Chương 1: Nhật ký
Edit: Ly Thanh
Thế giới song song.
Ngân thị, khu Tây Thành.
Trần Hiểu ngồi xuống, mở chiếc máy tính xách tay (bút ký) ra một cách chậm rãi.
Ngày 4 tháng 4 năm 2012.
Hôm nay trên đường tan học, tôi gặp dì Tiểu Nghiên. Cô ấy hôm nay trông rất xinh đẹp. Tôi ngày càng thích cô ấy, nhưng tôi biết cô ấy bị bệnh. Điều đó khiến tôi lo lắng vô cùng.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, bởi vì tôi thật sự thích cô ấy.
Bầu trời bắt đầu tối dần, mưa lác đác rơi. Đường phố thưa thớt người qua lại, và tôi thấy cô ấy ngày càng gấp gáp. Nhìn bộ dạng lo lắng của cô, tôi thật sự thương cô. Cô ấy đã bị bệnh, làm sao có thể để mưa thấm ướt được?
Tôi chạy đến chỗ cô ấy, quan tâm hỏi han, và lần nữa nói với cô ấy rằng tôi có thể chữa bệnh cho cô ấy. Nhưng cô ấy không những không cảm kích mà còn giận dữ hơn, cảnh cáo tôi phải rời đi, nếu không cô sẽ mách với mẹ tôi.
Tôi không hiểu. Rõ ràng tôi chỉ muốn giúp cô ấy, tại sao cô ấy lại tức giận như vậy?
Thật lòng mà nói, lúc đó tôi cũng cảm thấy tức giận, nhưng tôi kìm nén, vì tôi thích cô ấy rất nhiều.
Cô ấy lớn tiếng quát tôi. Tiếng quát ấy khiến tôi đau lòng. Tôi biết cô ấy bệnh nặng, nếu không chữa trị kịp thời, sẽ không còn cách nào cứu được.
Tôi lấy ra một cây côn sắt từ trong túi, đập mạnh vào đầu cô ấy. Quả nhiên, cô ấy im lặng ngay.
Thấy chưa, tôi đã nói mà, chỉ có tôi mới chữa được bệnh cho cô ấy.
Nhưng tôi biết bệnh của cô ấy chưa khỏi hẳn, nên tôi cần tiếp tục chữa trị. Tôi đỡ cô ấy dậy, tìm một nơi yên tĩnh để tiếp tục.
Cô ấy khá nặng, tôi phải dùng rất nhiều sức mới đưa được cô ấy vào một ngõ nhỏ vắng người. Trời mưa ngày càng lớn, tôi cần nhanh chóng hành động. Tôi vung cây côn sắt, đập từng nhát, từng nhát xuống đầu cô ấy cho đến khi cô ấy không còn cử động.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chữa khỏi bệnh cho cô ấy. Tôi gọi cô ấy vài tiếng, nhưng cô ấy không trả lời. Chắc cô ấy mệt lắm rồi. Người vừa khỏi bệnh nặng cần nghỉ ngơi.
Tôi định ở lại chờ người khác đến, nhưng đợi mãi không thấy ai ngoài cha tôi. Thực sự người kia không đáng tin chút nào. Nhưng dù sao cô ấy đã khỏi bệnh, nếu không tôi đã đau lòng lắm.
________
Xem xong nhật ký, Trần Hiểu toát mồ hôi lạnh. Cuốn nhật ký này đã được viết từ mười năm trước, và nội dung còn kéo dài hơn. Anh lật nhanh đến trang tiếp theo, tất cả đều là những ghi chép về cách gϊếŧ người.
"Không thể nào? Đừng nói với tôi là tôi đã xuyên không đến cơ thể của kẻ này chứ?"
Trần Hiểu cảm thấy bàng hoàng. Một người tốt như anh lại rơi vào thân xác của kẻ sát nhân biếи ŧɦái này, làm sao đối phó đây? Dù không có ký ức về việc gϊếŧ người, nhưng những dòng nhật ký này không thể là giả.
Đột nhiên, trong khu chung cư vang lên tiếng còi cảnh sát. Tim Trần Hiểu đập mạnh. Vừa đọc xong cuốn nhật ký, cảnh sát đã tới, điều này không thể chỉ là trùng hợp.
Anh vội vàng đứng dậy, đi tới cửa sổ và thấy cảnh sát đã vào tòa nhà. Anh cuống cuồng quay người, giấu cuốn nhật ký đi. Đến trước cửa, anh lắng nghe những tiếng bước chân ngày càng gần.
Không có ý định phản kháng, anh tự nhủ: "Cứ nói thật, bọn họ có tin không thì tùy."
Hít sâu một hơi, anh mở cửa. Nhìn xung quanh, thấy các căn hộ khác đều đã mở cửa, cảnh sát đang giăng dây phong tỏa. Thấy mọi người mở cửa, anh thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh không mở cửa, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Ở bên ngoài, mọi người tụ tập đông đúc. Anh phải chen lấn rất lâu mới vào được. Anh nhớ mang máng cô gái nhà bên cạnh tên là Lư Tiểu Vân, nhưng không có nhiều ký ức khác.
Trần Hiểu để ý không có dấu hiệu phá khóa ở cửa nhà cô ấy, nhưng trên sàn có một vệt máu dài. Máu còn dính trên tường, anh nhìn theo vệt máu vào trong, thấy nhiều cảnh sát và một đôi chân dính đầy máu.
Không lâu sau, một cảnh sát trung niên dẫn theo một cảnh sát trẻ tuổi đi tới.
"Trở về đi! Đừng tụ tập ở đây nữa!"
Nghe lời cảnh sát, Trần Hiểu thở phào và quay về phòng.
Anh vội vàng lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký. *Ngày 2 tháng 7 năm 2022*, chính là hôm nay. Tim anh chùng xuống.
"Chết tiệt!"
Điều anh lo sợ đã trở thành sự thật. Mọi hy vọng cuối cùng đều tan biến.
Anh thở dài và tiếp tục đọc. Cuốn nhật ký này không dài, và chỉ mất ít thời gian để đọc hết.
Tối qua, vào khoảng hai giờ sáng, nguyên chủ đang chôn xác trong khu chung cư. Đúng lúc đó, đèn trong nhà Lư Tiểu Vân bất ngờ bật sáng. Tưởng rằng cô đã phát hiện ra, nguyên chủ xông vào nhà cô và gϊếŧ cô.
Theo Trần Hiểu, Lư Tiểu Vân có lẽ chẳng biết gì cả. Nhà hắn ở tầng 16, nếu cô thực sự phát hiện ra, cô hoàn toàn có thời gian để báo cảnh sát và chắc chắn sẽ không mở cửa.
Không còn thời gian để suy nghĩ thêm. Cảnh sát đã ở ngay ngoài cửa. Người bị gϊếŧ rõ ràng là do nguyên chủ, và giờ hắn phải kiểm tra xem có hung khí nào trong phòng không. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng anh thấy một chiếc túi nhựa đen trong tủ quần áo.
"Chết tiệt! Hung khí lại ở đây sao?"
_______
Cảnh sát trung niên bước vào hiện trường với đôi giày đã chuẩn bị kỹ, còn cảnh sát trẻ tuổi theo sau. Vẻ mặt của cảnh sát trẻ có phần khó chịu.
Thấy vậy, cảnh sát trung niên nói:
"Lần đầu tiên đều như vậy cả. Nhịn một chút, rồi sẽ quen thôi."
Cảnh sát trẻ gật đầu. Sau đó, vị cảnh sát trung niên bắt đầu quan sát hiện trường. Vết máu văng lên tường, chứng tỏ hung thủ đã ra tay tại đây.
Ông lần theo vệt máu kéo dài. Rõ ràng nạn nhân đã cố gắng bò lùi về phía sau trong sợ hãi và tuyệt vọng. Một tay cô ấy chạm vào sàn, bên cạnh còn có một chiếc điện thoại di động. Điều này cho thấy ý chí sống sót của nạn nhân rất mạnh mẽ, dường như chỉ còn một chút nữa là có thể cầu cứu được. Nhưng cảnh sát trung niên hiểu rằng thực tế, cô ấy không có cơ hội nào cả.
Đôi mắt của nạn nhân mở to, biểu hiện rõ ràng sự kinh hoàng tột độ. Miệng khẽ hé ra. Cảnh sát trung niên tiến đến bên thi thể, ngồi xuống nhìn gương mặt của cô.
"Cô định nói với tôi điều gì sao?"