Chương 20: Điên mất

Cái gọi là có tật giật mình, Hứa Giản hoảng hốt khi nhìn thấy Tần Trầm, bước chân về phía Husky bỗng trật nhịp, chân trái đá chân phải lảo đảo suýt chút nữa ngã úp mặt xuống đất.

Đứng vững lại, Hứa Giản vội vàng nhìn xung quanh, sau đó dán mắt vào bụi cây gần đó.

Nếu cậu nhớ không lầm, phía sau bụi cây kia có một cái băng ghế, đó là nơi lần đầu tiên cậu gặp Tần Trầm, vị trí rất khuất tầm mắt.

Tần Trầm từ xa đến gần, Hứa Giản không còn thời gian suy nghĩ nữa, cúi đầu đi đến chỗ băng ghế tựa, thầm lẩm bẩm mong Tần Trầm không nhận ra bộ quần áo của mình.

Hứa Giản cảm thấy phản ứng của mình rất nhanh, nhưng còn chưa đợi cậu trốn kỹ, Tần Trầm sốt ruột đã sải bước đến bên cạnh cậu.

Toang, không trốn kịp.

Nhìn Tần Trầm hơi nhíu mày, Hứa Giản vô tình cũng quên cả thở, đầu óc quay cuồng ——

Nếu bị tóm lại, mình sẽ thừa nhận mình là Sữa Tươi, hay thừa nhận mình là ăn trộm?

Câu đầu sẽ bị xem là đầu óc có vấn đề rồi đưa đi bệnh viện tâm thần, câu sau thì bị xem là biếи ŧɦái rồi đưa đến cục cảnh sát.

Dù là nơi nào cũng không nên tới.

Nếu không thì giả mạo làm fan cuồng của Tần Trầm?

Hoặc là đánh chết không chịu nhận, tìm cơ hội rồi chuồn?

Kkhông đợi Hứa Giản ra quyết định, Tần Trầm nhanh chân lướt qua cậu, tóc trên trán cậu còn bị gió hất lên khi đối phương đi ngang qua.

Tần Trầm đã đi xa, còn Hứa Giản vẫn sững sờ tại chỗ cũ ——

Cứ, cứ thế mà đi thôi à?

Hứa Giản quay người nhìn hành lang, đã không thấy bóng dáng Tần Trầm đâu, cậu cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, chớp mắt liên tục:

Không nhận ra luôn?

Sửng sờ vài giây, Hứa Giản mới nghĩ lại, Tần Trầm nhiều quần áo như vậy, rất nhiều thương hiệu lớn, có món còn chưa gỡ mác, có món chỉ mặc một lần rồi không mặc nữa, cho nên hắn không nhận ra cũng rất bình thường.

Cho thấy Tần Trầm cũng không thường xuyên mặc.

Vốn dĩ Hứa Giản còn muốn đi tìm Husky để báo mối thù 'sợ hãi', thế nhưng bây giờ Tần Trầm quay lại, chẳng mấy chốc hắn sẽ phát hiện mèo biến mất rồi cũng đi ra ngoài tìm.

Mình không thể ở lâu, phải rời đi trước khi Tần Trầm đi xuống.

Nghĩ thế, Hứa Giản đành phải tha cho Pudding trước, nhanh chóng đi đến cổng chính.

......

Bên này, Tần Trầm cầm thuốc từ bệnh viện về, thực ra vừa rồi đã chú ý tới Hứa Giản, nhưng mà không phải vì thấy quần áo trên người cậu quen mắt, mà là vì dáng vẻ chàng trai tuấn tú dại mặt ra nhìn mình rất thú vị.

Hơn nữa không hiểu sao ánh mắt đối phương nhìn mình khá quen thuộc.

Nhưng trong lòng nhớ đến Sữa Tươi ở nhà, cho nên Tần Trầm chỉ vội vã nhìn thoáng qua Hứa Giản rồi đi.

Tần Trầm ra ngoài quá gấp nên không đeo khẩu trang, những người nhận ra hắn trên đường đều nhìn hắn bằng ánh mắt phấn khích hoặc sững sờ như Hứa Giản, cho nên hắn cũng không cảm thấy ánh mắt của chàng trai xa lạ dưới lầu không đúng chỗ nào.

Vừa mở cửa ra, Tần Trầm đã mở miệng tìm mèo cưng của mình:

"Sữa Tươi, ba về rồi."

Không nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc, Tần Trầm cũng không nghĩ nhiều, thay giày xong trực tiếp cầm thuốc đi vào phòng ngủ chính.

"Sữa Tươi?"

Không thấy bóng dáng cậu trong ổ mèo, Tần Trầm xoay chân đi đến bên giường, hắn biết Sữa Tươi thường hay thừa dịp hắn không để ý sẽ chạy lên giường hắn ngủ, ngày nào hắn cũng nhặt được lông mèo trên giường.

Thời điểm Hứa Giản rời khỏi nhà Tần Trầm đã cẩn thận quan sát, không chỉ cố gắng để chăn lại trên giường giống lúc Tần Trầm đi, còn mở cửa sổ sát đất ra.

Tạo nên hiện trường giả là Sữa Tươi thừa dịp Tần Trầm không ở nhà, đã trốn qua ban công.

Tần Trầm cẩn thận từng li từng tí một vén chăn lên, tất nhiên không nhìn thấy con mèo mà hắn đang mong.

Trong ổ mèo không có, trên giường cũng không, vào lúc này Tần Trầm còn chưa nhận ra được mèo đã biến mất, hắn nghĩ có thể là Sữa Tươi trong thời kỳ động dục quá khó chịu, cho nên ra khỏi phòng ngủ.

Thế nhưng Tần Trầm cầm thuốc tìm khắp cả phòng khách, phòng vệ sinh hay nhà bếp đều không thấy Sữa Tươi, hắn dần hoảng hốt ——

Mèo đâu?

Tần Trầm không ngừng kêu tên Hứa Giản, nhưng vẫn không được đáp lại, tim hắn hẫng một nhịp, có linh cảm chẳng lành.

Dưới gầm ghế sô pha, trong tủ treo quần áo, máy vi tính để bàn... Ngay cả phòng tập thể hình, Tần Trầm đã cẩn thận kiểm tra kỹ càng cũng không thấy mèo đâu, đến lúc này hắn mới hoàn toàn cuống lên.

Không thấy Sữa Tươi!

Vứt thuốc trên bàn trà, Tần Trầm vừa giữ chút hi vọng mà đảo quanh phòng khách, cố gắng hết sức tìm Sữa Tươi trốn trong góc nào đó, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn thân Đường Ly:

"Đường Ly, anh không thấy mèo đâu hết!"

Đường Ly: "Hả?"

Đường Ly đang trong phòng hội nghị nghe các quản lí chi nhánh báo cáo công việc tháng trước, thấy mới sáng mà Tần Trầm đã gọi điện thoại đến, còn tưởng rằng hắn có chuyện gấp, vì vậy nhanh chóng dừng cuộc họp để nhận điện thoại.

Kết quả đối phương lại nói cho anh biết không thấy mèo đâu.

Đường Ly: "..."

Nếu không phải biết tầm quan trọng của Sữa Tươi đối với Tần Trầm cuồng động vật có lông, Đường Ly cũng muốn chửi hắn ——

Điệu bộ của ông như thể trời sập đến nơi, không biết mèo bị mất tích còn tưởng vợ ông chạy theo thằng khác.

Nghe được sự lo lắng trong giọng nói của Tần Trầm, Đường Ly hỏi: "Mất từ khi nào? Mất ở đâu?"

Hiện tại Tần Trầm nhíu mày đến độ có thể kẹp chết một con ruồi: "Nhà anh, lúc sớm anh ra ngoài thì vẫn còn."

Đường Ly: "Anh ra ngoài mà không đóng cửa?"

Tần Trầm: "Đóng rồi, anh cũng không biết nó —— "

Tần Trầm còn chưa dứt lời bỗng nhiên dừng lại, bởi vì ánh mắt hắn lướt sang cửa sổ sát đất trên ban công.

Nhanh chân đến gần cửa sổ sát đất, Tần Trầm kinh ngạc: "Anh mở cửa khi nào thế này?"

Đường Ly: "..."

Đó là nhà ông, ông hỏi tôi tôi biết hỏi ai?

Cửa sổ sát đất phá vỡ chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Tần Trầm, hắn quay người đi ra cửa:

"Chắc Sữa Tươi vẫn còn trong tiểu khu, chưa đi được xa, anh xuống dưới tìm xem."

Đường Ly nhắc nhở: "Bây giờ anh gọi điện thoại cho quản lý toà nhà, bảo bọn họ theo dõi giúp anh."

Tần Trầm ừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại lập tức gọi cho quản lý toà nhà, thậm chí không kịp thay giày mà đã đi ra ngoài.

Nhìn điện thoại đã cúp, Đường Ly ngẩng đầu ra hiệu những người khác tiếp tục, nghĩ thầm ——

Không tìm được mèo mà gọi điện thoại cho mình, như kiểu lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử?

Thế nhưng nói đi nói lại, quen biết Tần Trầm bấy lâu, Đường Ly rất ít khi nghe thấy giọng điệu đó của đối phương, cách điện thoại mà cũng có thể cảm nhận được Tần Trầm đang sốt ruột.

Tần Trầm ra ngoài một chuyến lại phát hiện mèo nhà mình mất tích, tìm mèo khắp nơi, gấp đến độ như kiến trên chảo nóng. Vào lúc này, một người trong cuộc khác đang trên đường cách tiểu khu khoảng năm trăm mét, dùng điện thoại di động người tốt bụng cho mượn để liên lạc với Trần Đậu Đậu.

Người mà Hứa Giản mượn điện thoại di động chính là một cô gái trẻ tuổi, chừng hai mươi.

Một người lạ mặt đến gần, hơi ngượng ngùng mở miệng nói mình gặp chút khó khăn, hỏi cô có thể cho mượn điện thoại di động để gọi cho người thân hay không.

Ban đầu cô gái không có ý định cho mượn, dù sao thời buổi bây giờ có quá nhiều tên lừa đảo, xã hội này dạy cô phải đề phòng không được tuỳ tiện tiếp xúc với người xa lạ.

Nhưng mà cô gái vừa định vung tay từ chối, kết quả khi nhìn rõ vẻ ngoài của đối phương thì dừng lại ——

Thật, thật đẹp trai...

Cuối cùng Hứa Giản dựa vào gương mặt, thành công khiến cô gái tin cậu không là người xấu rồi cho mượn điện thoại di động.

Hứa Giản chỉ nhớ số điện thoại của chú cậu Liễu Định Tương và Trần Đậu Đậu, cậu không muốn làm chú lo lắng, cho nên gọi cho Trần Đậu Đậu.

Hứa Giản không nói rõ tình hình bây giờ với Trần Đậu Đậu, chỉ nói mình gặp chút khó khăn, muốn mượn đối phương ít tiền.

Nghe thấy giọng nói của Hứa Giản, xác nhận đó là cậu, Trần Đậu Đậu cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý không chút mảy may, hỏi:

"Cậu cần bao nhiêu?"

Lại nói vài câu, Hứa Giản áy náy cười cười nghiêng đầu trả điện thoại di động cho cô gái, chần chờ hỏi:

"Thật ngại quá, tôi có thể phiền cô thêm một chuyện nữa được không?"

Mười lăm phút sau, bên ngoài cây ATM, Hứa Giản nhận ít tiền mặt mà cô vừa rút, luôn mồm nói cảm ơn:

"Thật sự rất cảm ơn cô, nếu không có cô thì tôi cũng không biết làm sao."

Hiện tại trong người Hứa Giản không chứng minh thư không thẻ ngân hàng, cho dù Trần Đậu Đậu muốn chuyển tiền cho cậu cũng không rút được, cuối cùng Trần Đậu Đậu chuyển tiền qua wechat cho cô gái trước, sau đó cô gái rút tiền hộ.

Hứa Giản hỏi mượn Trần Đậu Đậu năm ngàn, kết quả đối phương sợ cậu không đủ dùng, chuyển cho cô gái tận 10 ngàn.

Nghe Hứa Giản nói, cô gái đỏ mặt xua tay:

"Không có gì không có gì, chỉ là rút tiền giúp anh thôi, không phải chuyện gì to tát."

......

Trên người có tiền, Hứa Giản cũng tự tin hơn hẳn, cậu chuẩn bị đến đồn công an để hỏi việc làm laj chứng minh thư, hoặc là nhờ họ cấp giấy chứng nhận để mua vé tàu về nhà trước.

Nhưng trước khi đến đồn công an, Hứa Giản ghé vào cửa hàng điện thoại di động để mua cái điện thoại di động rồi làm sim, kết quả nhân viên lại nói cho cậu biết, giờ muốn làm sim nhất định phải có chứng minh thư.

Hứa Giản: "..."

Hết cách rồi, cậu đành phải đến đồn công an gần đó trước, đồn công an nghe cậu nói muốn làm lại chứng minh thư, kêu cậu đưa ra đầy đủ giấy phép cư trú tại thành phố Nam Phong hoặc là sổ hộ khẩu.

Trên người Hứa Giản bây giờ chẳng có gì ngoại trừ 10 ngàn tiền mặt căng phồng trong túi, cho nên cậu nói mình tới du lịch, không phải người địa phương, không có giấy phép cư trú, sổ hộ khẩu.

Cuối cùng đồn công an xử lý thủ tục mất giấy tờ và xác nhận danh tính cho Hứa Giản, sau đó cho cậu một tờ giấy A4 in họ tên, số chứng minh nhân dân và ảnh thẻ.

Tờ giấy này trở thành chứng minh thư tạm thời của cậu.

Nhân viên nói với cậu rằng chứng minh thư tạm thời có thể mua vé tàu, vé máy bay, sau khi về nhà hãy làm lại chứng minh thư tại nơi đăng ký hộ khẩu.

Đợi đến khi Hứa Giản nói cám ơn rồi đi ra khỏi đồn công an, đã là buổi trưa. . TruyenHD

Tình cơ thấy một quán mì sạch sẽ và hợp vệ sinh bên đường, Hứa Giản chọn một tô mì thịt bò.

Trong lúc đợi, Hứa Giản hỏi chủ quán, biết được trạm xe lửa ở phía tây, ngồi xe buýt qua phải mất gần hai tiếng đồng hồ, bến xe cũng cùng hướng đó.

Ăn bữa trưa qua loa xong, Hứa Giản định cầm 10 ngàn tiền mặt lập tức đi đến trạm xe lửa mua vé về nhà, không biết do nguyên nhân gì, bụng cậu đột nhiên bắt đầu quặn đau.

Nhìn tô mì trống trơn, Hứa Giản cau mày: Chẳng lẽ không vệ sinh?

Liếc mắt nhìn chủ quán bận bịu, Hứa Giản không dám hỏi, vớ thêm mấy tờ giấy ăn trong quán, nhịn đau cắn răng đi ra ngoài.

Cậu nhớ mình đã nhìn thấy có một nhà vệ sinh công cộng cách đây không xa.

Quán mì cách nhà vệ sinh công cộng khoảng chừng năm trăm mét, nhưng Hứa Giản đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Giờ đây cậu không chỉ đau bụng, còn run chân run tay.

Vất vả đi tới nhà vệ sinh, vừa đóng cửa phòng riêng lại, sắc mặt Hứa Giản tái nhợt, tim đập loạn xạ, mơ hồ bất an.

Phản ứng của cậu bây giờ quá bất thường, căn bản không giống như bị đau bụng, mà cảm giác giống như... khi mèo động dục.

Sau khi biến thành người, tinh thần Hứa Giản sảng khoái, không hề khó chịu hay nôn nóng như trong lúc mèo động dục.

Hứa Giản giơ tay lau mồ hôi lạnh trên cổ và trán, nghĩ thầm ——

Lẽ nào đây là di chứng vì biến thành mèo?

Hứa Giản cảm thấy nhất định cơ thể cậu đang có vấn đề, nhưng bây giờ cậu không dám đến bệnh viện, sợ bác sĩ phát hiện mình đã từng biến thành mèo.

Cúi đầu nhìn hai tay của mình, Hứa Giản lẩm bẩm nói: "Mình cũng không muốn bị đưa đi làm vật nghiên cứu..."

Còn chưa nói hết cậu, đau nhức giống như sóng thần ập tới, đau đến mức hai mắt Hứa Giản tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Hứa Giản ngã xuống, cơ thể va vào vách ngăn, phát ra tiếng 'uỵch', vách ngăn mong mảnh lắc lư hai lần.

......

Đến khi Hứa Giản tỉnh táo một lần nữa, cậu vừa mở mắt liền thấy một cái đuôi đầy lông.

Đuôi còn phất phơ trên mặt đất.

Hứa Giản: "..."

Hứa Giản nhìn cái đuôi màu trắng trước mắt mình cực kỳ quen thuộc, qua vài giây mới phản ứng lại, lập tức xù lông:

"Meo ——!"

Hứa Giản đứng dậy trợn mắt cúi đầu liếc nhìn bản thân, cảm thấy cả người khó chịu ——

Tại sao mình lại biến về thành mèo?!!

Xoay một vòng nhìn xung quanh, Hứa Giản nhận ra không những mình biến thành mèo, hơn nữa 10 ngàn và chứng minh thư tạm thời cũng không thấy, chớ nói chi là quần áo của Tần Trầm.

Sau mười phút bình tĩnh lại, Hứa Giản mới chết hẳn trong lòng mà chấp nhận sự thật mình trở lại làm người chưa tới một ngày, đã quay lại thành mèo.

Hứa Giản cảm thấy cứ thế này, sớm muộn gì mình cũng phát điên.