Chương 3: Sợ hãi

Chương 3 Sợ hãi

Edit: Ly Thanh

Trần Hiểu khép cửa phòng sau khi Trần Đại Lôi rời đi. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả, vừa kích động, vừa có chút thoải mái. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc đó sang một bên. Qua lời nhắc nhở của mình, anh biết bọn họ đã nhận ra cần phải xem xét nội dung trong nhật ký. Việc này có thể giúp họ giải quyết nhiều vụ án, từ đó bảo vệ bản thân dễ dàng hơn.

Cuốn nhật ký này thật sự vượt qua ranh giới chịu đựng của anh, quá tàn khốc.

Trong khi đó, Trần Đại Lôi bước xuống lầu, cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình. Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thấy Trần Hiểu đứng bên cửa sổ nữa. Chỉ là một cảm giác mơ hồ, nhưng nó làm anh nhớ đến đôi mắt đó—đôi mắt ám ảnh cả trong giấc mơ của anh.

Anh lắc đầu tự giễu, đôi mắt ấy đã trở thành cơn ác mộng không thể thoát ra.

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh vội vàng chạy tới. Trước mặt anh là một lớp đất bùn bị đào xới, lộ ra một vật màu hồng. Anh vội vàng lên tiếng: "Đào cẩn thận một chút."

Khoảng nửa giờ sau, toàn bộ vật thể đã hiện ra. Đó là một hộp quà màu hồng, cao tầm nửa người, được trang trí bằng những bông hoa xinh đẹp. Trên hộp quà còn có một tấm thiệp chúc mừng, ghi dòng chữ: "Nở rộ!"

"Mở nó ra," Trần Đại Lôi ra lệnh, giọng anh hơi run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.

Hai nhân viên cảnh sát cẩn thận mở hộp quà. Khi nhìn thấy những gì bên trong, mặt họ trắng bệch, ngồi sụp xuống đất. Ngay cả một lão cảnh sát già dặn như Trần Đại Lôi cũng cảm thấy rùng mình.

Bên trong hộp quà là một đóa hoa hồng, nhưng vị trí tâm hoa là đầu của một người phụ nữ. Thi thể đã bắt đầu phân hủy nhẹ do thời gian dài.

Cảnh tượng này quá khủng khϊếp, đến nỗi hai cảnh sát trẻ ngã gục trên đất cũng không phải là chuyện lạ.

Ngay sau đó, nhân viên pháp y bắt đầu làm việc.

Lão Triệu, một đồng nghiệp, tiến lại gần Trần Đại Lôi, hỏi: "Sao anh phát hiện ra nó?"

"Trước mắt cứ để đấy đã, hiện tại có mang về thì cũng chưa điều tra ra được gì."

Lão Triệu thở dài, "Ai! Đây là chung cư cao cấp, mức độ bảo mật cao, điều này gây khó khăn lớn cho việc phá án."

Trần Đại Lôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hộp quà. Hình ảnh đôi mắt kia lại hiện lên trong tâm trí anh.

"Phải mất hai ngày nữa mới có kết quả kiểm nghiệm từ hiện trường," Lão Triệu tiếp tục.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên, mặc bộ vest đen, hớt hải chạy tới. Anh ta giới thiệu mình là Lưu Tùng, quản lý tòa nhà. Anh ta lo lắng giải thích về sự cố khủng khϊếp này và cam kết sẽ phối hợp hết sức với cảnh sát để phá án.

Nhìn thấy Lưu Tùng định nói tiếp, Trần Đại Lôi giơ tay cắt ngang: "Chúng tôi dự định lắp thêm vài thiết bị giải trí ở đây."

Tòa nhà này chỉ có một camera giám sát ở cửa ra vào, được theo dõi tại phòng bảo vệ.

Lưu Tùng gật đầu đồng ý. Mọi người tiến đến trạm bảo vệ. Tại đó, một bảo vệ trẻ khoảng hơn 20 tuổi đang đứng, mặt mày căng thẳng.

Lưu Tùng giới thiệu: "Đây là em vợ tôi, Lý Hưởng, người trực ca tối qua."

Lý Hưởng có vẻ lo lắng, nhưng Trần Đại Lôi ra hiệu cho anh ta không cần căng thẳng.

"Anh làm ở đây bao lâu rồi?" Trần Đại Lôi hỏi.

"Khoảng một năm rưỡi."

"Khá lâu rồi nhỉ? Trông không giống vậy," Trần Đại Lôi liếc nhìn anh ta một cái.

Lý Hưởng chỉ cười gượng, không nói gì.

"Anh thấy công việc này thế nào?" Trần Đại Lôi tiếp tục.

"Rất tốt, khá nhẹ nhàng," Lý Hưởng trả lời, mắt liếc nhìn sang Lưu Tùng.

"Tối qua có nghe thấy động tĩnh gì không?" Trần Đại Lôi hỏi tiếp.

"Ngoài người lạ vào, anh có biết hết không?"

"Đương nhiên là biết!" Lý Hưởng bất ngờ phản ứng mạnh mẽ.

"Thả lỏng đi, không cần căng thẳng thế," Trần Đại Lôi trấn an.

Lưu Tùng chen vào: "Tòa nhà này thuộc dạng cao cấp, thậm chí người giao hàng cũng không được phép vào. Cửa ngoài cũng không có lối ra."

Trần Đại Lôi gật đầu, "Vậy theo lý thuyết, hung thủ phải là người trong tòa nhà?"

Lưu Tùng á khẩu, không dám khẳng định, chỉ cúi đầu.

Sau khi hỏi thêm vài câu mà không thu được gì, Trần Đại Lôi yêu cầu Lưu Tùng cung cấp băng ghi hình từ camera giám sát.

______

Gần trưa, Trần Hiểu đã đọc xong tất cả nội dung trong cuốn nhật ký. Tay anh run lên khi cầm cuốn nhật ký chứa danh sách của bốn mươi mạng người.

Anh cố gắng trấn tĩnh, giấu kỹ cuốn nhật ký rồi xuống lầu đi ăn cơm. Trong suốt bữa ăn, anh không cố tình tránh mặt cảnh sát, vì giờ đây anh phải tỏ ra bình thường.

Khi trở về sau bữa trưa, căn hộ đã vắng bóng cảnh sát. Quảng trường trước tòa nhà im lìm, mất đi sự nhộn nhịp thường ngày. Vài người qua lại cũng đi vội vã như bị ma đuổi.

Mọi người đều sợ hãi. Hai vụ án liên tiếp xảy ra trong tòa nhà này, không ai biết liệu những sự việc khủng khϊếp đó có tiếp diễn hay không, hay ai sẽ là nạn nhân tiếp theo.

Trần Hiểu cũng sợ hãi, nhưng nỗi sợ của anh không giống với mọi người. Anh sợ chính bản thân mình.

Anh không thể ngừng nghĩ về nội dung trong cuốn nhật ký. Người phụ nữ đó thật xinh đẹp, dù đã chết vẫn đẹp mê hồn. Cô ta nằm lặng lẽ trong chiếc hộp quà, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Ý nghĩ đó khiến anh rùng mình. Làm sao anh lại có thể nghĩ như vậy? Đó là một sinh mạng, sao có thể xem là tác phẩm?

Càng muốn quên đi suy nghĩ này, anh lại càng không thể. Khi cái chết được gán ghép với nghệ thuật, nó khiến anh thoáng quên đi nỗi sợ hãi tự nhiên của con người đối với cái chết.

Anh tưởng tượng ra hình ảnh Tử thần trong đêm tối, giơ cao liềm hái sắc bén trong tay.

Anh vô thức nắm tay phải lại trong không trung. Đây có phải là cảm giác khi nắm giữ mạng sống của người khác?

Bất chợt, cả người anh cứng đờ, sợ hãi chính suy nghĩ của mình. Anh nhanh chóng bước nhanh về nhà, trái tim đập loạn.

Anh càng hiểu thêm về người chủ trước của cuốn nhật ký.

Nhìn xung quanh, căn phòng quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm, như thể nó đã thay đổi hình dạng. Nhưng anh biết, căn phòng thực chất vẫn không hề thay đổi.