Chương 9: Trà Gừng Mật Ong (1)

1.

Ăn cháo và uống thuốc xong, Tuyền nằm xuống đắp chăn lại và đưa mắt nhìn Tường, cậu bạn cùng lớp đang mang nét mặt lo lắng, mỉm cười:

Mình nằm ngủ một lát sẽ khỏe ngay.

Ban nãy Tường còn lo Tuyền bệnh nặng nhưng giờ xem nét mặt cô bạn thì vẻ như không đến nỗi. Thở phào một tiếng nhẹ nhõm, cậu gật đầu toan xoay lưng thì chợt hỏi:

Như mọi lần chứ? Một ly trà gừng mật ong?

Tuyền cười tít mắt, gật đầu liên tục hệt kiểu chỉ chờ có thế thôi.

Sau khi Tường rời khỏi phòng, Tuyền cố lắng tai nghe tiếng bước chân nhỏ dần trên bậc cầu thang. Lập tức, nhỏ bật dậy, há miệng nhả viên thuốc đắng chát ra.

Ban nãy, lúc đưa thuốc vào miệng, Tuyền đã khéo léo lùa nó xuống dưới lưỡi rồi giả vờ như đang uống thuốc trước mặt Tường. Nhỏ nhăn mặt đưa tay chà lưỡi đang có cái vị đăng đắng kia, eo ôi, không bị bệnh mà phải nhét cái thứ mang rợ này vô miệng thì đúng là cực hình. Giờ mới thấy thương những người bệnh.

Vứt cái thứ kinh khủng đó vào sọt rác, Tuyền thở phào, nằm vật xuống giường. Nhìn cô bé 17 tuổi lúc này rất khoẻ, chẳng hể giống bị bệnh chút nào. Hiển nhiên rồi bởi sự thật Tuyền không hề ốm đau gì cả, còn mạnh như voi đây.

Gác tay dưới mái đầu, mắt hướng thẳng lên trần phòng, Tuyền lẩm bẩm:

Mình còn phải giả bệnh đến bao giờ nữa?

Tuyền tự hỏi bản thân một câu kỳ lạ như vậy là bởi nhỏ đã giả bệnh khá nhiều lần. Nghe có vẻ như điên rồ, nhưng sự thật nhỏ không có ý định lừa gạt ai, kể cả Tường. Chỉ bởi một lý do mà khiến nó phải đóng “vai diễn” này đúng tám lần chứ chẳng ít.

Tất cả cũng là vì một ly trà ngọt ngào.

2.

Người gì ít nói thấy sợ! Cứ lầm lầm lì lì, chẳng chịu chơi với ai!

Chắc học giỏi quá nên chảnh! Thảo nào không có bạn.

Đó là những lời bàn tán của mấy nữ sinh trong lớp dành cho Tường. Nghe có vẻ mất thiện cảm. Và qua họ, Tuyền mới bắt đầu chú ý đến cậu bạn cùng lớp khó gần ấy.

Tường có gương mặt trầm tĩnh, khá nổi bật vì nỗi buồn luôn hiện diện trên đó khiến cậu trở nên thu hút. Tường học giỏi. Cậu không hề ồn ào, không gian xung quanh luôn được bao bọc bởi sự yên lặng tuyệt đối. Có lẽ vì thế nên điều kỳ lạ là, cậu không nói chuyện với ai trong lớp trừ những lúc cần thiết.

Tuyền nhiều lần chú ý thấy Tường ngồi im lặng bên cửa sổ, mắt nhìn chăm chú ra ngoài. Hoặc có khi, nhỏ trông cảnh cậu lặng lẽ đọc sách trong một góc phòng. Cảm giác như cậu bạn ở một thế giới hoàn toàn tách biệt với mọi người và không một ai bước chân vào hay làm phiền được. Đó là một điều thú vị.

Ban đầu còn ít rồi dần dà, cái việc quan sát Tường diễn ra thường xuyên đối với Tuyền. Đơn giản, nhỏ tò mò về cậu. Đôi khi ta chú ý đến một ai đó không nhất thiết phải có tình cảm gì đặc biệt, chỉ vì nó đã trở thành thói quen.

Cho đến buổi chiều trời mưa nọ, Tuyền có dịp tiếp xúc với cậu bạn kỳ lạ ấy.

Khi đó, Tuyền đang ở ngoài hành lang lớp học, tay mở chiếc dù và chuẩn bị về thì nhỏ ngạc nhiên vì thấy Tường đứng lặng lẽ và ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Hẳn, cậu quên mang dù nên chờ mưa tạnh.

Ban đầu, Tuyền chẳng bận tâm gì lắm nhưng lúc trông màn mưa xối xả trước mặt, nhỏ nghĩ mưa thế này chờ tạnh chắc cũng đến tối.

Đắn đo tới lui, sau cùng Tuyền quyết định làm việc tốt. Đó là, nhỏ đi đến chỗ Tường rồi đưa cây dù cho cậu.

Đang thừ người thì Tường sực tỉnh, quay qua nhìn cô bạn lớp trưởng mà chưa lần nào nói chuyện lấy một câu. Nhìn cây dù trên tay Tuyền, cậu lưỡng lự vài giây, mới hỏi:

Vậy còn cậu? Thực ra nhà mình gần đây thôi.

Lần đầu tiên, Tuyền nghe được chất giọng của Tường. Trầm và hay hay. Thêm một phát hiện nữa, cậu không hề khó gần như vẻ bề ngoài xa cách đó.

Tuyền liền nói dối có cô bạn thân đứng chờ nên không sao.

Tần ngần chốc lát, sau cùng, Tường cũng đón lấy dù cùng lời nói:

Cảm ơn, mai mình sẽ trả. Cậu là lớp trưởng, đúng không?

Thấy Tuyền gật đầu, Tường mới cầm dù cất bước. Còn Tuyền đành ngậm ngùi đội mưa về. Đúng là vớ vẩn thật! Giờ nhỏ lại thấy tiếc dù ban nãy đã làm việc tốt. Nếu chịu động não thêm chút thì đã có cách giải quyết tốt đẹp. Đó là cả hai cùng đi về chung, có phải hay hơn không. Chẳng phải Tường bảo nhà ở gần trường à.

Tối đó, Tuyền về nhà với bộ dạng vô cùng thảm thương.

3.

Và hậu quả là qua hôm sau, Tuyền bị bệnh. Nhỏ sốt khá cao nhưng vẫn đến trường. Vào lớp, đầu nóng bừng bừng, mồ hôi ra như tắm khiến nhỏ chẳng thể tập trung vào bài giảng. May thay, cô bé lớp trưởng vẫn trụ được cho đến hết giờ học. Ấy thế mà lúc vừa rời khỏi cổng trường, Tuyền đã ngã xuống đất.

Khi tỉnh dậy, Tuyền bất ngờ vì đang nằm trong phòng của Tường. Vì thấy cô bạn ngã trước cổng trường nên cậu mới đưa về nhà mình. Buổi sáng trả dù, Tường đã nhận ra dáng vẻ không khỏe của Tuyền nên suốt giờ học thỉnh thoảng cứ nhìn lên chỗ nhỏ. Lúc tan học ra về, may là cậu đi theo phía sau mới kịp thời chạy đến giúp bạn.

Ban đầu, Tuyền hơi bối rối nhưng trông thái độ thân thiện cởi mở của Tường, nhỏ cảm giác thoải mái hơn một chút.

Tường mang cháo và thuốc cho Tuyền. Dùng xong hai thứ đó, Tuyền đã đỡ sốt.

Tiếp đến, Tường đưa ra một ly sứ màu trắng, dịu dàng bảo:

Cậu uống trà gừng mật ong do mình pha nhé! Nó giúp hạ sốt rất tốt.

Không muốn từ chối lòng tốt của bạn, Tuyền mau chóng đón lấy. Bên trong ly là thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh đẹp mắt, chẳng những vậy còn toả mùi thơm nồng vô cùng dễ chịu. Còn chưa uống mà Tuyền đã thấy khoẻ hẳn. Không chần chừ, nhỏ đưa ly lên môi uống thử.

Vị đắng của trà, vị cay của gừng cùng vị ngọt của mật ong hoà nguyện vào nhau tạo thành thức uống ngon tuyệt vời mà từ trước đến giờ Tuyền chưa từng uống. Cơ thể nhỏ khoan khoái vô cùng, vẻ như cơn sốt đã bị đẩy lùi. Bắt đầu thích loại nước này, Tuyền ngửa cổ uống ực một hơi.

Lần đó, nhỏ uống sạch nhẵn ly trà gừng mật ong trước sự kinh ngạc của Tường.

4.

Qua hôm sau vào giờ ra về, vừa thu xếp tập vở Tuyền vừa lén nhìn sang chỗ Tường. Nhỏ đang gặp vấn đề nan giải. Một mặt, nhỏ rất muốn nói lời cảm ơn Tường nhưng mặt khác lại sợ điều gì đó mà ngay bản thân cũng chả rõ. Ngoài ra, còn một việc nữa… Thú thật, Tuyền mê trà gừng mật ong rồi! Nhỏ mong được uống thứ nước ấy lần nữa. Nhưng nếu mở miệng nói thế với Tường thì ngại quá!

Còn đang ủ rũ thì Tuyền nghe giọng Tường vang lên bên cạnh:

Cậu mệt à?

À, mình không sao.

Sắc mặt cậu không tốt. Hay cậu ghé nhà mình uống một ly trà gừng mật ong?

Lời đề nghị tuyệt vời và bất ngờ đó như gỡ rối trong lòng, Tuyền thấy phấn khởi hẳn. Tự nhiên Tường lên tiếng mời thì dại gì nhỏ không đồng ý.

Ừm, đầu mình hơi choáng. Nếu cậu không phiền…

Phiền hà gì. Nào, đi theo mình.

Tuyền theo sau Tường mà lòng sung sướиɠ. Ai bảo là cậu khó gần, chảnh chọe? Một người bạn quá tốt ấy chứ.

Tại nhà Tường, Tuyền đang ngồi trên sô pha với vẻ nôn nóng. Lát sau, Tường mang ra một ly trà gừng mật ong còn bốc khói. Vui vẻ đón lấy ly, Tuyền nhắm mắt hít sâu mùi thơm hòa nguyện của gừng và mật ong rồi uống nhấm nháp thưởng thức.

Đầu cậu đỡ choáng chưa? - Tường hỏi han.

Đầu mình tỉnh như sáo í! Có choáng gì đâu! Tuyền nhủ thầm rồi đáp:

Đỡ hơn nhiều. Cảm ơn cậu.

Từ giờ nếu cậu thấy không khoẻ cứ nói, mình sẽ dẫn cậu về nhà, pha ly trà gừng mật ong cho cậu.

Tường vừa dứt câu là Tuyền tròn xoe mắt. Cứ không khỏe thì sẽ được uống trà gừng mật ong ư? Nếu thế thì… Cùng lúc trong đầu Tuyền nảy ra một ý tưởng.

Giả bộ bệnh.

5.

Bắt đầu làm theo chiến dịch đã đề ra, cứ cách vài tuần là Tuyền tỏ ra mệt mỏi trước mặt Tường. Tuy vờ làm ra vẻ âm thầm nhưng hành động của nhỏ thì lại vô cùng lộ liễu, dĩ nhiên lý do là muốn cậu bạn thấy và ngỏ lời mời mình về nhà. Chẳng hạn như…

Cậu bệnh sao?

Ừ, mình hơi mệt vì đêm qua ngủ quên đắp chăn.

Có khi thì Tuyền chuyển qua ho…

Cậu không khoẻ à?

Khục! Khục! Chắc là do chiều qua mình tắm lâu quá, cảm!

Còn dạo nọ thì…

Mặt cậu xanh thế?

Mình thức khuya ôn bài nên mệt.

Rồi Tuyền còn làm cả chiêu giả vờ đau đầu.

Đầu cậu choáng hả?

Vì mình mất ngủ mấy hôm.

Cứ thế, Tuyền đóng vai diễn “bị bệnh” rất đạt. Thậm chí có vài lần, đang trên đường cùng về, thấy gần đến nhà Tường thì Tuyền bất thình lình ngã vào người cậu bạn, giả bộ ngất xỉu.

Trông điên rồ là thế ấy vậy mà chiêu đó thường thành công rất cao.

Tiếp tục đều đặn như vậy, Tuyền đã “dụ dỗ” Tường pha trà gừng mật ong cho mình đúng tám lần.