Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 26: Đắc ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Giản nhận một quảng cáo, đồng thời trong quá trình quay chụp vô cùng thuận lợi, dĩ nhiên Tần Trầm không quên khoe khoang với đám bạn thân một phen.

Nghe thấy tiếng nhắc tin nhắn trong điện thoại di động không ngừng vang lên, Đỗ Tắc Chu đang xem bản vẽ hoàn thiện khu du lịch mới nhíu mày một cái, ra hiệu trưởng phòng thiết kế nói tiếp, mình thì lấy điện thoại di động ra xem.

Vừa mở group chat ra thì thấy Tần Trầm đang khoe khoang khích lệ Sữa Tươi nhà hắn.

Ngay cả trên mặt mèo trắng có mấy cọng râu cũng bị hắn thổi phồng đến mức có ở trên trời, dưới đất thì không.

Đỗ Tắc Chu: [... Lão Tần, ông đến mức đó luôn à?]

Đường Ly: [Anh đừng để ý đến ảnh, ảnh đã điên rồi.]

Đỗ Tắc Chu: [Chỉ là nhận một show quảng cáo mà thôi, lão Tần, ông bình tĩnh chút đi.]

Tần Trầm: [Tại sao không, tôi thấy mấy ông chỉ là ghen tỵ vì tôi có một con mèo có thể kiếm tiền nuôi gia đình.]

Đường Ly: [Kiếm tiền nuôi gia đình? Anh nghiêm túc hả? Anh hi vọng Sữa Tươi nuôi anh hay là sao?]

Tần Trầm: [Sữa Tươi nuôi gia đình, anh nuôi nó.]

Đỗ Tắc Chu: [Lão Tần à, bây giờ tôi đang suy nghĩ một vấn đề.]

Tần Trầm: [?]

Đỗ Tắc Chu: [Tôi đang lấy ví dụ, nếu sau này bạn gái ông và Sữa Tươi cùng rơi xuống nước, ông sẽ cứu ai.]

Đường Ly: [Bây giờ bạn gái đã hạ đến mức phải tranh sủng với mèo luôn?]

Tần Trầm: [Vấn đề này thật sự vô bổ, Sữa Tươi không thể nào rơi xuống nước với bạn gái của tôi được.]

Đỗ Tắc Chu: [Lỡ như thì sao? Ông phải trả lời cứu ai chứ.]

Đường Ly ở bên cạnh ồn ào: [Em cảm thấy ảnh nhất định sẽ cứu mèo, sau đó để bạn gái mình tự bơi vào.]

Đường Oánh: [Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm thì thấy mấy đứa đang thảo luận về bạn gái, Tần Trầm có bạn gái à? Ai vậy?]

Đường Ly: [Chị đến rất đúng lúc, chúng em đang cho anh Tần một câu hỏi, hỏi ảnh chọn mèo hay chọn bạn gái.]

Đường Oánh, năm nay 30, chị họ của Đường Ly, lớn hơn đám Tần Trầm vài tuổi, nghiên cứu sinh đang học tiến sĩ về khoa học sinh vật, công ty lớn nhà mình thì không muốn quản lý, một lòng muốn cống hiến hết mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của tổ quốc.

Hiện tại sắp tốt nghiệp, mỗi ngày đều nhức đầu vì các bài luận văn và thí nghiệm.

Bởi vì khi còn bé luôn chơi cùng nhau, tuổi tác cũng không chênh lệch quá lớn, cho nên tình bạn giữa cô và Tần Trầm, Đỗ Tắc Chu vẫn tốt đẹp như xưa, cũng hay trò chuyện, lúc thường rảnh rỗi còn hẹn nhau uống một ly.

Đường Oánh: [Mèo? Mèo gì? Tần Trầm nuôi mèo?]

Cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, Đường Oánh hơi tối cổ.

Đỗ Tắc Chu: [Chị Oánh lướt lên trên đi.]

Đường Oánh thấy vậy, trả lời 'Ừa', nhưng cô chưa kịp lướt lên trên xem nhật ký trò chuyện, Tần Trầm đã nhanh tay gửi vài tấm ảnh của Hứa Giản.

Tần Trầm: [Đây, nhóc tên là Sữa Tươi.]

Đường Oánh nhìn bức ảnh, gửi sang mấy dấu chấm than, nói: [Sữa Tươi cũng đẹp quá đi! Đáng yêu! Muốn nựng!]

Con gái rất khó chống cự với động vật lông xù còn xinh đẹp, Đường Oánh và Tần Trầm hàn huyên hàng chục tin nhắn xoay quanh Hứa Giản, cuối cùng hẹn khi Đường Oánh kết thúc thí nghiệm đang dở, sẽ đến nhà Tần Trầm vuốt mèo.

Đường Ly & Đỗ Tắc Chu: Hoàn toàn không chen lời vào...

Sau khi tán gẫu về mèo xong, Đường Oánh nói:

[Đúng rồi, Tần Trầm, quan hệ giữa cậu và Liễu Thiên Thiên là như thế nào?]

Nhìn thấy ba chữ 'Liễu Thiên Thiên', Tần Trầm sửng sốt một chút, đáp: [Không liên quan, sao vậy chị Oánh?]

Đường Oánh: [Không liên quan? Vậy sao cô ta tìm đến chỗ chị, chị còn tưởng cổ là bạn gái cậu.]

Đường Ly vừa nhìn nhanh chóng hỏi: [Cái gì? Người phụ nữ kia tới tìm chị? Cổ có làm khó dễ gì chị không?]

Đỗ Tắc Chu: [Liễu Thiên Thiên? Cái tên này nghe quen tai, có phải cô nàng điên cuồng theo đuổi lão Tần không?]

Đường Oánh: [Cũng không có làm khó dễ gì chị, chỉ là đột nhiên chạy tới trường học tìm chị, nói một đống chuyện không giải thích được rồi đi, cho nên chị mới hỏi.]

Nghe Đường Oánh giải thích, ba người Tần Trầm mới biết, tuần trước không biết Liễu Thiên Thiên làm sao tìm được trường học của cô, chặn ngay cửa phòng thí nghiệm.

Lúc đó Đường Oánh đã ở phòng thí nghiệm được một tuần, cả người phờ phạc như hồn ma, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng thí nghiệm thì gặp Liễu Thiên Thiên ăn mặc gọn gàng xinh đẹp.

Đường Oánh không để ý, ánh mắt đờ đẫn như thể bất cứ lúc nào có thể thăng thiên, giọng nói nhẹ nhàng:

"Xin lỗi... Phiền cô cho tôi..."

Sau khi nói xong, Đường Oánh nghiêng người đã sắp đi qua, kết quả bị Liễu Thiên Thiên vươn tay cản lại.

Liễu Thiên Thiên nhìn lướt qua Đường Oánh với mái tóc rối bời, ánh mắt xoi mói, vênh váo hung hăng mở miệng:

"Cô chính là Đường Oánh?"

Nghe đến tên của mình, Đường Oánh một lòng muốn nhanh về đi ngủ một giấc bỗng ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng:

"Là tôi, xin hỏi cô là..."

Nghe Đường Oánh nói, Liễu Thiên Thiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt có chút xem thường, tự mình nói một câu ——

Còn tưởng là thần tiên, hoá ra thế này, lôi thôi lếch thếch.

Còn không đợi đại não uể oải của Đường Oánh chậm chạp phản ứng lại, Liễu Thiên Thiên ôm cánh tay liếc cô một cái, sau đó há miệng như đảo hạt đậu bùm bùm nói một tràng, tóm tắt là:

Sau này cách Tần Trầm xa một chút, mặc dù cô có người cha tốt, nhưng điều kiện bản thân thế này, cô và hắn căn bản không xứng, phải nhìn rõ vị trí của mình, đừng để sau này ồn ào khó coi.

Sau khi nói xong cũng không chờ Đường Oánh trả lời, Liễu Thiên Thiên liền bước với đôi cao gót 'kèn kẹt' đi, để lại Đường Oánh tại chỗ cũ không biết đối phương tới làm chi.

Sau đó trở lại ký túc xá, Đường Oánh vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ, tỉnh giấc nhớ tới Liễu Thiên Thiên, lấy lại đầu óc minh mẫn mới hiểu được đối phương tới thị uy.

Hai ba câu đơn giản nói một lần những chuyện xảy ra trước đó, Đường Oánh hỏi:

[Nhưng mà chị có hơi nghĩ không ra, cô ta tới tìm chị làm gì? Việc này có liên quan gì đến ba chị không?]

Nghe Đường Oánh nói xong, Tần Trầm còn chưa nói gì, Đường Ly ngồi không yên nói trước:

[Người phụ nữ kia có bị bệnh không, thần kinh à?]

Cái gì mà điều kiện bản thân chị anh thế này, chị anh vốn là nữ thần nổi tiếng trong trường bọn họ!

Chưa kể là làm thí nghiệm không cho phép trang điểm ăn diện, coi như không ăn diện, chị anh cũng quăng Liễu Thiên Thiên Liễu Vạn Vạn gì kia mười phố có được không?!

Tần Trầm không ngờ vậy mà Liễu Thiên Thiên đi tìm tới Đường Oánh gây phiền phức, trong lòng hổ thẹn, nói xin lỗi, sau đó nói sơ qua chuyện Liễu Thiên Thiên với cô.

Đường Oánh nghe xong ngạc nhiên:

[Cô nàng kia thế mà tìm thám tử tư điều tra cậu?]

Đỗ Tắc Chu: [Nhìn tình hình này, chắc hẳn không chỉ là lão Tần, chắc trường học của chị Oánh cũng là cô ta tìm người tra được.]

Đường Ly chậm nửa nhịp: [Cho nên hồi trước anh đột nhiên dọn nhà, là bởi vì cô ta tìm tới cửa?]

Tần Trầm: [Ừm.]

Đỗ Tắc Chu: [Đây cũng không phải là fan cuồng, là phát điên đi.]

Mặt Tần Trầm trầm như nước: [Trước đó vì nể mặt ba của cô ta nên cho qua, cô ta lại được voi đòi tiên.]

Đường Ly: [Cơ mà cô ta thuê thám tử tư, hẳn đã tra ra một chút chuyện nhà em, nhưng có vẻ không tra ra anh.]

Nếu không cô ta sẽ không nói Đường Oánh là có người ba tốt.

Liễu Thiên Thiên vẫn cho là Tần Trầm chỉ là diễn viên sinh ra trong một gia đình bình thường, cha cô nắm giữ 4.2% cổ phần Nhạc Ngu, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng là cổ đông.

Mà Tần Trầm thì là nghệ sĩ dưới cờ Nhạc Ngu, cho nên Liễu Thiên Thiên là con gái của cổ đông Nhạc Ngu, mới có thể không biết sợ như vậy, cho là Tần Trầm sớm muộn gì cũng sẽ là người của mình.

Đường Ly: [Việc này vẫn nên giải quyết thỏa đáng sớm một chút, cứ trốn tránh thế này cũng không phải cách.]

Tin nhắn trong group chat nối tiếp nhau, Tần Trầm đang suy nghĩ, vô thức gõ ngón tay không nhẹ không nặng vài lần trên màn hình điện thoại di động, sau đó chậm rãi đánh chữ:

[Yên tâm, tôi sẽ để người nói chuyện rõ ràng với cô ta.]

Hứa Giản đang nằm nhoài trên tay vịn ghế sô pha nghe thấy tiếng Tần Trầm gõ điện thoại di động, cậu quay đầu nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn không quá tốt, nghĩ thầm ——

Ai gây chuyện với vị này đây?

'Cô ta' trong miệng Trầm tất nhiên là Liễu Thiên Thiên, còn hắn muốn để ai nói chuyện với Liễu Thiên Thiên, nói cái gì, bọn họ cũng không biết.

Không muốn lãng phí thời gian với Liễu Thiên Thiên, Đỗ Tắc Chu đổi chủ đề, nói cuối tuần này anh ta chuẩn bị đi leo núi, hỏi Tần Trầm và Đường Ly có muốn đi cùng không.

Đỗ Tắc Chu: [Đúng rồi, lão Tần, ông có thể đem mèo nhà ông tới, để tôi xem rốt cuộc là tiểu yêu tinh từ đâu tới, thế mà không chê ông.]

Đường Ly nói cuối tuần tăng ca nên không rảnh, Đường Oánh cay đắng nói cuối tuần phải ở phòng thí nghiệm không đi được.

Tần Trầm cũng không lập tức đồng ý, phải xem lại lịch trình, xem cuối tuần có sắp xếp gì không.

Đỗ Tắc Chu trong nháy mắt có ảo giác mọi người đều là người bận bịu, toàn thế giới chỉ có anh ta rảnh rỗi nhất.

Đỗ Tắc Chu: [Cuộc sống ơi, sao cô quạnh thế này!]

......

Ở nhà lâu như vậy, Tần Trầm cũng muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, hỏi Tiểu Nam thì biết được sáng thứ sáu không có lịch trình gì, hắn ôm Hứa Giản vào trong l*иg ngực, cười híp mắt nói:

"Sữa Tươi, cuối tuần ba dẫn nhóc đi leo núi, dẫn nhóc gặp chú Đỗ của nhóc."

Hứa Giản xem ti vi say sưa: "Meo meo???"

Leo núi??

Thế nhưng Hứa Giản cũng không xoắn xuýt chuyện 'Tần Trầm chuẩn bị mang một con mèo đi leo núi' quá nhiều, lực chú ý của cậu nhanh chóng bị một từ khác trong miệng Tần Trầm thu hút ——

Chú Đỗ?

Tròng mắt Hứa Giản chuyển động, chẳng lẽ là vị giám đốc Đỗ thần bí kia?

Người đàn ông sau lưng Tần Trầm?

Sau khi nhận ra chú Đỗ trong miệng Tần Trầm là ai, rồi lại nhìn ý cười trong mắt Tần Trầm, trong lòng Hứa Giản không hiểu sao có hơi khó chịu.

Có lẽ là khoảng thời gian này ở trong nhà Tần Trầm quá sung sướиɠ, cậu cũng suýt quên mất còn có một giám đốc Đỗ.

Nhấc đệm thịt ấn ấn mặt của mình, tâm trạng vốn đang rất tốt của Hứa Giản bỗng trở nên tồi tệ không rõ lý do.

Cậu vùng vẫy một hồi, sau đó cúi đầu xuống khỏi l*иg ngực Tần Trầm, đi thẳng tới một đầu ghế sô pha khác nằm úp sấp.

Khi Hứa Giản đi, Tần Trầm theo bản năng giơ tay cản cậu, nghĩ thầm —— mới ôm một lúc mà, đi đâu vậy?

Đối mặt với tay Tần Trầm đưa qua, Hứa Giản bỗng nhiên giận, nhấc chân vỗ lên mu bàn tay hắn, sau đó nguýt hắn một cái:

"Meo ~"

Ý của Hứa Giản là: Không muốn anh ôm, đừng đυ.ng tôi.

Tần Trầm bị chân Hứa Giản vỗ một cái làm cho sững sờ, cứ như vậy nhìn cậu đi đến gần cuối ghế sô pha, cái đuôi che thịt đệm vê thành một quả bóng không nhìn mình.

Hứa Giản biểu hiện từ chối quá mức rõ ràng, Tần Trầm tuy không hiểu tiếng mèo nhưng cũng dựa vào biểu cảm và động tác của cậu để nhìn ra ——

Ông giời con nhà hắn giận rồi.

Tần Trầm còn chưa hiểu rõ tại sao Hứa Giản tự dưng giận dỗi, mà trong lòng Hứa Giản cũng loạn lên, cậu cũng không biết mình khó chịu bất thình lình là vì cái gì.

Tần Trầm đi gặp giám đốc Đỗ, mình có cái gì mà không vui chứ?

Nhớ tới nụ cười trên mặt Tần Trầm vừa nãy, mặt mèo Hứa Giản nhíu lại, nghĩ thầm:

Tần Trầm cũng không nhất định là bị ép, nhìn vẻ mặt của hắn lúc nãy, hắn thích cái tên giám đốc Đỗ kia cũng không chừng...

Đỗ Tắc Chu cách xa ở một bên khác đột nhiên giơ thẳng lên trời hắt xì hơi một cái, xoa xoa mũi mà nghĩ ——

Ai nhớ mình rồi?

Trong lòng càng nghĩ càng phiền, cuối cùng Hứa Giản cảm thấy không tiếp tục ở lâu trên ghế sô pha được nữa, đứng dậy nhảy xuống ghế sô pha, cũng không quay đầu lại đi tới ổ mèo.

Còn Tần Trầm nhìn Hứa Giản tự dưng cáu kỉnh, đầu óc mơ hồ: Làm sao thế này?

Suy nghĩ lại lời của mình nói vừa rồi, sau đó Tần Trầm nhắn trong group @ Đỗ Tắc Chu:

[Hình như Sữa Tươi không thích đi leo núi, tôi nói với nó xong tự dưng nó không để ý đến tôi.]

Đỗ Tắc Chu: [???]

Đường Ly: [Ông anh, anh nghiêm túc à?]

Còn Sữa Tươi không thích đi leo núi, ông có thể nghe hiểu tiếng mèo hay là nhìn hiểu ngôn ngữ móng vuốt mèo?

Đỗ Tắc Chu: [Lão Tần, nếu ông không rảnh hoặc là không muốn đi thì cứ nói thẳng, dù sao cũng không cần tìm lý do gượng gạo như thế.]

Tần Trầm quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ chính, gửi voice:

"Thật sự, bây giờ Sữa Tươi về ổ mèo của mình rồi."

Đường Ly: [Mèo về ổ mèo thì có gì lạ hả?]

Đỗ Tắc Chu không nói nên lời, buồn cười:

[Lão Tần ông đừng mượn cớ, nói Sữa Tươi không thích leo núi, không bằng nói nó không thích tôi còn có thể tin.]

Tần Trầm: "Mặc dù Sữa Tươi rất dính tôi, nhưng nó lại chưa từng thấy ông, không thể nghe tên ông đã không thích ông."

Cho nên cũng chỉ còn là không thích leo núi.

Hứa Giản đi vào phòng ngủ chính, sau khi nghe Tần Trầm nói, dùng đuôi mèo cũng có thể nghĩ ra được hắn đang nói với ai.

Hứa Giản nằm trong ổ mèo buồn bực lăn lộn, nghĩ thầm:

Thứ sáu đã lại gặp mặt, có nhiều chuyện để nói lắm à? Gặp mặt rồi nói không được hả?

Tần Trầm trong phòng khách còn đang gửi voice, Hứa Giản nhíu mày một cái, cuối cùng đứng dậy khỏi ổ mèo, lộc cộc chạy đến phía sau cửa, sau đó dùng đầu đẩy cửa, đầu đau rồi thì đổi thành đẩy bằng cái chân trước.

Tần Trầm đang bàn bạc khả năng mèo ghét leo núi với Đỗ Tắc Chu, chợt nghe tiếng đóng cửa 'Oành' một phát đằng sau.

Tiếng động khá lớn, tay Tần Trầm run một cái, còn chưa nói hết đã gửi đi.

Quay đầu lại nhìn cửa đã đóng, Tần Trầm: "?"
« Chương TrướcChương Tiếp »