Chương 6

Ngay cả một người sống chậm như ba tôi mà còn nhìn ra được vấn đề, nên đương nhiên Tống Hải Tân cũng nhìn ra được rằng giữa tôi và Lục Khắc không chỉ đơn thuần là bạn bè: “Miểu Miểu, em đừng có thiếu quyết đoán như vậy, em chia tay với anh, là bởi vì cậu ta sao?” Anh ta giễu cợt nói tiếp: “Anh biết mà.”

Anh ta còn không biết xấu hổ mà đi điều tra chuyện này, anh ta bắt tôi phải chặn số của Lục Khắc và toàn bộ các phương tiện liên lạc khác, từ ngày đi thành phố S với anh ta, quả thật tôi và Lục Khắc chẳng khác gì tuyệt giao cả, anh ta nghĩ mình là cây búa hay sao mà dám vọng tưởng muốn bổ tôi đến bẹp dí chứ.

Tôi duỗi tay chắn Lục Khắc ngay phía sau mình, một chân đạp lên cái ghế mà Tống Hải Tân đang ngồi, cúi người lộ ra nụ cười của ác nữ, nói: “Anh cố tình đến ngay hôm sinh nhật của mẹ tôi là vì cho rằng tôi không dám mắng anh, đúng chứ?”

“Nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng tôi có lòng tốt tới đây dự sinh nhật của mẹ cô đấy, mẹ cô không dạy cô phải lễ phép với người lớn à?” Mẹ Tống đặt tay lên vai con trai mình, để anh ta có thể thẳng lưng khi đối mặt với tôi.

“Phá huỷ buổi tiệc sinh nhật của mẹ tôi không phải tôi đâu, mà chính là bác đấy. Tôi chia tay với con trai bác, là bởi vì bác để anh ta hẹn hò với tôi một cách vô cùng mù quáng, hiểu không?” Tôi tức giận đến mức cười lạnh.

“Cô cũng không tự xem lại mình à, ăn vạ trong phòng thuê của con trai tôi thì thôi đi, hơn nữa mỗi ngày đều hơn mười giờ khuya mới ló cái mặt ra, nói là công tác, nhưng trên thực tế cũng không biết là làm cái gì. Con trai tôi về nhà là nồi lạnh bếp lạnh, một phần cơm nóng còn chẳng được ăn. Nếu không phải Hải Tân thật sự thích cô thì tôi đã không thèm đi với nó đến đây để rồi bị cho ăn một cái bạt tai như thế làm gì.” Mẹ Tống mắng chửi, thế mà nước mắt còn chảy ra luôn rồi: “Hải Tân, mẹ đã sớm nói với con, từ cái nhìn đầu tiên, mẹ đã biết cô ta không phải loại gì tốt đẹp rồi.”

Hai mẹ con này không mời mà đến, tôi chưa bao giờ kích động đến mức muốn thần kinh vì bọn họ như bây giờ, nhưng chuyện thuê phòng với Tống Hải Tân, tôi chưa từng nói cho ai biết cả, không ngờ rằng lại bị bà ta dùng cách này để nói ra toàn bộ mọi chuyện. Nếu người ngồi bên cạnh tôi chính là người khác, tôi chỉ có thể hợp tình hợp lý nói với người đó rằng, bà đây yêu đương chơi chơi mà không chịu kết hôn thì có làm sao.

Nhưng ngồi bên cạnh tôi chính là Lục Khắc đó… Theo bản năng tôi rất muốn nhìn biểu cảm của Lục Khắc một chút, hắn còn cách tôi chưa đến một mét, nhưng tôi vẫn giằng xé rất lâu trong lòng, không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Tôi không biết tôi sẽ thấy được biểu cảm gì trên mặt hắn nữa, bất luận là thất vọng, tức giận hay chán ghét, nhưng tất cả tôi đều không tài nào có thể tiếp thu nổi.

“Các người đi nhanh đi.” Sắc mặt ba tôi cực kỳ kém mà đứng bật dậy, ông đi ra sảnh lớn mở cửa: “Con gái tôi sẽ không làm bảo mẫu miễn phí cho bất cứ một ai.”

Mắt thấy rốt cuộc hai mẹ con nhà này cũng bị mời đi rồi, mặc dù trước khi đi bọn họ vẫn luôn miệng mắng mỏ tôi, tôi gần như cạn kiệt sức lực mà ngồi co ro một chỗ, chống cùi chỏ lên tay ghế.

“Ôi ngại quá, còn chưa kịp chúc dì sinh nhật vui vẻ nữa, thời gian bây giờ cũng đã trễ rồi, con về trước nhé.” Lục Lâm vẫn luôn không nói chuyện lúc này đang lôi kéo Lục Khắc muốn đi: “Đi thôi em trai.”

Tôi nghe giọng cô ấy, dường như cô ấy không tức giận cho lắm.

“Em không đi.” Tôi nghe được Lục Khắc nhỏ giọng đáp lại Lục Lâm.

“Vậy chứ em ở lại đây làm gì?” Lục Lâm nói lời này mà cười như không cười, có lẽ đã bị chọc giận: “Em để cho nhà người ta yên tĩnh chút đi.”

Hai chị em bọn họ hề hước thật sự, cho rằng nhỏ giọng nói chuyện là tôi sẽ không nghe thấy sao?

“Lục Khắc, cậu đi trước đi.” Tôi cúi đầu không nhìn mặt hắn, gắng sức điều chỉnh cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: “Ngày mai chị sẽ đi tìm cậu.”

Trong góc sáng, tôi thấy Lục Khắc đã đứng dậy, hắn khựng lại một chút, như thể đang đợi tôi lên tiếng thì phải, nhưng tôi trước sau đều như con cá chết mà không chịu đáp lời, cuối cùng phải để Lục Lâm mạnh mẽ kéo tay hắn đi thì mới thôi.

Tôi ngồi một lúc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sau khi ngẫm lại thì vẫn là nên nói một câu xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi.”

Thoạt nhìn trông mẹ tôi vô cùng bình tĩnh: “Hồi nãy lúc con chửi mắng bọn họ không phải đã rõ ràng quá rồi sao? Con không có sai.”

“Không, không phải chuyện này.” Sống lưng tôi đột nhiên thẳng tắp.

“Vậy chứ là chuyện gì?”

“Bánh kem và hoa con vừa mang sang, là do Lục Khắc mua.”

10

Tôi ở nhà trùm chăn, sau lại trằn trọc mãi không ngủ được, thế là tôi dứt khoát bò dậy, bắt đầu thu thập một số đồ vật mà ngày thường tôi ít khi dùng tới, chuẩn bị dọn sang chỗ của Lục Khắc.

Sai lầm rồi, ban nãy là do tôi nhát gan quá, đáng lẽ ra tôi phải thật mặt dày mà đi chung với Lục Khắc luôn, thay vì giả vờ lạnh lùng tiêu sái để cho hắn có thời gian bình tĩnh trở lại mới phải, nếu như hắn tự trấn tĩnh bản thân xong rồi, vậy thì hắn cũng sẽ tự giác ngộ ra rằng thật ra tôi không phải là người có lỗi thôi. Ngay từ đầu tôi còn hứng thú bừng bừng, còn nghĩ cách xâm chiếm địa bàn của hắn, nhưng chỉ vài phút sau thôi, con mẹ nó ma âm của Tống Hải Tân kia bắt đầu tràn vào não tôi rồi.

Tôi vẫn luôn cho rằng hắn vô cùng quan tâm tôi, nhưng ngay bây giờ tôi lại không dám đưa ra kết luận. Lỡ đâu sau khi kịp phát hiện ra tôi không phải người có lỗi trong chuyện này, hắn đã ném toàn bộ đồ đạc của tôi ra khỏi nhà luôn rồi thì sao, hoặc cũng có thể hắn lương thiện hơn một chút so với Tống Hải Tân, thay vì ném, biết đâu hắn lại đóng gói rồi gửi toàn bộ sang cho tôi thì sao?

Bây giờ trễ như vậy rồi, chắc chắn khi về đến nhà hắn sẽ vô cùng mệt mỏi, nên cũng không có khả năng hắn sẽ ném hết đồ đạc của tôi ra ngoài.

Tôi ở trong phòng nghĩ tới nghĩ lui, tôi nghĩ mình không được rồi, ngài xem xem một nữ hán tử như tôi sẽ lén lút đi thu dọn đồ đạc ngay trong đêm hôm khuya khoắt thế này sao, lỡ đâu hắn cũng là loại đàn ông sẽ ngay đêm hôm khuya khoắt thế này mà ném toàn bộ đồ đạc của tôi ra ngoài thì sao?

Tôi nhất định phải lấp kín cửa nhà hắn trước khi hắn kịp ném đồ của tôi ra ngoài.

Vì thế tôi để lại một tờ giấy ghi chú nhỏ trên tủ lạnh cho ba mẹ, quần áo tôi còn chưa thay, cứ vậy mà mặc áo ngủ mang dép lê, tay xách theo hành lý chạy ra đường bắt xe.

Nền tảng đặt xe trực tuyến phân sang cho tôi một nữ tài xế, người này có đôi mắt độc thật sự, vừa nhìn thôi mà đã biết tình huống hiện tại của tôi thế nào rồi.

“Đi tìm bạn trai à?” Cô ta cắn điếu thuốc, nói chuyện không mấy rõ ràng.

“Ừm…” Tôi nghĩ ngợi, sau thì sửa lại ngay: “Không phải.”

Cô ta hiểu rõ, bắt đầu nhổm mông phun gì đấy ra bên ngoài cửa sổ: “Ồ… Thì ra không phải bạn trai…”

Tôi cười hì hì một tiếng, cô ta liền biết điều mà không đáp lại tôi nữa