Chương 91: Sao Mùa Hè (3)

Xe buýt dừng ngay trạm gần cổng trường. Ba chúng tôi cùng xuống. Khanh với cô nữ sinh đi phía trước, tôi bước phía sau. Tôi không rời mắt khỏi họ, lòng buồn tê tái. Cả hai sánh đôi bên nhau từ ngoài cổng, vào trong sân rồi lần lượt qua các dãy phòng học. Lúc vẫy tay tạm biệt cô nữ sinh, Khanh rẽ qua một khúc cua của hành lang. Tôi đuổi theo. Khi đến gần thì thình lình, tôi bị ai đó nắm tay kéo vào trong phòng học gần đấy.

“Cậu làm cái trò gì vậy?”

Đưa mắt nhìn, tôi thấy Khanh xuất hiện ngay trước mặt. Trông cậu rất khó chịu. Ngước nhìn cậu, tôi hỏi:

“Cô ấy chấp nhận lời bày tỏ của cậu?”

Chẳng hề nhìn tôi, Khanh nhanh chóng đáp rõ không chút lưỡng lự:

“Đúng. Giờ chúng tôi chính thức trở thành người yêu. Tôi hy vọng cô đừng bám theo tôi nữa. Hôm qua chúng ta đã thoả thuận, nếu tôi tỏ tình thành công thì cô sẽ chấm dứt mọi chuyện ở đây. Giờ thì làm đi.”

Đó là đôi mắt lạnh lẽo vô tâm nhất Khanh dành cho tôi. Cậu rời khỏi lớp học, bỏ mặc tôi ở lại. Không gian xung quanh trở nên yên lặng đến mức tôi thấy chán ghét. Cảm giác ghét chính bản thân. Khẽ cúi mái đầu, những sợi tóc dài rũ loà xoà che hết gương mặt đang đau đớn của tôi. Ngồi thụp xuống, tôi vòng tay ôm hai chân, co người lại và tựa cằm lên hai đầu gối. Vậy là từ giờ mọi thứ đã kết thúc? Vốn dĩ, chưa bao giờ tôi được bước chân vào trái tim Khanh.

Giờ về, tôi mang chồng vở lên thư viện hộ thầy. Thư viện hôm nay khá vắng, chỉ lác đác vài người đang ngồi đọc sách. Nắng chiều thật đẹp. Những tia sáng lung linh tạo thành các mảng màu hình tròn đủ sắc. Thứ ánh sáng ấy khiến căn phòng trở nên sáng bừng. Bước chậm chạp đến bên cửa sổ mở toang, tôi đưa tay lên thu gom nắng vào. Gió thổi nhè nhẹ, hoá sự sống vào tấm rèm cửa mỏng, nhìn tựa cô thiếu nữ đang nhảy múa.

Nhìn màu ký ức đó tôi lại nhớ những khi mình cùng Khanh ngồi bên cửa sổ lớp vào buổi chiều tan học, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời. Lúc ấy, nắng ôm trùm mọi thứ kể cả hai con người chưa bao giờ thuộc về nhau.

Tôi lấy điện thoại, chụp khung cửa sổ ngập tràn nắng. Tôi gõ vào dòng chữ: “Nắng đẹp chứ.” và thoáng lưỡng lự khi gửi cho Khanh. Tôi muốn, dù không ở bên cạnh nhưng vẫn có thể cùng cậu chia sẻ những khoảnh khắc đẹp đẽ. Chưa đầy một phút, điện thoại rung. Hồi hộp, tôi mở ra xem. Nhưng hiện ra dưới đáy mắt đầy chờ đợi của tôi là năm từ: “Đừng làm phiền tôi nữa.”

Tay cầm điện thoại buông lơi, tôi đứng bất động, mắt vẫn nhìn những tia nắng tinh khôi soi rọi lên mình. Với người con trai ấy, tôi chỉ là kẻ gây phiền phức.

Nhưng mãi mãi, Khanh không hiểu một điều.

Tôi luôn muốn bên cạnh cậu chẳng phải vì cố chấp, bướng bỉnh hay ỷ lại quá nhiều vào tình cảm mà chỉ bởi…

Tôi chỉ muốn tìm kiếm mục đích sống. Tôi chỉ muốn yêu thương và bảo vệ một người nào đó quan trọng với mình.

Trước đây, dẫu rất ít khi cười với tôi nhưng Khanh đã luôn cố gắng để tôi được ở bên cạnh cậu. Và tôi thật sự hạnh phúc với điều đó.

Tôi, một đứa con gái mạnh mẽ. Chẳng bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất cứ ai vì tin tưởng bản thân đủ sức vượt qua mọi thứ, một mình cố gắng không bỏ cuộc.

Nước mắt lăn dài trên gương mặt. Và bất giác tôi hiểu rằng, chưa bao giờ lòng mình thật sự thanh thản.

***

Những ngày tiếp theo, dù có vô tình chạm mặt nhau thì tôi và Khanh đều không nói gì với đối phương. Cả hai cứ thế, như hai kẻ hoàn toàn xa lạ, đi ngang qua nhau. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn dừng chân. Chờ đợi. Và sau đó, tôi nhất định quay lại, âm thầm dõi theo bóng dáng Khanh khuất xa. Dù chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi tôi cũng sẽ vui.

Mới vừa thấy đó, ấy vậy chớp mắt một cái đã không còn. Hạnh phúc xuất phát từ những điều hết sức giản đơn nhưng lại chóng mất đi.

Dẫu biết trái tim người đó không thuộc về mình thế mà tôi vẫn khó để từ bỏ. Nhiều lúc, tự thấy mình như người lưu thông trên đường gặp phải đèn vàng, lòng thật sự không biết nên tiếp tục hay dừng lại.

***

Trên đường đi, cậu gặp rất nhiều người. Thấy ai, cậu cũng hỏi về vùng đất của Nữ Thần Hiện Thực và ngôi sao mùa hè màu đỏ. Kẻ thì lắc đầu không biết, kẻ thì yêu cầu cậu phải trả tiền mới nói. Thậm chí, còn gặp kẻ lừa gạt. Mất tiền, thức ăn không có, cậu bé khốn khổ lê tấm thân tàn tạ bước tiếp trên chuyến hành trình dài vô tận. (trích Sao mùa hè)

Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi và Khanh chấm dứt tất cả vào chiều hôm đó. Tâm trạng buồn đau đã nguôi ngoai chút ít nhưng hiển nhiên chưa hoàn toàn biến mất. Tôi không nói chuyện với Khanh, dù chỉ một câu, vì biết sẽ tiếp tục nhận lấy dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm từ cậu.

Tôi cũng ít nhìn Khanh hơn nhưng lòng vẫn còn nghĩ về cậu nhiều lắm. Từ bỏ một tình cảm chưa bao giờ là điều dễ dàng. Tuy nhiên, có vài thói quen tôi bắt đầu quên mất. Như vẽ lên cục tẩy và ném nó sang bàn bên cạnh hoặc lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ rồi gửi đi với dòng tin nhắn yêu thương. Khi yêu, người ta tự dưng làm nhiều việc mà trước giờ chưa từng làm. Và khi tình yêu kết thúc thì các thói quen ấy cũng mất theo.

Một buổi chiều trong thư viện, đang loay hoay tìm sách bài tập trên kệ thì tình cờ tôi thấy cuốn Sao mùa hè. Tác phẩm trẻ em này Khanh rất thích, sáng nào đi xe buýt cũng ngồi xem. Bất giác, tôi cảm thấy tò mò về câu chuyện một cậu bé lên đường tìm kiếm ngôi sao màu đỏ để thực hiện nguyện ước gặp mẹ.

Đắn đo hồi lâu, tôi quyết định mượn cuốn Sao mùa hè về đọc với hy vọng nó sẽ thú vị. Vả lại, đây là chuyện kể về ước nguyện. Tôi muốn thử xem nó có thể khiến một kẻ đang dần mất đi niềm tin như tôi tìm thấy phép màu nào không.

Dạo gần đây tôi hay về nhà với dáng vẻ rầu rĩ. Hôm nay cũng thế và vì vậy, tôi chẳng để ý trước cửa nhà xuất hiện đôi giày lạ của một vị khách nào đấy. Tôi đi qua phòng khách. Vắng hoe. Mẹ chưa về? Tôi chậm chạp bước lên lầu. Lúc lên đến đầu cầu thang thì tôi đâm sầm vào ai đó vì mãi suy nghĩ. Khi định hình lại thì tôi mới biết người đó là chú Hải, người sắp trở thành chồng của mẹ.

“Cháu có sao không, Kim?”

Chất giọng sốt sắng của chú Hải vang lên bấy giờ mới khiến tôi sực tỉnh. Đưa mắt nhìn, tôi thấy gương mặt chú đầy lo lắng.

“Không sao ạ. Cháu xin lỗi vì đã va vào chú.”

“Không sao. Mà cháu không khỏe à?”

Dứt lời, chú Hải đưa tay lên rờ trán tôi. Tức thì tôi chau mày và hơi quay mặt sang hướng khác cốt tỏ rõ thái độ không thích để chú thấy. Không quan tâm đến thái độ cực kỳ khó chịu từ đối phương, chú Hải vẫn áp tay lên trán, lên má tôi. Quá bực bội, tôi liền gạt mạnh tay chú ra. Hành động thiếu suy nghĩ đó đã vô tình gây nên hậu quả tồi tệ. Bị tôi đẩy, chú Hải trượt chân ngã xuống dưới cầu thang.

Âm thanh va chạm vang lớn. Và khi bình tĩnh lại, tôi sửng sốt bởi thấy chú Hải nằm dưới sàn nhà, bất tỉnh. Dường như đầu chú va mạnh vào thành cầu thang hay sao vì trên trán xuất hiện dòng máu đỏ.

Tôi còn chưa biết phải làm gì thì đúng lúc mẹ từ nhà bếp chạy hối hả lên xem chuyện gì vừa xảy ra. Vừa lay vừa gọi thất thanh nhưng chú Hải vẫn không tỉnh, mẹ tôi hoang mang đưa mắt nhìn khắp nơi để rồi bà thấy tôi đứng trơ ra trên cầu thang. Và vẻ như bà đã hiểu mọi chuyện. Còn tôi, trước mắt giờ đây, tất cả đều trắng xoá lẫn mờ mịt.

… Sau khi nghe bác sĩ nói về tình hình của chú Hải xong, mẹ chậm rãi đến gần ngồi xuống bên cạnh trong khi tôi vẫn lặng im. Bà cất giọng nhẹ nhàng:

“Chú Hải không sao, nằm nghỉ vài ngày là khoẻ.”

Tôi cảm giác lòng nhẹ đi. Cả núi đá nặng nề bỗng chốc biến mất nhanh chóng.Rồi tôi lặng thinh, hai bàn tay vẫn l*иg vào nhau siết chặt. Chỉ là tôi biết mẹ sẽ hỏi điều gì tiếp theo và tôi sẽ rất khó khăn để trả lời cho bà hiểu.

“Chuyện xảy ra khi đó là thế nào vậy? Sao con lại đẩy chú Hải?”

“Con không cố ý. Con chỉ muốn gạt tay chú ấy ra nhưng không ngờ lại thế. Con đã nói mình ổn nhưng chú ấy cứ không ngừng đặt tay lên trán con xem thử có sốt không. Con rất khó chịu.”

“Nhưng đó là vì chú Hải quan tâm con.”

Câu nói ấy đã kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai mẹ con. Chính xác, tôi mới là người im lặng trước. Tôi nhận ra chất giọng vừa trách vừa buồn của mẹ. Hẳn bà đang thất vọng về tôi lắm, một đứa con gái nỡ xô ngã người quan tâm nó và còn là bố dượng tương lai. Rất nhanh, một khoảng lặng kéo đến chen vào giữa tôi và mẹ. Tôi nghe tiếng xoay người của mẹ trên ghế, cả nhịp thở sầu não như kéo thời gian thêm dài vô tận.

“Con ghét chú Hải đến thế ư?”

Mẹ chợt quay qua và nhìn chằm chằm vào con gái. Tôi đã tránh né cái nhìn đó.

“Con không ghét nhưng chẳng hiểu sao lại không thể hoà hợp.”

Mẹ tôi bất chợt im lặng. Có lẽ câu trả lời của tôi khiến bà phải suy nghĩ về điều gì đấy. Sau mấy giây không lời, mẹ từ tốn bảo:

“Sự thật là con vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận chú Hải cũng như chấp nhận một gia đình mới. Con luôn mỉm cười nói rằng mình ổn nhưng rõ ràng con không hề ổn chút nào. Tại sao con cứ ép mình chịu đựng mọi thứ một mình?”

Tôi thoáng bất động trước ánh mắt nhuốm đầy lo lắng và xót xa của mẹ. Từng lời, từng lời bà nói như soi thấu tim gan tôi. Mẹ đã chạm đến được góc khuất sâu nhất trong lòng con gái, nơi mà nó mãi mãi chỉ là người yếu đuối.

Từ ngạc nhiên, cái nhìn của tôi dịu lại. Mí mắt chùng xuống, tôi tiếp tục lặng thinh. Đúng. Bản thân không hề ổn dù lúc nào tôi cũng mỉm cười. Tôi muốn được mẹ quan tâm. Tôi muốn Khanh xem trọng mình. Tôi muốn dựa vào vai ai đó để khóc. Thật tồi tệ khi những điều này mới là suy nghĩ thật sự trong lòng tôi.

Không gian yên lặng chẳng kéo dài lâu khi hai mẹ con nghe âm thanh trở mình từ trong phòng bệnh phát ra. Tôi đoán chú Hải đã tỉnh. Có lẽ mẹ cũng nghĩ vậy. Đứng dậy, mẹ bước vào phòng rồi mau chóng đóng cửa lại. Tôi ngồi lặng đi khoảng vài phút thì đứng lên, rời khỏi đây.