Chương 1

1

Tiểu Sam.

Có thể cho mình đi nhờ xe cậu một đoạn được không.

Giọng nói của người dẫn chương trình xuất sắc nhất cả nước luôn rất dễ nghe, mà giọng nói của anh ấy, tôi đã nghe suốt mười ba năm rồi.

Đây là những lời đầu tiên anh nói với tôi trong đêm nay.

Dù hơi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn gật đầu, anh liền đi qua phía bên kia mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.

Tôi rút một tờ khăn giấy đưa qua, nhìn anh lau đi những giọt mưa li ti trên trán.

Hơn 10 năm đã trôi qua, đây là lần duy nhất mà tôi với anh ở gần nhau như vậy, ngoại trừ nét non nớt ngây thơ thời niên thiếu đã không còn nữa, anh của bây giờ trở nên trưởng thành, chững chạc, phong độ hơn thì cũng không thay đổi nhiều lắm.

So với vẻ nghiêm túc nhìn thấy trên TV thì anh còn có thêm một chút dễ gần.

Thậm chí giọng điệu khi gọi tôi là "Tiểu Sam" cũng làm cho người ta có cảm giác như quay trở về thời trung học.

Tôi quay đầu lại, nét mặt như thường hít sâu một hơi, cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Vì trời mưa nên đường hơi tắc, tôi thong thả lái xe, hai người chúng tôi thì trò chuyện câu được câu không.

"Chiếc xe này trông khá sạch sẽ đấy, nó được bảo dưỡng thường xuyên à?"

"Không phải, mình mới mua cách đây nửa năm thôi, và năm ngoái mới lấy số xong."

"Xe điện rất tốt", anh gật đầu, "Tiết kiệm và thân thiện với môi trường."

"Ừ, đúng vậy."

Nhiều năm không gặp, tôi từng nghĩ rằng sẽ có rất nhiều điều để nói với nhau. Nhưng thật sự gặp rồi mới biết, thời gian mười năm, môi trường sống khác nhau, thật ra chủ đề chung mà hai người có thể trò chuyện cùng nhau, đã ít lại càng thêm ít.

"Vừa rồi nghe cậu nói, cậu làm việc ở ngân hàng à?"

"Ừ."

"Làm ở mảng nào?"

"Chính là làm ở mảng quản lý rủi ro."

Anh cười cười, "Quản lý rủi ro rất quan trọng, ai cũng cần nó đấy."

"Tựa như lễ trao giải liên hoan phim năm ngoái, mình là người dẫn chương trình mới, kết quả một nam minh tinh đột nhiên nói sai trên sân khấu, làm mình sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lúc ấy anh ta nói..."

"Mình biết, nhưng cậu đã xử lý rất tốt", tôi vô thức tiếp lời.

Anh sửng sốt, "Cậu biết à? Cậu xem chương trình rồi?"

Tim tôi đập thình thịch, hình như chuyện tôi chú ý và trộm dõi theo anh bao năm vừa hay bị anh bắt gặp, tôi cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, "À, đúng vậy, nhân dân cả nước đều xem, chuyện cậu chữa cháy không phải đã lên hot search sao..."

Ngoài cửa sổ xe, trời mưa càng lớn hơn.

Sau một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng nói, "Mình tưởng cậu không quan tâm đến mấy chuyện này."

Tôi quả thật không quan tâm nhiều đến giới giải trí lắm.

Nhưng những chương trình mà anh làm MC, thì tôi không bỏ sót cái nào hết.

Có lẽ anh ấy cũng không biết, anh là người mà tôi thầm thương trộm nhớ đã nhiều năm, dẫu biết rằng chúng tôi không có khả năng, nhưng sau nhiều năm không gặp, nay tình cờ được gặp lại, tôi vẫn không khống chế được nhịp tim của mình.

Nhưng thật ra như vậy cũng không tốt.

Những tiếc nuối của tuổi thanh xuân thì nên để lại nơi thanh xuân, còn rung động khi gặp lại lần nữa, thì hẳn là cần một lời giải thích.

Tôi biết rằng cho đến hiện nay anh ấy vẫn còn độc thân, báo chí đã từng đưa tin, mà anh cũng từng nói trong buổi tiệc vừa rồi.

Có lẽ nếu bị anh ấy từ chối khéo thì chắc tôi sẽ có thể ngừng hẳn đoạn tình cảm đơn phương vô vọng này.

Suy cho cùng, tâm sự của thiếu nữ giấu ở đáy lòng thì sợ bị chọc thủng, nhưng da mặt của người trưởng thành lại không quan trọng mấy.

Vì thế, tôi quyết định nói ra, dẫu rằng cả thời gian lẫn không gian đều không đúng lúc.

"Thật ra thì mình..."

Lúc này, chuông điện thoại của anh ấy bỗng vang lên.

Anh nghe máy, một giọng nữ tràn đầy sức sống xuyên qua ống nghe truyền ra, thanh âm to đến mức tôi có thể nghe rõ ràng từng chữ.

"Hân Vũ, ngày mai mình đi chơi bóng nha? Cậu có thể mang cho mình một ly cà phê được không?"

2

Người vừa nói chuyện là bạn học chung của chúng tôi, một nhân vật chính khác của buổi họp lớp vừa rồi, Lâm San San.

Những buổi họp lớp của người trưởng thành, thật ra ngoại trừ kết nối lại tình bạn dần dần phai nhòa vì ít liên lạc, hoài niệm về tuổi thanh xuân đã qua đi, thì phần lớn là để tìm hiểu và trao đổi tài nguyên với nhau.

Mà Lục Hân Vũ và Lâm San San, cho dù là ở quá khứ hay hiện tại, đều là người có thể dễ dàng trở thành trung tâm của đám đông.

Một bên là người dẫn chương trình nổi tiếng, bên kia lại là một phát thanh viên xinh đẹp.

Rực rỡ, chói mắt, làm nổi bật vẻ ảm đạm không chút ánh sáng của những người khác.

Ký ức chợt ùa về, đó là kỳ nghỉ hè năm lớp 10, khi đó tôi còn đang học đàn violin, theo yêu cầu của mẹ tôi, bốn giờ rưỡi chiều mỗi ngày, tôi đều đứng ở ban công tầng một nhà mình để luyện đàn.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, tôi đều sẽ nhìn thấy Lục Hân Vũ và Lâm San San.

Họ cùng nhau đi ngang qua cửa nhà tôi.

Thỉnh thoảng có vài lần chạm mắt nhau, bọn họ sẽ chào hỏi tôi, "Này, Trần Tiểu Sam, cậu đang luyện đàn à!"

Người nói chuyện thường là Lâm San San, mà Lục Hân Vũ, lại chỉ nhìn về phía tôi rồi gật gật đầu, hoặc là vẫy vẫy tay.

Chỉ thế thôi.

Một ngày sau lễ khai giảng, tôi tình cờ nghe thấy Lâm San San dùng giọng điệu khoe khoang nói với người khác là cô ấy đã ở cùng Lục Hân Vũ trong suốt kỳ nghỉ hè.

"Mỗi ngày chúng mình đều đi học bổ túc cùng nhau, Hân Vũ vô cùng thích hàng cây ngô đồng ở con hẻm phía sau, cho nên chúng mình sẽ đi sớm một chút, vòng qua đường bên kia một vòng."

Thì ra bọn họ đi ngang qua nhà tôi chỉ vì hàng cây ngô đồng trước cửa.

Cả lớp đều suy đoán rằng Lục Hân Vũ và Lâm San San có phải đang hẹn hò hay không, có người lớn gan đã đi hỏi Lục Hân Vũ vào giờ giải lao, anh ấy chỉ hơi ngạc nhiên nói: "Làm gì có?"

Lâm San San đương nhiên cũng thề thốt phủ nhận.

Mọi người đều nói, chẳng qua là bọn họ sợ giáo viên gọi phụ huynh.

Học kỳ một của năm lớp 11, Lục Hân Vũ nói mình ngồi ở hàng sau nhìn không rõ chữ trên bảng, giáo viên nhanh nhẹn xếp anh ấy lên chỗ ngồi ở hàng thứ ba, trước ghế của tôi.

Đó là khoảng thời gian tôi gần anh ấy nhất.

Có đôi khi anh sẽ quay đầu lại, hỏi tôi bài tập về nhà giáo viên giao là gì, đôi lúc lại quay đầu, hỏi tôi có mang theo sách lịch sử hay không.

Tôi mới biết được, thì ra người tài giỏi hoàn mỹ* như anh, cũng sẽ không nhớ làm bài tập về nhà, cũng sẽ quên mang theo sách.

(*) Hán Việt: thiên chi kiêu tử.

Một ngày nọ, sau khi mượn sách, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: "Cậu thi violin đến cấp mấy rồi?"

Anh nói, tôi kéo đàn rất êm tai.

Không biết có phải vì tránh hiềm nghi hay không, anh quả thật rất ít đi tìm Lâm San San, đa số thời gian đều là Lâm San San ôm bài tập đến tìm anh.

"Đề này mình không biết làm, Hân Vũ, cậu giảng cho mình đi."

Lúc Lục Hân Vũ giảng bài, vẻ mặt anh luôn rất chăm chú.

Cũng rất đẹp mắt.

Cho đến một ngày.

Lúc họp lớp, Lâm San San đột nhiên giơ tay lên, nói rằng trong lớp có người trộm bút máy của cô ấy.

Cô ấy nói, đó là bút máy mẹ cô mua cho từ nước ngoài, cô đã biết là ai lấy, hy vọng người nọ tự giác đứng lên.

Thầy chủ nhiệm là một ông lão nghiêm túc, nói thẳng: "Nếu em đã biết là ai thì cứ nói ra đi."

Vì thế nên Lâm San San ấp a ấp úng nói ra tên của tôi.

Tôi ngạc nhiên.

Trong hộp bút của tôi có một chiếc bút máy mới, do một chị gái đã tốt nghiệp tặng nó cho tôi.

Có lẽ là trùng hợp, chiếc bút kia giống hệt cái mà Lâm San San đã làm mất.

Chị ấy đã ra nước ngoài nên tạm thời không liên lạc được, mà Lâm San San lấy điện thoại di động ra, mở ra hình ảnh chụp lúc trước, nói cây bút này của tôi chính là bút máy của cô ấy.

Tôi hết đường chối cãi.

"Chiếc bút máy đó là mình tặng cậu ấy."

Một giọng nam lạnh lùng vang lên, cả lớp đều im lặng.

Lục Hân Vũ đứng lên, "Bút máy mình tặng cậu ấy vào ngày 15 tháng 10, còn cậu làm mất bút máy là ngày 20 tháng 10."

Cả lớp đều nhìn anh.

Lâm San San vẻ mặt không thể tin được, "Cậu, tại sao cậu lại tặng bút máy cho Trần Tiểu Sam?"

"Bởi vì mình luôn làm phiền cậu ấy", anh nhìn về phía thầy giáo, "Thầy Vương, giữa bạn học bày tỏ lòng cảm ơn, tặng một món quà nhỏ thì cùng không có gì là quá đáng đâu nhỉ?"

"Đương nhiên có thể."

Không ai cho rằng Lục Hân Vũ nói dối.

Bố mẹ anh vốn đang ở Mỹ, anh có thể có một chiếc bút máy được sản xuất từ nước ngoài là chuyện rất đỗi bình thường.

Nhưng thật ra anh ấy đã nói dối.

Để giúp tôi.

Tôi không biết vì sao anh lại biết tôi bắt đầu dùng chiếc bút máy đó từ ngày 15 tháng 10, nhưng trong lòng tôi không khỏi có chút vui mừng.

Liệu anh ấy... có để ý đến tôi, dù chỉ một chút hay không.

Chiếc bút của Lâm San San được tìm thấy vài ngày sau đó, nhưng cô ấy lại nổi giận với Lục Hân Vũ, giờ giải lao không còn đến hỏi bài anh, cũng không chủ động tới tìm anh nữa.

Thời đó tiết tự học buổi tối của lớp 11 kéo dài đến 9 giờ tối, cha tôi sợ tôi tự chạy xe về nhà không an toàn nên ngày nào cũng đến đón tôi.

Tối thứ sáu, tôi chờ mãi cũng không thấy cha tới nên bèn gọi điện thoại hỏi, hóa ra bà nội bị bệnh, ông ấy đang ở bệnh viện.

"Xin lỗi con gái, con ở trường chờ cha một chút nhé."

Tôi không muốn cha tôi quá mệt mỏi nên đã lắc đầu, nói mình có thể tự đi về được.

"Không sao, có rất nhiều bạn học đi cùng đường."

Nhưng khi tôi đặt điện thoại xuống mới phát hiện, chỉ mới 15 phút ngắn ngủi, cổng trường đã không còn người nào.

Dắt xe ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

"Tiểu Sam."

Cả người tôi khựng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Hân Vũ.

Vừa rồi anh ấy gọi tôi là gì?

Nhìn thấy vẻ mặt tôi, hình như anh ấy cũng sửng sốt trong giây lát.

Tiểu Sam.

Tiểu San.

Có lẽ là anh nhìn lầm, tưởng tôi là Lâm San San.

Anh ấy tiến lại gần, tôi im lặng.

"Có thể cho mình đi nhờ xe cậu một đoạn được không?", anh đột nhiên nói.

"A?"

"Lốp xe đạp của mình bị xẹp rồi, không thể chạy được", anh chỉ vào chiếc xe của mình cách đó không xa, "Hai nhà chúng ta cách nhau không xa, mình đi cùng nhau một đoạn được không?"

Đêm đó, tôi nhìn anh chỉnh độ cao ghế ngồi xe tôi, sau đó ngồi lên rồi quay đầu mỉm cười với tôi.

"Lên đây đi", anh nói.

Gió rất lạnh, quần áo rất dày, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Có lẽ là lần tiếp xúc đêm đó đã phá vỡ điều cấm kỵ bí ẩn nào đó, tôi và Lục Hân Vũ bắt đầu trở nên thân thiết.

Ở cái tuổi nhạy cảm lại nhiều áp lực ấy, học sinh nam và học sinh nữ, chỉ cần là đi gần nhau một chút thì sẽ có tin đồn truyền ra.

Đương nhiên, không ai trong chúng tôi để ý đến nó.

Cho đến khi những tin đồn đó đến tai thầy giáo, thầy ấy đã mời phụ huynh chúng tôi đến một chuyến.

Cha mẹ Lục Hân Vũ đều đang ở nước ngoài, cũng không có đến.

Mẹ tôi lại tới.

Tôi không biết giáo viên chủ nhiệm và mẹ tôi đã nói những gì, nhưng trên đường về nhà, tôi đi theo phía sau bà, nhìn mái tóc đã lún phún sợi bạc trên đầu bà, trông già nua làm sao.

Mẹ nói với tôi: "Tiểu Sam, con có biết lai lịch của gia đình bạn học nam kia là gì không?"

"Thầy giáo nói nhà cậu ta rất có tiền, có lẽ cậu ấy thậm chí không cần thi đại học mà trực tiếp ra nước ngoài học một ngôi trường danh giá."

"Toàn bộ hi vọng của cả nhà đều đặt trên người con, mẹ với cha con làm ở quán đi sớm về khuya, tìm cho con giáo viên dạy đàn có danh tiếng, là vì gì chứ?"

"Sao con có thể không nhớ tới sự vất vả của cha mẹ mà lại yêu đương vào thời điểm mấu chốt như vậy?"

"Thi đại học là lối thoát duy nhất của con."

Lời nói của mẹ tôi như một chậu nước đá dập tắt ngọn lửa ngây thơ của thiếu nữ.

Tất cả những gì bà ấy nói đều đúng.

Tôi không có vốn liếng để yêu đương.

Sức mạnh duy nhất của tôi là học tập, mà lối thoát duy nhất cũng là học tập.

Sau đó, giáo viên chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi của tôi sang dãy khác, cách Lục Hân Vũ rất xa.

Tôi không chủ động tìm anh nữa, mà có lẽ anh cũng hiểu ra được điều gì nên cũng không tìm tôi nữa.

Dường như cũng đang vạch rõ ranh giới và quan hệ với tôi.

Vào cuối năm lớp 11, quả nhiên đúng như lời thầy giáo nói, Lục Hân Vũ phải xuất ngoại.

Bạn học trong lớp tổ chức tiệc chia tay anh ấy, Lâm San San thậm chí rơi cả nước mắt, liên tục dặn dò anh ấy đừng đổi QQ hoặc WeChat, mà tôi thì ngồi trong góc xa xa, cầm lấy quyển lưu bút được đưa tới.

Mọi người đều viết lên sổ lời chúc phúc của riêng mình, nhưng tôi lại không biết nên nói gì với anh ấy.

Lời muốn nói, nói không nên lời.

Cuối cùng, tôi chỉ viết một câu tiếng Anh, nhưng không ký tên.

Tiếng còi xe phía sau kéo suy nghĩ của tôi về hiện tại, Lục Hân Vũ buông điện thoại, quay đầu nhìn tôi.

"Xin lỗi, vừa rồi cậu định nói gì?"

Tôi há miệng, nghĩ đến lời Lâm San San vừa nói, cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Không có gì."

3

"Có đôi khi mình thấy áp lực quá thì cuối tuần sẽ đi đánh tennis, ngày mai cậu... có muốn đi cùng không?", anh đột nhiên chủ động giải thích.

Tôi im lặng, vẫn lắc đầu.

"Không được, mẹ mình đã sắp xếp rồi, mình phải đi... xem mắt."

Đây không phải là lời nói dối, tuy rằng năm đó mẹ tôi cực kì nhạy cảm với những dấu hiệu yêu đương của tôi, nhưng hiện tại bà ấy lại vô cùng lo lắng.

"Cuối tuần nào mình cũng sẽ đi xem mắt."

"Xem mắt à...", anh nhẹ giọng nói.

"Cậu muốn tìm một người như thế nào?"

Anh lại hỏi.

Người như cậu đó.

Tôi thực sự muốn nói ra câu này một cách bông đùa, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì vẫn chẳng nói nên lời.

Trước khi Lâm San San gọi tới, mong muốn thổ lộ của tôi bỗng dâng trào mãnh liệt, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, suy nghĩ ấy lại chìm xuống.

Lý trí cuối cùng đã chiến thắng tất cả.

"Có cuộc sống tốt là được", tôi nghĩ nghĩ, "Cũng không có yêu cầu gì đặc biệt."

Đến cửa khu nhà anh, tôi dừng xe, chuẩn bị tạm biệt anh.

"Mình muốn thêm WeChat của cậu, nhưng trong nhóm chat không thêm được", anh đột nhiên nói.

"Sau khi mình đi Mỹ, mình đã gửi cho cậu một tấm bưu thϊếp, cậu có nhận được không?", anh lại hỏi.

Tôi sững sờ nhìn anh, lắc đầu.

Tôi chưa từng nhận được tấm bưu thϊếp nào.

Anh cười cười, không nói gì nữa, chỉ quét WeChat của tôi rồi xuống xe.

"Hôm nay cảm ơn cậu, đi đường cẩn thận nhé", anh cúi người, lắc lắc điện thoại, "Về đến nhà thì nhớ báo với mình một tiếng nhé."

Về tới nhà, tôi ngơ ngác ngồi ở trong phòng khách một hồi, rồi gọi điện thoại cho mẹ tôi.

Mẹ tôi chắc đã ngủ rồi, bà mơ mơ màng màng hỏi: "Cái gì chứ?"

Rồi bà suy nghĩ thật lâu, "À, đúng rồi, hình như là vào học kỳ một năm lớp 12, có một tấm bưu thϊếp gửi đến cho con. Từ Mỹ gửi tới. Mẹ nhớ tên người gửi hình như là bạn nam kia, Lục gì gì ấy..."

"Tấm bưu thϊếp đó đâu rồi mẹ?"

"À, lúc ấy con gần đến kỳ thi thử đầu tiên rồi, mẹ sợ nó ảnh hưởng đến việc học của con nên đã ném nó đi rồi."

"Mẹ!", tôi thảng thốt, giọng nói vô thức mang theo sự lo lắng, "Vậy nó viết cái gì?"

Mẹ tôi ngáp một cái, "Mẹ quên rồi, hình như là viết bằng tiếng Anh. Mẹ đọc cũng không hiểu, nên mẹ ném luôn..."