Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 89: Sao Mùa Hè (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tại sao phải tin vào phép màu khi nó không hề tồn tại trên thế gian này?

……

1.

Truyền thuyết kể rằng, có một cậu bé muốn được gặp mẹ. Bà mất khi cậu mới chào đời. Nhưng vì bản thân quá khao khát tình mẫu tử nên cậu không ngừng tìm cách để nguyện ước trở thành sự thật. Cuối cùng, cậu được một pháp sư chỉ bảo: Hãy đến vùng đất của Nữ Thần Hiện Thực, hái lấy một ngôi sao mùa hè màu đỏ. Nó sẽ giúp cậu toại nguyện. Thế là cậu bé lập tức lên đường. (trích Sao mùa hè)

Tôi đứng chờ ở trạm xe buýt như thường lệ. Để đợi một người. Rất nhanh, bóng dáng thân quen mọi lần xuất hiện trong dòng người đang chen lấn. Cao. Gầy. Gương mặt thờ ơ lãnh đạm. Vai đeo cặp. Tay phải cầm cuốn sách nhỏ, đưa lên ngang tầm mắt, đọc chăm chú. Tôi thấy rất rõ dòng chữ nhạt màu in trên bìa sách. Lại vẫn ba từ đó: Sao mùa hè.

Tôi tự hỏi, quái gì mà ngày nào đến trường Khanh cũng xem. Vốn dĩ, việc xem sách này không khiến tôi quá bực bội nếu như cậu không vì nó mà làm lơ tôi suốt bốn tuần qua. Cậu đọc say sưa đến nỗi khiến tôi tò mò muốn biết Sao mùa hè hấp dẫn như thế nào.

Xe buýt đến trạm. Bấy giờ Khanh mới rời mắt khỏi cuốn sách, bước lên xe. Tôi cũng nhanh chân theo cùng. Lách qua vài người đang đứng, tôi nhìn về nơi mà biết chắc rằng Khanh sẽ luôn ngồi ở đó. Hàng ghế gần cửa sổ bên phải. Nhiều lần tôi để ý, chỗ này ngập tràn nắng. Có lẽ, cậu thích thứ màu sáng lung linh ấy.

Giống mọi lần, tôi nhanh chóng bước đến gần và ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Khanh. Âm thanh đặt mông lên ghế của tôi khiến cậu sực tỉnh quay qua, thoát khỏi thế giới mơ màng của bản thân. Tôi thấy rõ sự chán nản xuất hiện trong đôi mắt lãng đãng vô định đó.

“Lại là cậu.” Khanh thường dùng câu cửa miệng này mỗi khi gặp tôi, “Sao cậu cứ bám theo tôi mãi vậy? Phiền thật!”

“Không thể dùng từ bám theo được. Tớ đã nói là sẽ đeo đuổi cậu.”

“Vô ích thôi, tôi sẽ không bao giờ đồng ý làm bạn trai cậu.”

“Thời gian còn dài, mọi chuyện chẳng thể nói trước được. Tóm lại, tớ quyết tâm đến cùng, tớ chưa từng bỏ cuộc trước chuyện gì cả.”

Khanh nhìn tôi chằm chằm. Mặt cậu không cảm xúc, không chút biểu hiện nào ngoài sự lãnh đạm. Tiếp, Khanh làm một hành động khiến tôi không thể không chán nản. Mở cuốn sách Sao mùa hè ra, bắt đầu cái màn đọc chăm chú. Thường, rất khó để tôi kéo dài cuộc nói chuyện với Khanh.

Tôi nhích người qua một chút đồng thời đưa mắt nhìn vào dòng chữ chi chít trên trang giấy. Kiểu nửa gấp nửa mở sách của Khanh làm tôi không đọc được gì nhiều. Tôi chỉ thấy mang máng vài dòng như: một cậu bé mơ được gặp mẹ nên lên đường tìm sao mùa hè màu đỏ. Tôi hơi khó hiểu khi Khanh lại đọc câu chuyện trẻ con và đầy phép nhiệm màu như thế. Chẳng cần lật đến trang cuối cũng biết, cậu bé đó nhất định tìm được ngôi sao màu đỏ và gặp lại mẹ.

Tôi và Khanh rời chỗ, đến bên cửa xe buýt vì sắp đến trạm ngay gần trường. Chúng tôi hoàn toàn lặng im, chẳng ai nói gì với nhau nữa. Tôi ở phía trước, cậu đứng phía sau hơi chếch qua bên trái. Tôi có thể nghe tiếng tim Khanh đập nhẹ nhàng, cảm nhận được hơi thở của cậu. Gần như thế mà sao tôi vẫn thấy khoảng cách của hai người xa xôi quá đỗi.

Ngôi trường cấp III quen thuộc dần hiện ra phía xa xa. Tôi cùng Khanh xuống xe. Khanh đi trước còn tôi chậm rãi theo sau. Quan sát tấm lưng cao gầy của cậu, tôi buồn. Hình như, tôi chỉ có thể đuổi theo cậu ấy từ phía sau.

Vào lớp, Khanh lẳng lặng đến bên bàn mình ngồi xuống. Tôi cũng thế. Vừa lúc, mấy đứa bạn thân đi lại chỗ tôi và bắt đầu những câu hỏi hoặc cuộc nói chuyện phiếm không bao giờ ngừng của chúng. Tôi, dĩ nhiên, hưởng ứng theo. Thế giới của tôi và Khanh rất khác nhau. Một bên là xuân, một bên là đông. Trong khi tôi nói cười vui vẻ thì ngay chiếc bàn bên cạnh, Khanh trầm tư lặng lẽ. Tưởng chừng hai ranh giới đó không bao giờ hoà hợp được.

Tự hỏi, phải làm thế nào mới rút ngắn khoảng cách hai trái tim?

***

Chiều, tôi bước vào nhà thì thấy mẹ sửa soạn giống như sắp có cuộc hẹn quan trọng. Tôi biết bà đi gặp ai. Là ông ấy, người mà tôi sắp phải gọi bằng hai từ bố dượng. Năm mười ba tuổi, tôi được mẹ đưa đi gặp ông và nghe nói rằng đây là người yêu của bà. Lúc đó tôi không hiểu lắm về việc này nhưng tôi có thể hiểu từ giờ trái tim mẹ không còn dành riêng cho tôi nữa.

Ông ấy, người đàn ông mẹ yêu, đối xử với tôi rất tốt. Tuy chưa phải bố dượng chính thức nhưng ông quan tâm và chiều chuộng tôi. Thỉnh thoảng, tôi cũng nghe ông hỏi han về tình hình học tập. Dẫu vậy, tôi vẫn không thể hoà hợp với ông. Không hẳn là ghét. Chỉ đơn giản, thật khó để tôi cho phép ông đến gần mình. Vì một lẽ nào đó… Hay tôi đã quen với việc không cần bố bên cạnh?

Khoảng cách giữa tôi với người đàn ông của mẹ ngày càng lớn, kể từ sau ngày hôm ấy. Cái ngày tôi thấy nụ cười rạng rỡ nhất trên mặt mẹ khi bà tuyên bố:

“Mẹ và chú ấy sẽ kết hôn, con gái ạ.”

Tôi chẳng thể nhớ rõ cảm xúc lúc đó của mình thế nào. Không giận. Không buồn. Chỉ trống trải đến kỳ lạ. Nhưng tôi vẫn mỉm cười vì hiểu lựa chọn này sẽ làm mẹ hạnh phúc. Tiếp theo, tôi đã nói câu: “Chúc mừng mẹ.”

Chất giọng nhẹ nhàng của mẹ vang lên kéo tôi trở lại thực tại, thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bông trong quá khứ:

“Tối nay, mẹ không thể dùng cơm với con được rồi.”

“Không sao ạ. Con cũng đã quen ăn tối một mình. Mẹ đi hẹn vui vẻ.”

“Kim, mẹ hiểu con đã luôn cố gắng thích nghi với việc sắp có bố dượng. Nếu thật sự con thấy không thoải mái về điều gì thì hãy nói mẹ biết. Đừng chịu mọi thứ một mình, được chứ?”

Lặng thinh chốc lát, tôi đưa mắt nhìn mẹ đồng thời mỉm cười thật tự nhiên:

“Con không sao, mẹ đừng lo. Mẹ đã quên mất con là ai ư? Con là Kim, cô bé luôn mạnh mẽ vững vàng, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai.”

“Mẹ biết con mạnh mẽ. Nhưng những người mạnh mẽ đôi khi vẫn yếu đuối đôi khi vẫn khóc một mình. Mẹ không muốn con như thế.”

Tôi không phản ứng gì trước câu nói cuối cùng của mẹ. Lúc bà ra khỏi nhà, tôi vẫn đứng đó với những dòng suy nghĩ chưa bao giờ dứt. Liệu, tôi có thể hạnh phúc trong gia đình mà bản thân biết rõ mình chẳng bao giờ thuộc về?

***

Cậu bé đã không biết rằng, đó là chuyến hành trình vô cùng gian nan và lắm khổ cực. Trước mặt, chỉ là con đường dài tít tắp không có điểm dừng. Phía xa cuối chân trời, ngôi sao mùa hè màu đỏ vẫn sáng lung linh. Những lúc ngỡ đã gần đến thì không phải, chỉ là ảo giác mơ hồ xa xăm. (trích Sao mùa hè)

Tiếp tục một buổi sáng như mọi ngày. Tôi vẫn đến trạm xe buýt đó. Chờ người. Khanh thờ ơ với tôi và làm hành động giống hệt mọi khi: mở cuốn Sao mùa hè ra xem tiếp. Và rồi lúc xuống xe, Khanh bị hụt chân. Hậu quả, cậu ngã xuống dưới đường trước sự hiếu kỳ của mọi người trên xe.

“Cậu ổn chứ?” Tôi đỡ Khanh dậy, lo lắng hỏi.

Dường như vẫn chưa định hình được sự việc vừa diễn ra nên Khanh bất động trong giây lát, mồ hôi bịn rịn trên trán và nhịp thở tự dưng gấp gáp hơn. Bên cạnh, tôi giữ chặt tay cậu vì sợ buông ra cậu sẽ lại ngã. Tiếp theo, Khanh đẩy nhẹ tôi ra đồng thời đứng vững lên. Hành động nhanh chóng đó như thể cậu muốn chứng minh bản thân vẫn bình thường.

Khanh kéo chiếc cặp ban nãy bị rơi xuống đất, lên vai rồi chậm rãi bước vào trường. Tuy Khanh bảo ổn nhưng tôi thấy mặt cậu còn tệ lắm. Cùng dáng đi liêu xiêu của cậu là nỗi bất an khó tả dần xuất hiện trong tôi.

Trên đường đi đến lớp, tôi và Khanh tình cờ gặp thầy chủ nhiệm. Thầy nhờ chúng tôi mang hộ tập lên thư viện.

Thầy trao cho tôi chồng đầu tiên, chồng thứ hai đưa Khanh. Và rồi chuyện kỳ lạ lại xảy ra. Tôi thấy những cuốn tập trên tay Khanh bỗng dưng rơi hết xuống đất. Giống như đôi tay cậu không đủ sức để giữ chúng.

Bịch! Bịch! Hàng loạt âm thanh va chạm vang lên cũng là lúc mười mấy cuốn tập nằm vung vãi dưới nền sàn hành lang. Trông thật bừa bộn. Hai tay ôm chồng tập, mắt tôi tròn xoe ngạc nhiên. Khanh vẫn bất động, không chút phản ứng. Còn thầy chủ nhiệm trong thoáng chốc đứng thừ ra. Hẳn thầy chưa rõ được sự cố này là lỗi của ai. Do thầy trao tập quá nhanh hay vì cậu học trò không kịp đỡ lấy?

Mọi việc trở lại bình thường khi Khanh nói xin lỗi thầy chủ nhiệm và cúi xuống nhặt từng cuốn tập. Quan sát hành động hơi lóng ngóng ấy, tôi nhận ra dáng vẻ của cậu giống hệt khi nãy, lúc bước hụt xuống xe buýt. Xét theo một khía cạnh, hai sự việc này có phần giống nhau. Đều liên quan đến việc không nhắm được khoảng cách giữ mình với vật khác. Cậu ấy mệt hay bị bệnh?

Thư viện vắng vẻ. Hai chúng tôi bước vào, cùng đặt chồng tập lên bàn. Tiếp, cả hai tìm tủ sách của thầy chủ nhiệm. Không quá khó để thấy cái tủ cao nằm sát góc phòng có đề tên thầy. Để nhanh chóng, tôi sẽ đưa tập cho Khanh, còn cậu lần lượt cất chúng lên kệ tủ. Trong lúc làm, tôi không ngừng nhìn Khanh.

Vài phút sau, tôi lại nghe tiếng rơi của một vật. Quay qua, tôi kinh ngạc bởi dưới đất là cuốn tập mình vừa đưa cho Khanh, nằm chình ình. Có cảm tưởng, nó vừa thực hiện xong cú rơi tự do.

Đưa mắt nhìn về phía đối diện, tôi thấy Khanh đứng bên chiếc tủ vẫn với vẻ mặt thất thần mất cảm xúc. Tay phải cậu đưa ra cứng đơ, giống như đang nắm lấy sự vô hình trong không gian. Rất nhanh, tôi hiểu rằng Khanh đã không bắt kịp cuốn tập tôi vừa trao. Đây đã là lần thứ ba rồi. Việc để rơi đồ vật nhiều như vậy chứng tỏ cơ thể có bệnh.

“Thế mà cậu bảo là không sao ư? Rõ ràng là cậu không ổn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »