nói một câu ngắn gọn, nhưng lượng thông tin được tiết lộ lại rất lớn, không chỉ có Hứa Giản sững sờ, ngay cả Tần Trầm cũng sửng sốt.
Dại mặt ra nhìn chằm chằm Khương Lâm Tà một hồi lâu, Hứa Giản mới khàn tiếng đáp:
"Ba mẹ tôi không phải qua đời do... tại nạn giao thông ư?"
Vào một ngày nào đó Hứa Giản học cấp hai, người cậu Liễu Định Tương nửa năm không gặp của cậu bỗng đỏ mắt xuất hiện ở trường học cậu.
Khi Liễu Định Tương ôm cậu khóc, Hứa Giản mười ba tuổi mới biết ba mẹ cậu xảy ra tai nạn giao thông đã qua đời, bầu trời của cậu như sụp đổ.
Sau đó Hứa Giản đang hốt hoảng được Liễu Định Tương dẫn đi xin nghỉ phép, lái xe đến nhà xác nhận hài cốt, hoả táng, thu xếp hậu sự...
Rất nhiều người đến phúng viếng, rất nhiều người thân thích đều ôm Hứa Giản mười ba tuổi mà khóc, nói cậu vẫn còn quá nhỏ, tiếp theo nên làm gì, chỉ có Hứa Giản ngơ ngác nhìn hai chiếc quan tài, một giọt nước mắt cũng không có.
Có người xì xào bàn tán nói đứa con trai Hứa gia quá máu lạnh, ba mẹ mình chết rồi cũng không khóc một tiếng, chỉ có Liễu Định Tương vô cùng lo lắng nhìn cậu.
Hứa Giản không khóc trong tang lễ, thời điểm chôn cất ba mẹ cậu cũng không khóc, nhưng khi tang lễ hoàn tất, ánh mắt cậu trống rỗng quỳ ở đó, ai khuyên cũng không đi, cũng không nói.
Cuối cùng đến lúc người thân và bạn bè đã rời đi, chỉ còn lại một mình Liễu Định Tương và cậu.
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Giản rốt cuộc cũng cử động, cậu quay đầu nhìn Liễu Định Tương, trong mắt tối tăm, khẽ hỏi:
"Cậu ơi, tại sao cậu còn chưa đi."
Trong mắt Liễu Định Tương toàn là tơ máu, ông thấy Hứa Giản thẳng lưng, quỳ gối cẩn thận, tim đau nhói lên từng cơn, khàn giọng nói:
"Cậu không đi, cậu ở đây với cháu, chờ cháu cùng nhau về nhà."
Nghe đến chữ 'nhà' này, đồng tử Hứa Giản chuyển động, sau đó từ từ lắc đầu một cái:
"Cậu, ba mẹ cháu không cần cháu nữa, cuối cùng cháu không còn nhà nữa."
Một người đàn ông trưởng thành như Liễu Định Tương, suýt chút nữa bị một câu nói nhẹ nhàng của Hứa Giản làm rơi nước mắt, ông vội vàng nói:
"Tiểu Giản, cháu đừng suy nghĩ bậy bạ, cháu còn có cậu, nhà cậu chính là nhà cháu, sau này cháu sẽ sống cùng cậu được không?"
Nghe Liễu Định Tương nói, Hứa Giản im lặng đến nửa ngày không đáp, đến khi mở miệng lại là giục Liễu Định Tương đi.
Liễu Định Tương không yên lòng cậu không chịu đi, Hứa Giản lại nói:
"Cậu đi đi, ba mẹ nói cháu là con trai, không thể rơi nước mắt trước mặt người khác, nhưng họ đã không cần cháu nữa, cháu sắp không nhịn nổi."
Lúc nói câu nói này, trong giọng nói Hứa Giản như đang cầu xin, nói được nửa câu đã khóc nức nở.
Hứa Giản nói xong câu đó, cuối cùng Liễu Định Tương mới hiểu ra tại sao mấy ngày nay Hứa Giản không khóc trước mặt người khác, tại sao bây giờ lại vẫn luôn đuổi ông đi.
Mười ba tuổi bỗng dưng không còn ba mẹ, Hứa Giản không phải không khổ sở, cũng không phải máu lạnh, cậu chỉ là đang đợi một cơ hội có thể ở một mình làm càn khóc lớn lên.
Sống mũi Liễu Định Tương chua xót, im lặng vỗ vỗ vai, sau đó nói:
"Một tiếng nữa cậu sẽ đến đón cháu."
Liễu Định Tương cảm thấy nhất định Hứa Giản có rất nhiều lời muốn nói chị gái và anh rể của ông.
Nhưng mà Liễu Định Tương quay người mới vừa đi được hai mét, đang giơ tay lau nước mắt khóe mắt, thì nghe thấy phía sau có tiếng khóc nức nở của Hứa Giản.
Liễu Định Tương dừng một chút nhưng không quay người, tiếp tục đi về phía trước, để cho tiếng nức nở phía sau cuối cùng biến thành gào khóc bi thảm.
Dường như muốn đem tất cả oan ức đau buồn kìm nén những ngày qua khóc hết một lần, Hứa Giản quỳ gối trước bia mộ của cha mẹ khóc đến nỗi não thiếu oxy cũng không dừng lại.
Hứa Giản cũng không nhớ rõ một mình cậu đã khóc bao lâu trong ngày chôn cất cha mẹ hôm ấy, và cậu được chú cõng về thế nào.
Cậu chỉ nhớ rõ ngày đó mưa rơi lác đác, mưa bụi lấm tấm trên người cậu, lạnh thấu xương.
Tất cả mọi người nói ba mẹ cậu là xảy ra tai nạn giao thông mà chết, người gây tai nạn bồi thương cho nhà cậu một số tiền lớn, họ hàng trước kia tránh cậu không kịp thấy ghen tỵ, đột nhiên tranh quyền giám hộ cậu.
Cuối cùng vẫn là chú cậu giành được quyền giám hộ, sau đó chia khoản tiền kia ra làm hai, một nửa cho Hứa Giản làm quỹ để cậu học hành đến khi trưởng thành, một nửa dùng để đầu tư mua hai căn nhà.
Thời điểm Hứa Giản thành niên đủ mười tám tuổi, giá nhà đều đang lên từ năm này qua năm khác, năm năm trôi qua, hai căn nhà ban đầu đã biến thành bốn, Liễu Định Tương đã sang tên toàn bộ bốn căn nhà cho cậu.
Nhưng hiện tại, Hứa Giản hai mươi bốn tuổi, bất động sản trên danh nghĩa của cậu biến thành năm căn nhà thổ cư, hai căn mặt tiền, tiền thuê mỗi tháng cũng là một khoản thu nhập đáng kể.
Quanh năm Hứa Giản ở bên ngoài, khách thuê tìm nhà đều là chú cậu lo, mỗi tháng đến ngày 15, tài khoản của cậu đều có người thanh toán.
Mặc dù quê của Hứa Giản không phải thành phố lớn, giá nhà cũng không đến mấy chục ngàn một mét vuông, thế nhưng dựa vào một số bất động sản, cơm ăn áo mặc đời này của cậu không thành vấn đề.
Hứa Giản làm người khiêm tốn, hơn nữa cậu cảm thấy tiền này là ba mẹ cậu làm lụng quên mình đổi lấy, cho nên rất ít khi nói chuyện nhà mình với người khác.
Ngay cả Trần Đậu Đậu cũng không biết cậu có nhiều bất động sản đến vậy, cũng không biết cậu nói hết hợp đồng thì về nhà trồng trọt, thực ra cũng chỉ là tự tin trong nhà có trọ thôi.
Nhiều năm như vậy, Hứa Giản vẫn cho là ba mẹ cậu chết do tại nạn, nhưng hiện tại đột nhiên Khương Lâm Tà nhắc lại, ba mẹ cậu là vì cứu anh ta mới có chuyện.
Đối diện ánh mắt của Hứa Giản, Khương Lâm Tà từ từ thở ra một hơi, nghĩ thầm điều gì đến sẽ đến:
"Ba mẹ em xảy ra chuyện vào năm ấy anh 22 tuổi, ngày đó anh mới tan tầm từ công ty đi thực tập về, trên đường đạp xe về nhà, một chiếc xe hơi màu trắng bên cạnh anh bất ngờ mất lái, lao thẳng về phía anh, anh vốn đã cho mình sẽ chết, kết quả đúng lúc nguy cấp, chiếc xe hơi phía sau anh đột nhiên tăng tốc lao lên, chắn giữa anh và chiếc xe mất kiểm soát..."
Khương Lâm Tà nói cho Hứa Giản, chiếc xe lao lên từ đằng sau chính là xe ba cậu, anh ta chỉ là hoảng sợ ngã sấp xuống bị thương nhẹ.
Ban đầu cha Hứa Giản đã thành công chặn chiếc xe mất kiểm soát kia dừng lại, kết quả số phân trêu người, một chiếc xe tải vượt đèn đỏ phía đối diện lao tới...
Khương Lâm Tà không nói hết với Hứa Giản, lúc đó anh ta trơ mắt mà nhìn xe ba mẹ Hứa Giản bị ghìm ở giữa, lực va chạm cực lớn làm cho biến dạng.
Mẹ Hứa ngồi phó lái tử vong tại chỗ, còn ba Hứa lúc đó được đưa vào bệnh viện nhưng tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nằm ICU vài giờ, cũng thông báo đã tử vong.
Trong mấy tiếng đó, Khương Lâm Tà máu me khắp người ở bên cạnh ba Hứa ba, cũng là lần đầu tiên anh ta nghe được cái tên Hứa Giản này.
Nghe Khương Lâm Tà nói xong, Hứa Giản một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khương Lâm Tà trầm mặc đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Hứa Giản một cái, giọng đầy bi thương:
"Nếu như không phải vì anh, cô chú sẽ không xảy ra chuyện, cho nên em chán ghét anh, thậm chí là hận anh, anh cũng không có lời nào để nói."
Tuy chuyện này không phải lỗi của Khương Lâm Tà, nhưng đúng là ba mẹ Hứa Giản đã vì cứu anh ta mà qua đời.
Hại Hứa Giản mười ba tuổi mất đi cha mẹ, Khương Lâm Tà vẫn luôn rất áy náy trong lòng, cho nên khi nghe chú Hứa cười nói con trai ông từ nhỏ đã có ước mơ là trở thành một diễn viên, sau khi anh ta tốt nghiệp không để ý người nhà phản đối, dứt khoát kiên quyết sáng lập Đắc Cổ hiện nay.
Mặc dù anh ta và Hứa Giản mười ba tuổi lúc đó, vẫn chưa từng gặp mặt.