Chương 2: Động cơ
Edit: Ly Thanh
“Lão Triệu, nói xem, có phát hiện gì không?”
Nghe vậy, cảnh sát trung niên có chút ngạc nhiên. Lão Triệu cũng gần bằng tuổi ông, đã từng trải qua không ít, chuyện gì mà chưa gặp qua? Vậy mà giờ đây lại có điều khiến Lão Triệu phải băn khoăn? Ông tò mò hỏi,
“Ở chỗ nào?”
Lão Triệu cau mày nói:
“Hung thủ có mục đích rõ ràng, không chút do dự. Lúc nạn nhân mở cửa, hắn trực tiếp ra tay. Thậm chí hắn không bước vào trong, chỉ đứng ngay trước cửa.”
Cảnh sát trung niên làm động tác gõ cửa, rồi mô phỏng động tác đưa tay:
“Hung thủ gõ cửa, nạn nhân qua mắt mèo thấy hắn, không phòng bị mà mở cửa. Ngay lúc đó, hung thủ bất ngờ tấn công, một nhát dao đâm thẳng vào cổ nạn nhân. Không kịp phản ứng, nạn nhân ngã xuống.
Dựa trên vết máu, hung thủ không tiến vào nhà sau khi đâm nạn nhân, mà đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ quan sát nạn nhân. Lúc này, nạn nhân rất sợ hãi, tay gắt gao che vết thương, cố gắng kêu cứu nhưng không phát ra âm thanh nào do vết dao ở cổ. Cô ấy chỉ có thể tuyệt vọng bò lùi về phía sau để tránh xa hung thủ, cho đến khi mất máu quá nhiều và chết hẳn. Khi chắc chắn nạn nhân đã chết, hung thủ mới quay người rời đi.”
“Đúng, đúng, đúng, chính xác là như thế. Nhưng sao chuyện này lại kỳ lạ đến vậy...” Lão Triệu đáp lại.
“Các cậu tiếp tục điều tra đi, tôi qua bên cạnh hỏi thăm thêm chút thông tin.” Nói xong, Lão Triệu quay sang ra hiệu cho viên cảnh sát trẻ tuổi có vẻ khó chịu đi cùng mình ra ngoài.
Lão Triệu tiến thẳng đến phòng bên cạnh, nơi Trần Hiểu đang ở, và gõ cửa.
Bên trong, Trần Hiểu giật mình khi nghe tiếng gõ cửa, hoảng loạn đóng tủ lại, rồi vội vàng đặt cuốn nhật ký vào trong tủ quần áo.
“Mau vậy sao?”
Khi mở cửa, trước mặt anh là hai cảnh sát, chính là hai người vừa đuổi đám đông đi lúc nãy.
“Tốt, tốt, cứ hỏi đi.” Trần Hiểu cảm thấy miệng khô ran, đáp lời.
“Anh không mời chúng tôi vào à?” Trần Đại Lôi cười hỏi.
“Mời, mời vào.” Trần Hiểu nói vội, mời hai người cảnh sát vào nhà.
Anh cảm thấy càng lúc càng không ổn, bản thân quá căng thẳng. Ai cũng có thể nhận ra anh có điều gì đó không đúng. Trần Hiểu cố hít thở sâu để trấn tĩnh lại.
“Trần Hiểu.”
“Có chuyện gì?”
“Anh ở nhà suốt từ hôm qua đến giờ chứ?”
“Đúng vậy.”
“Có ai có thể chứng minh không?”
“Không, tôi ở một mình.” Trần Hiểu nhanh chóng bổ sung thêm: “Trên điện thoại chắc chắn có ghi lại cuộc gọi hoặc tin nhắn.”
Dương Thụ cười nhẹ:
“Đừng lo lắng quá, chúng tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi.”
Dương Thụ gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Hôm qua anh có gặp nạn nhân không?”
“Không, không có.”
Trần Hiểu chú ý thấy trong lúc Dương Thụ hỏi, Trần Đại Lôi liên tục liếc nhìn anh với ánh mắt dò xét. Ánh mắt đó chứa đựng sự nghi ngờ, khiến Trần Hiểu càng lo lắng hơn.
Sau khi hỏi thêm vài câu, Dương Thụ không còn gì để hỏi. Ông nhìn về phía Trần Đại Lôi. Trần Đại Lôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tôi vừa xem qua, căn phòng này rất sạch sẽ và gọn gàng. Hiện nay rất ít người có phòng ốc sạch sẽ như vậy.”
Nghe xong, Dương Thụ lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét kỹ Trần Hiểu.
Sắc mặt Trần Hiểu trở nên căng thẳng. Anh đoán ra ý đồ của họ. Thường thì những tội phạm gϊếŧ người có tâm lý phức tạp như sự ám ảnh với việc giữ sạch sẽ. Anh nghĩ mình có lẽ đã làm họ nghi ngờ.
Anh vội vàng giải thích:
“À, do tính chất công việc của tôi thôi. Công việc của tôi đặc biệt, nên tôi hình thành thói quen này.”
Trần Đại Lôi gật đầu, từ từ bước về phía tủ quần áo. Động tác này khiến tim Trần Hiểu như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Trần Đại Lôi vừa đi vừa hỏi:
“Anh nghĩ nạn nhân là người như thế nào?”
Trong đầu Trần Hiểu nảy sinh một ý nghĩ điên rồ, khiến anh hơi run rẩy. Anh không rõ mình đang hưng phấn hay lo lắng nữa.
Ngay lúc Trần Đại Lôi chuẩn bị mở tủ quần áo, Trần Hiểu đột ngột lên tiếng, giọng điệu có chút kỳ lạ.
Nghe thấy vậy, Trần Đại Lôi lập tức dừng động tác mở tủ, nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu, hỏi:
“Anh vừa nói gì?”
Dương Thụ cũng trở nên cảnh giác, chăm chú nhìn Trần Hiểu.
Nhìn thấy họ không mở tủ, Trần Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Đã đến mức này rồi, anh không còn căng thẳng như lúc trước nữa.
Anh không trả lời ngay câu hỏi của Trần Đại Lôi, mà đi đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước rồi mời hai người:
“Các anh muốn uống nước không?”
Anh tiếp tục:
“Các anh lại hỏi tôi về một người hàng xóm mà tôi không quen. Dù sao điều này cũng khá bình thường. Hàng xóm gần nhau nhưng chẳng quen biết. Nếu một trong hai người nảy sinh sát ý, thì động cơ duy nhất tôi có thể nghĩ đến là để bịt miệng nạn nhân.”
Lúc này, trong đầu anh liên tưởng đến lời Lão Triệu đã nói. Ánh mắt anh đột nhiên sắc bén. Không để ý đến Trần Hiểu nữa, Trần Đại Lôi vội chạy về hiện trường, đến bên cửa sổ và quan sát kỹ một lần nữa. Sau đó, ông quay lại nói với Dương Thụ:
“Tập hợp mọi người, lục soát kỹ khu đất trống phía trước. Không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
“Rõ.”