Vừa bước xuống cầu thang, An An đã bị ai đó nắm lấy cánh tay và kéo mạnh vào một góc tường. Sau khi hoàn hồn trở lại, cậu mới biết hoá ra người “tấn công” mình là anh trai.
“Anh làm gì vậy?” – An An hỏi vẻ khó chịu bởi cái siết tay mạnh bạo vừa rồi.
“Em hay nhỉ?” – Ân Ân, vẫn chất giọng nhỏ và đều đều – “Trong lúc anh đang lo đối phó với đám cảnh sát để chúng không phát hiện ra chúng ta gϊếŧ tên S.E thì em lại vui đùa với một con bé à?”
An An, giờ đã hiểu vì sao Ân Ân đối xử thô bạo với mình, điềm nhiên đáp:
“Chứ anh muốn em phải thế nào? Đau khổ? Tỏ ra ăn năn hối hận? Hay là… đầu thú?”
Cười nhạt, Ân Ân đưa tay lên túm lấy cổ em trai rồi kéo nó sát lại gần mình.
“Em đừng chọc tức anh!” – Ân Ân thì thầm vào tai An An – “Gϊếŧ sáu mạng người, em sẽ bị tử hình!.. Đừng quên, em phải đóng giả anh đến suốt đời để bù đắp tội lỗi của em.”
Mỗi lần nghe anh trai nhắc lại “cái lỗi lầm kinh khủng” trong quá khứ là An An lại bất động, đôi mắt mở to vô hồn. Những hình ảnh đáng sợ đó giống như cơn ác mộng đeo bám cậu dai dẳng, không bao giờ buông tha. Và cũng chính nó đã hình thành sợi dây xích oan nghiệt trói chặt cậu vào Ân Ân – người anh trai chỉ vì danh vọng mà ép em mình gϊếŧ người.
“Em cần hiểu, bản thân đang là ai và làm gì? Đừng để anh trông thấy cảnh em vui vẻ như thế nữa! Em không có quyền hạnh phúc trong khi anh lại mang gương mặt quái vật này!”
Không nghe tiếng trả lời từ An An, Ân Ân hôn nhẹ lên má em trai rồi buông tay khỏi cổ nó.
“Anh thương em và em cũng phải như vậy!”
Mỉm cười, vuốt mặt em xong, Ân Ân quay lưng rời khỏi góc tối của cầu thang.
Còn lại một mình, An An khuỵ chân xuống. Đôi mắt không chớp bị bao phủ bởi vẻ thất thần lẫn bàng hoàng… Hàng loạt hình ảnh méo mó xuất hiện trong mớ óc hỗn đỗn của chàng trai.
Bánh kem. Những ngọn nến. Quà mừng.
Là đêm sinh nhật lần thứ 17 của hai anh em.
An An châm lửa cây pháo bông rồi đưa cho Ân Ân… Tiếp, cậu vào nhà lấy máy ảnh.
Mấy giây sau, cái âm thanh nổ vang lớn… Bùm!!!
Hình ảnh Ân Ân ôm mặt, miệng gào thét dữ dội hiện ra trước mắt An An.
Máu! Mùi khét! Da thịt bỏng!
Nếu An An chịu xem xét kỹ cây pháo bông thì…
Dù không cố ý nhưng cậu đã gây ra lỗi lầm kinh khủng.
Biến anh trai thành quái vật và suốt đời phải mang mặt nạ lạnh tanh đó…
“Không!!!”
An An ôm đầu, vừa khóc vừa hét lên thật lớn. Bốn bức tường kín bưng vọng lại giọng thét của cậu hệt như tiếng gọi từ quá khứ kinh hoàng năm ấy. Suốt buổi chiều hôm đó, cậu cứ ngồi trong góc tối của cầu thang, hai tay áp vào đầu, bật khóc tức tưởi.
***
Mọi chuyện vẫn tiếp diễn như bình thường. Cảnh sát đang điều tra về vụ án S.E. Hẳn, Ân Ân xử lý dấu vết quá tốt nên họ chưa có chút manh mối nào. Chưa kể, cách dành dựng hiện trường của Ân Ân cũng đầy thông minh khi cậu cho cả chiếc xe hơi rớt xuống sông… Qua một đêm, lại chìm trong nước chính vì vậy, mọi dấu vết gần như bị xoá sạch.
Buổi sáng nọ, sau cái đêm S.E chết được nửa tháng, đang ngồi chờ trong phòng nghỉ VIP thì An An thấy anh quản lý sốt sắng chuẩn bị vài thứ chẳng hạn như hợp đồng mới, lịch diễn, quảng cáo… Thắc mắc, cậu liền hỏi:
“Công ty sắp có hợp đồng với tài trợ mới à?”
Anh quản lý thoáng giật mình, quay lại nhìn anh chàng ca sĩ, lắc đầu:
“Không! Không có gì đâu.”
Nhận ra vẻ bất thường của đối phương, An An mỉm cười thân thiện:
“Đừng giấu em. Nếu có gì, anh cứ nói. Anh không tin em sao?”
Nụ cười trìu mến trên môi An An khiến anh quản lý bất chợt xiêu xiêu lòng. Thảo nào bây giờ anh mới hiểu, vì sao cậu lại được cả khối fan nữ hâm mộ cuồng điên.
“Ừm, thôi được, nhưng cậu phải giữ bí mật nhé, Ân Ân!”
Bước dọc hành lang vào buổi trưa vắng vẻ, An An vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ. Trông vẻ lo lắng, bất an trên mặt cậu cũng dễ dàng đoán được, có điều gì rất tồi tệ sắp xảy ra.
« Sắp tới, ông bầu Trần sẽ ký hợp đồng dài hạn với một ca sĩ mới. Nghe đâu, ông ấy định để người này cùng cậu lập thành một cặp đôi bởi… đó là nữ! Vì cái chết bất ngờ của sáu ca sĩ trước nên ông ấy tạm thời chưa cho ai biết. Để khi nào ký hợp đồng với cô gái đó xong và chuẩn bị đêm ra mắt cuối tháng này thì mới để mọi người hay. »
Sự tiết lộ của anh quản lý lúc sáng nay làm An An xuất hiện nỗi lo sợ. Nếu việc này để Ân Ân biết thì không khéo, lại có thêm vụ án mạng mới. Anh cậu sẵn sàng loại bỏ đối thủ không chút thương tiếc. Cảnh sát hiện còn đang điều tra cái chết của S.E, chuyện gì sẽ xảy ra khi một ca sĩ nữa trong công ty này đột ngột bị gϊếŧ?
Không được! Tội ác chẳng thể che giấu mãi, cứ tiếp tục gϊếŧ người thì sớm muộn hai anh em sẽ bị phát hiện. An An cần phải ngăn không để Ân Ân biết “tin xấu” đó. Trước mắt, cậu muốn tìm ông bầu Trần để hỏi kỹ càng về vấn đề nữ ca sĩ mới kia.
“An An!”
Tiếng gọi đột ngột của Ân Ân khiến An An giật mình. Mau chóng xoay lại, cậu thấy Ân Ân tiến lại gần với ánh mắt đầy dò xét.
“Em làm gì như người mất hồn vậy? Anh gọi em không nghe à?”
“Em bận suy nghĩ thôi.” – An An cố giấu sự bất thường hiện đang vẽ lên mặt mình, bảo – “Ở công ty, anh đừng gọi tên thật của em, để người khác nghe sẽ có chuyện rắc rối.”
“Yên tâm, anh quan sát trước sau rồi mới gọi. Em vể phòng nghỉ trưa sao?” – Ân Ân nhận thấy em trai có biểu hiện mệt mỏi.
Cười thật tự nhiên, An An nói, giọng đột nhiên nhỏ dần:
“Anh à, tự dưng em muốn ăn bánh đậu xanh ở tiệm Y. Chiều nay, anh có thể lái xe đến đó mua cho em hộp bánh được không?”
“Bánh đậu xanh tiệm Y? Chỗ ấy hơi xa trung tâm thành phố, đi về cũng mất mấy tiếng.”
“Nhưng… em thèm ăn bánh đậu xanh quá. Anh chịu khó mua giúp em.”
Trước dáng vẻ nài nỉ trẻ con của em trai, Ân Ân chán nản thở ra:
“Được rồi, anh sẽ mua. Giờ em về phòng nghỉ đi, chiều lại có buổi thu âm đấy.”
Sau khi Ân Ân rời khỏi, lòng An An nhẹ nhõm vô cùng. Hoá ra, cái trò năn nỉ ngày xưa của cậu vẫn còn tác dụng với Ân Ân. Lúc nhỏ, hễ cậu vòi gì là anh trai đều đáp ứng dù khó đến mấy chăng nữa. Không hiểu sao An An thấy vui vì ban nãy được thấy lại hình ảnh người anh luôn chiều chuộng em của Ân Ân thuở nào…
Trong phòng vệ sinh, giọng ông bầu Trần vang khẽ, không giấu nổi ngạc nhiên:
“Sao? Cậu biết rồi hả?”
Bên cạnh, An An vừa rửa tay vừa đáp:
“Vâng, anh quản lý đã cho tôi biết. Ông đừng trách anh ấy là do tôi ép anh ấy nói. Vậy, việc này là có thật?”
“Hừ, cái tên đó chẳng giữ mồm giữ miệng gì hết.” – Ông bầu Trần mắng anh chàng quản lý vài câu rồi nhìn sang An An – “Ừm, cậu đã biết thì tôi cũng không giấu nữa. Đúng là tôi sắp ký hợp đồng với một ca sĩ nữ. Anh cậu, Ân Ân, hay tin chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng, ông nghĩ cho tôi và cô ca sĩ đó thành một đôi liệu có ổn không? Ông vốn hiểu, tôi chỉ đóng giả vai anh trai mình, lỡ như bí mật bị bại lộ thì…”
Ông bầu Trần cắt ngang lời An An một cách đột ngột:
“Sự thật không phải như những gì cậu nghĩ đâu!”
“Thế, rốt cuộc là sao?” – An An nhíu mày, đưa tay vặn khoá nước.
Ông bầu Trần toan trả lời thì đúng lúc, một hai người khác đi vào phòng vệ sinh. Thấy tình hình bất lợi, ông chỉ bảo vỏn vẹn một câu:
“Thôi, có gì chiều nay, tôi sẽ đến nhà các cậu nói rõ vấn đề này.”
Chẳng kịp xem phản ứng của chàng thanh niên, người đàn ông này đã quay lưng, đi ra ngoài. Còn An An, cậu đảo mắt khẽ lẩm nhẩm:
“Chiều nay, ở nhà mình ư…?”
Đúng như đã hứa, chiều ra về, Ân Ân sẽ lái xe đến tiệm Y mua bánh đậu xanh cho em trai.
“Có thể, tối anh mới về đến nhà. Em cứ dùng bữa rồi ngủ trước, không cần đợi anh.” – Ân Ân căn dặn khi đón lấy chìa khoá xe từ tay em.
“Ừm, anh đi cẩn thận.”
Dõi theo chiếc xe hơi rời khỏi bãi đỗ xe, An An đứng thừ người, cái nhìn không chớp.
***
Vừa về nhà, An An đã thấy xe hơi ông bầu Trần đậu ngay trước cổng. Và điều khiến cậu ngạc nhiên là, còn có cả Lin nữa. Hai người họ đang bàn chuyện gì đó rất rôm rả.
Trông bóng dáng An An xuất hiện, Lin vẫy tay reo lên: “Anh Ân Ân!”
Ông bầu Trần xoay mặt qua, đúng lúc anh chàng ca sĩ bước đến, đối diện với ông.
“Sao Lin lại ở đây?”
Lin cười tinh nghịch, không đáp. Tức thì, ông bầu Trần bảo nhanh:
“Cứ vào trong đã, tôi sẽ nói rõ ràng cho nghe.”
Cổng mở, Lin chạy ù vào bên trong, đưa mắt nhìn khắp khu vườn rộng, xuýt xoa:
“Woa! Nhà anh đẹp quá chừng.”
Tấm tắt khen xong, cô bé 18 tuổi nhảy nhót khắp nơi, trông rất thích thú. Ở phía sau, ông bầu Trần hỏi nhỏ An An vì cậu về một mình:
“Ân Ân đâu? Chẳng phải hai anh em về cùng ư?”
“Anh ấy có chút việc, tối mới về.” – An An bịa lý do.
“Vậy à? Chán thật, tôi định nói chuyện với cả hai cậu luôn cho tiện.”
Thấy ông lắc đầu chán chường, An An lặng thinh, cất từng bước nặng trĩu đi vào nhà.
… Đặt hai tách trà lên bàn, An An ngồi xuống ghế sofa đối diện đối diện hai người nọ, tiếp tục câu hỏi thắc mắc của mình vừa nãy:
“Giờ, ông nói rõ tôi nghe vấn đề nữ ca sĩ mới và vì sao Lin lại đến đây cùng ông?”
“Anh đừng sốt ruột. Em ở đây cốt cùng anh bàn chuyện.”
“Em và anh? Bàn chuyện gì?”
Lin đưa mắt qua ông bầu Trần đang nhấp nháp nước trà thơm ngon như kiểu, cô bé muốn ông là người nói ra mọi thứ. Bắt gặp cái nhìn của hai đứa trẻ, ông từ tốn đặt tách trà xuống, cười khà khà:
“OK! Được rồi, Ân Ân… nữ ca sĩ mà tôi bảo sẽ ký hợp đồng dài hạn chính là Lin!”