Giờ nghỉ giữa tiết, Sơn Trà vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì tình cờ bắt gặp Phù Dung loay hoay với chiếc váy đang mặc. Nó bị rách! Trông những vết rách dài kia, Sơn Trà nghĩ, đó không phải lá cái váy sáng nay.
“Chị chưa thay váy?”
Phù Dung xoay qua thấy Sơn Trà đứng phía sau mình tự lúc nào.
“Đây là cái tôi mới thay.”
Trông sự im lặng và cái nhìn chằm chằm của Sơn Trà, cô hiểu cậu nhóc này nghĩ gì.
“Không phải đánh nhau đâu! Ban nãy tiết học bơi, tôi để quần áo trong tủ, chẳng biết con nhỏ nào dùng kéo cắt váy. Tôi mà tìm ra thì đánh nhừ xương!”
Khi hiểu rõ sự tình, Sơn Trà khẽ thở dài.
Đúng lúc, một nhóm nam sinh lớp trên đi ngang qua chỗ Phù Dung và Sơn Trà đứng. Cỡ bốn, năm người gì đó và họ nhìn không chớp mắt vào phần da trắng của Phù Dung bị lộ ra qua chỗ rách của chiếc váy. Sự thật vết rách khá cao, sát lên tận đùi cô gái.
“Nhìn cái gì?” Phù Dung giơ nắm đấm, cất tiếng doạ nạt bọn con trai.
Tình hình có vẻ không ổn, Sơn Trà liền cởϊ áσ khoác đưa Phù Dung.
“Gì?”
“Chị đâu còn cái váy khác đúng không? Để như vậy chẳng hay ho gì cả.”
“Cậu không sợ bị dị nghị à?”
“Dị nghị cũng đã dị nghị rồi, có nói thêm cũng chẳng sao. Vả lại… tôi không thích chị mặc váy rách trước mặt đám con trai!”
Một xúc cảm xuất hiện trên gương mặt Phù Dung khi nghe vậy. Thật sự là thế! Chỉ có điều, nó quá nhanh để người khác nhận ra.
“Cám ơn.”
Lần đầu tiên, Phù Dung đón lấy áo khoác của Sơn Trà với dáng vẻ thoáng ngập ngừng.
Cột áo khoác vào hông xong, Phù Dung bảo: “Tôi đi đây.”
Dõi theo bóng dáng Phù Dung, lòng Sơn Trà chợt buồn bã.
Sáng, “Phù Dung” có màu trắng. Một sắc trắng lạnh nhạt, vô tình.
***
[Đến trưa, hoa phù dung chuyển qua hồng nhạt.]
Sơn Trà theo học trường nội trú nên giờ về học sinh ở lại trong trường ăn trưa.
Dùng bữa xong, Sơn Trà không ngủ mà đến thư viện tìm tài liệu.
Đang chăm chú đọc sách thì chợt Sơn Trà thấy có ai đó kéo cái ghế bên cạnh mình ra, ngồi phịch xuống. Quay qua, cậu kinh ngạc bởi thấy Phù Dung. Cô chị ngang ngạnh này đến thư viện thì quả là chuyện lạ. Đã thế cô còn đặt lên bàn mấy quyền sách.
“Nhìn tôi dữ vậy?”
“Vì chưa bao giờ chị vào đây.”
Phù Dung chán chường lật từng trang sách ra, bảo:
“Sắp kiểm tra giữa kỳ. Nếu lần này tôi dưới trung bình thì bố sẽ ném tôi ra khỏi nhà!”
Giờ Sơn Trà đã hiểu. Hoá ra, cũng có người trị được cô gái. Thấy Phù Dung lục tìm gì đó trong hộp bút, Sơn Trà hỏi:
“Mất gì hả?”
“Ngòi viết chì hết nhưng tôi quên mua. Giờ không biết làm sao.”
“Thì chị dùng bút xanh.”
“Tôi thích viết chì. Viết xanh tôi quăng vào xó xỉnh nào rồi.”
Lập tức, Sơn Trà đưa cho Phù Dung một cây viết chì màu xanh có hình nộm Doraemon cười nhe răng được gắn vào lò xo ở ngay đuôi viết.
“Cho chị mượn học.”
Phù Dung cầm lấy, nhìn tới nhìn lui xong thở hắt:
“Tôi không ngờ cậu trẻ con thế đấy!”
Sơn Trà cảm giác hơi sượng.
Nhận ra mình vô duyên, Phù Dung liền tiếp:
“Dù gì cũng cám ơn.”
Nói xong, cô búng nhẹ hình nộm Doraemon rồi hí hoáy viết.
Còn Sơn Trà thì kính đáo nở nụ cười khi thấy Phù Dung cầm bút của mình viết bài.
Trưa, “Phù Dung” có màu hồng nhạt. Đúng là, dễ gần hơn.
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Sơn Trà đóng sách lại và nhìn qua bên cạnh. Mắt cậu tròn xoe vì trông cảnh Phù Dung gục đầu lên bàn ngủ ngon lành.
Nhìn nhìn một lúc, Sơn Trà nhận ra Phù Dung thật hiền khi ngủ. Đã vậy còn đáng yêu nữa! Đặc biệt, bờ môi chúm chím khiến lòng người khác xao xuyến.
Nghĩ ngợi gì đó, Sơn Trà đảo mắt nhìn xung quanh. Thư viện khá vắng người, lại chẳng có ai chú ý đến chỗ này. Thế là, cậu mở cuốn sách Sử rồi dựng đứng nó lên ngay trước mái đầu Phù Dung. Tiếp, cậu nhóc này từ từ cúi mặt xuống gần cô gái hơn trong khi tim đập liên hồi.
Cuốn sách Sử che gương mặt đang ngủ của Phù Dung.
Che sự ngập ngừng của Sơn Trà.
Và, che đi một nụ hôn vụng về thầm lặng!
***
[Về chiều, hoa phù dung mang màu đỏ thẫm.]
Ngồi học trong lớp mà đầu óc Sơn Trà cứ để đi đâu. Vì cậu mãi nhớ nụ hôn trộm dành cho Phù Dung trưa nay. Với tâm trạng lâng lâng, Sơn Trà mong giờ ra về đến thật nhanh để có thể gặp cô gái bướng bỉnh đó.
Chuông báo kết thúc giờ học, Sơn Trà mau chóng đi làm nhiệm vụ của sao đỏ.
Hơn nửa tiếng sau, khi học sinh cuối cùng ra khỏi trường thì Sơn Trà ngạc nhiên vì chẳng thấy bóng dáng Phù Dung. Không nghĩ nhiều, cậu liền chạy đến dãy phòng của khối 12.
Lớp Phù Dung nằm ở cuối dãy. Vừa bước chân vào Sơn Trà đã thấy cô chị ngồi trên bục giảng, áo sơ mi trắng dính đầy bụi đất, cả áo khoác của cậu cũng thế. Chưa hết, mặt mũi cô vài chỗ trầy xước rướm máu, ngay trán còn có vết bầm đỏ. Dáng vẻ ấy giống như…
“Chị đánh nhau sao?”
Nghe giọng Sơn Trà vang lên, Phù Dung đang xem vết thương ngay khuỷ tay mau chóng xoay qua:
“Cậu đến đúng lúc lắm. Tôi định báo cậu biết, tôi vừa đập con nhỏ kia xong về tội…”
Phù Dung chưa nói hết câu thì Sơn Trà cắt ngang, nghe trầm đi:
“Tại sao chị lúc nào cũng đánh nhau vậy?”
Phù Dung đứng dậy, tiến đến chỗ cậu nhóc sao đỏ:
“Cậu nghe tôi nói. Ban nãy là vì…”
Đột ngột, Sơn Trà gắt lên thật lớn: “Chị thích đánh nhau đến thế à?”
Đối diện, Phù Dung giật mình. Lần đầu tiên, Sơn Trà lớn tiếng quát cô. Chẳng những vậy, vẻ mặt cậu còn đầy giận dữ. Im lặng vài giây, Phù Dung chậm rãi nói:~~~~
"Tôi đánh con nhỏ đó vì nó làm hỏng cái này.”