Chương 79: Mặt Trời Chịu Ơn Mặt Trăng (2)

Bài hát tiếng anh êm đềm vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. S.E vừa lái xe vừa nhún nhún mông theo nhạc, thậm chí huýt sáo nữa. Xem ra, hắn đang rất thư thái.

Mãi chìm đắm trong bầu không gian lãng mạn mà ca khúc trữ tình mang lại, anh chàng ca sĩ không ngờ, phía yên sau có hai người đang nằm chờ sẵn và vô cùng khó chịu với kiểu huýt sáo dở hơi của hắn. Khi đã biết chiếc xe hơi rẽ sang con đường cực kỳ vắng vẻ thì bấy giờ, anh em An An mới hành động.

Đang hát hò theo bài nhạc thì bỗng, S.E giật thót tim khi có một bàn tay đặt nhẹ lên vai mình. Hoảng hồn, hắn đạp thắng cho xe dừng lại ngay giữa đường. Xe ngừng đột ngột, theo quán tính, hắn chúi người về phía trước, đầu đập nhẹ vào vô lăng.

Còn chưa kịp bình tĩnh thì chàng ca sĩ trẻ thấy một sợi dây cước mỏng giống như vệt sáng loé lên trong khoảng tối, quàng qua cổ mình rồi siết chặt lại. Chính xác thì có bàn tay mạnh mẽ nào đó giữ sợi dây Tử Thần này.

S.E, cũng như bao người bị tấn công bất ngờ khác, lập tức đưa tay lên cổ để cố gỡ cái thứ đang dần dần cứa vào da thịt. Nhưng hành động đó thật vô ích! Ai cũng biết, dây cước rất mỏng, làm sao có thể dùng tay tháo gỡ ra được và đặc biệt là khi có một kẻ cố tình dùng nó để gϊếŧ người.

S.E cảm thấy cơn khó thở kéo đến nhanh chóng, thêm việc cổ rát rát vì dây cước đã ăn sâu vào da. Máu bắt đầu rươm rướm. Qua kính chiếu hậu trong xe, hắn lờ mờ trông rõ phía sau, kẻ thủ ác kia, là một thanh niên trẻ đội mũ kết đen, vành nón kéo xuống che gần hết gương mặt, đang dùng hết sức gϊếŧ chết mình.

Biết việc đang làm là vô nghĩa, S.E tranh thủ lúc bản thân còn sức lực, đưa tay ra phía sau đầu tên tội phạm đánh mạnh một cú. Cách này khá hữu hiệu bởi tên thanh niên kia hơi choáng một tí thế nhưng đôi tay vẫn ghì siết sợi dây.

Khó thở lẫn sợ hãi, S.E cứ giáng liên tiếp vài cái vào đầu đối phương. Cuối cùng, hung thủ cũng chịu buông tay, để chiếc cổ của anh chàng ca sĩ thoát khỏi lưỡi dao Tử Thần.

Sợi dây cước đã rời khỏi da thịt rướm máu, S.E ho sặc sụa đồng thời đưa tay lên mở cửa xe để vùng chạy thoát. Tiếc thay, may mắn đã không đến khi một mũi dao sắc lạnh đâm mạnh vào lưng hắn.

Sức đâm khá mạnh, máu đỏ ứa ra, chảy ròng ròng. S.E trợn tròn mắt, cả người gần như đổ xuống vô lăng. Dẫu cơn đau khiến đầu óc choáng váng nhưng hắn vẫn nghe giọng nói lạnh băng của kẻ thứ hai, ngoài tên đang đâm mình, cất lên khẽ khàng như giai điệu chết chóc ngân vang trong đêm tối tĩnh lặng đáng sợ:

“Tiếp tục đi! Phải gϊếŧ chết hắn!”

Mũi dao trên lưng S.E được rút ra. Thứ âm thanh của kim loại khi rời khỏi da thịt tuy không lớn nhưng khiến người ta cảm giác rợn gai óc. Bàng hoàng, bấn loạn, đau đớn… S.E, lúc này bị bủa vây bởi ba điều ấy.

Hắn không biết làm gì bởi không chỉ một mà tới hai kẻ muốn gϊếŧ mình. Gắng hết sức, chàng trai trẻ bắt đầu la với hy vọng, có người tốt bụng nào đó đi ngang qua và cứu vớt lấy mạng sống “ngàn cân treo sợi tóc” này.

Phập! Phập! Phập!

Mũi dao cắm vào lưng S.E lần nữa rồi rút mạnh, xong thêm cú đâm… Hành động đâm, rút liên hồi của tên sát nhân lặp lại gần như mười lần cả thảy. Chính thế mà tiếng la của nạn nhân nhỏ dần và sau đó là hoàn toàn tắt hẳn.

Phù! Phù!

An An thở mệt nhọc, ngồi nhìn chằm chằm cái xác cứng đơ của S.E nằm gục trên yên xe trước trong vũng máu đặc quánh. Hắn há hốc mồm, đôi mắt mở trừng trừng như đang tự hỏi: “Ai là kẻ gϊếŧ mình? Lý do vì sao hắn làm vậy?”

An An rũ người, toan đưa tay rờ đầu vì bị cái tên đáng ghét đó đánh vài đấm thì sựt nhớ, tay mình giờ đây đã chuyển qua màu đỏ lòm vì đang giữ con dao nhuốm máu.

“Làm tốt lắm! Giờ em ra ngoài, mau chóng thay đồ. Còn anh, xử lý dấu vết!” – Ân Ân hài lòng, ra lệnh cho em trai đồng thời mở chiếc túi trắng ra.

An An chẳng phản ứng gì ngoài việc làm theo lời anh. Cậu ném con dao ướt nhem vì máu cùng đôi găng tay biến màu vào túi rồi vớ lấy bộ quần áo được mang theo sẵn, chui ra khỏi xe hơi… Phần còn lại là của Ân Ân. Xoá dấu vết! Tất nhiên, đây là hành động chính đáng của những kẻ gϊếŧ người.

Mở đèn pin, Ân Ân soi xét thật kỹ xem thử có thứ gì trở thành nguy cơ tố giác hai anh em không. Trông cách làm việc cẩn thận kia khiến người ta cứ ngỡ, cậu không phải một siêu sao ca nhạc mà giống nhân viên kiểm tra hiện trường hơn.

Bên ngoài, cạnh cửa xe, An An thay quần áo. Nhìn cậu giống như cái xác không hồn. Có cảm giác, người vừa bị gϊếŧ không phải S.E mà chính là cậu!

***

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời anh quản lý cất tiếng gọi:

“Ân Ân! Cậu có trong phòng không?”

Ít phút sau cửa mở, An An, vẫn trong vai diễn Ân Ân, dụi dụi mắt hệt như mình vừa ngủ dậy, hỏi nhạt:

“Chuyện gì vậy?”

“Tất cả chuẩn bị về, đã hơn 11h khuya đó. Tôi đến báo cậu biết kẻo cậu ngủ quên thì khổ.”

“Ừm, tôi biết rồi.” – An An vươn vai, ngáp uể oải.

Sau khi anh quản lý rời đi, An An lấy lại dáng vẻ tỉnh táo, thở ra một cái thật nhẹ. Cũng may, hai anh em về kịp lúc nếu không thì hỏng hết việc.

Tạm biệt mọi người xong, An An lái xe về nhà. Hiển nhiên, có cả Ân Ân theo cùng. Két! Chiếc xe hơi bóng loáng dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự mang kiến trúc cổ điển, khá bắt mắt nhưng lạnh lẽo.

Lúc này, nhà tối om, chẳng có chút ánh sáng nào cả bởi không có ai ở bên trong. Hai anh em sống với nhau như thế chứ không thuê giúp việc. Theo suy nghĩ của Ân Ân thì đừng nên để người ngoài vào sống trong nhà mình nếu bản thân đang mang nhiều bí mật.

Ân Ân bước xuống, mở cổng biệt thự để An An lái xe vào. Khi tìm được chỗ thích hợp cho “con bọ” sang trọng này “nghỉ ngơi”, An An mau chóng đỗ xe rồi ra ngoài. Chưa kịp làm gì thì Ân Ân đã đưa cậu cái valy đen, nói ngắn gọn:

“Em ra sau vườn xử lý chúng, anh đi tắm!”

Thấy em trai mang vẻ mặt không vui, Ân Ân liền hỏi:

“Em sao vậy?.. Bộ mặt đưa đám đó là gì? Lại cảm thấy có lỗi khi gϊếŧ người à?”

Tâm trạng vốn đang bức bối nên An An trả lời thật miễn cưỡng, khó chịu:

“Anh đừng tra hỏi em kiểu ấy!”

Lặng thinh vài giây, Ân Ân nhẹ nhàng đặt chiếc valy đen xuống nền cỏ xanh của khu vườn rồi hướng mắt nhìn đứa em song sinh còn đang xoay mặt sang hướng khác, ra điều tránh né. Cậu chàng ca sĩ từ từ tháo gỡ mặt nạ, cất tiếng gọi khẽ tên nó.

Theo quán tính, An An quay qua để đối diện với anh trai. Chợt nhiên, đôi mắt cậu ánh lên cái nhìn sửng sốt lẫn hãi hùng, mặt mày tái mét, mồ hôi tự dưng tuôn ra và rất nhanh sau đó, thêm lần nữa cậu xoay mặt đi một cách vội vã. Trông bộ dạng thất kinh ấy của An An, có thể đoán rằng, hẳn cậu đã thấy điều gì rất, rất man rợ từ anh trai.

“Em…” – Giọng Ân Ân đều đều hệt như một bài hát trữ tình – “Đã hơn năm năm mà em vẫn sợ hãi anh ư? Cũng đúng, ngay cả anh còn thấy kinh khủng chính mình! Với gương mặt quái vật này… anh phải tiếp tục sống rất khó khăn!”

Nuốt nước bọt, cảm giác kinh hãi vẫn chưa biến mất, An An nói nghe đứt quãng:

“Anh… anh mau đeo mặt nạ vào! Làm ơn!”

Ân Ân từ tốn mang mặt nạ trở lại, chất giọng cứ đều và nhỏ giống ban nãy:

“Đừng quên tội lỗi đã gây ra cho anh, em trai yêu quí! Với gương mặt đáng sợ hiện tại, anh chỉ còn biết cách sống vui vẻ và em, chính là người sẽ làm điều ấy! Chưa kể, nếu không có anh, em mãi mãi sống như một cái bóng, không ai biết đến.”

Nỗi sợ hãi trong mắt An An biến mất, thay vào đó là nỗi buồn thăm thẳm tựa đáy hồ sâu hút.

“Em xin lỗi! Em sẽ không như thế nữa.”

Nhếch mép cười khẽ, Ân Ân đẩy nhẹ em trai quay qua cho cả hai đối mặt nhau:

“Hãy luôn luôn nhìn anh! Tuyệt đối đừng rời mắt khỏi anh! Cái mặt nạ sẽ nhắc nhở em nhớ những điều cần nhớ!”

Dứt lời, Ân Ân cầm valy đen lên, đặt vào tay An An.

“Em làm nhanh để đi tắm, khuya lắm rồi!”

Dẫu từng lời, từng chữ thốt ra từ miệng Ân Ân rất nhẹ nhàng nhưng chúng vẫn khiến An An lạnh sống lưng. Cái cách nói của anh trai giống tiếng thì thầm của quỷ dữ…

Khu vườn phía sau ngôi biệt thự, An An ngồi nhìn chằm chằm ánh lửa bập bùng. Lửa đang thêu huỷ những chứng cứ về tội gϊếŧ người do cả hai gây ra. Chôn hay vứt đều không hữu hiệu bằng đốt. Có vậy mới mong bọn cảnh sát không tìm được chúng.

Tiếp, đống tro sẽ được mang đi bón cho mấy khóm hoa xinh đẹp ngoài cổng. Dường như, người thanh niên ấy đã làm công việc này nhiều lần vì cách cậu làm rất cẩn trọng, nhanh chóng.

Ném thứ cuối cùng vào ngọn lửa cháy phừng phực, An An dựa lưng vào gốc cây. Ánh mắt bất động, thất thần của cậu nhìn về phía trước. Không gian xung quang tối đen như mực và tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng gió khẽ lùa qua những chiếc lá. Mấy cánh hoa tàn lụi, bay xào xạt như điểm tô cho bức tranh đêm chút nét chấm phá.

“Mặt trăng sáng là do ánh sáng phản chiếu của mặt trời! Nếu không có mặt trời, nó mãi mãi chỉ đứng phía sau những đám mây đen.”

Câu nói ngày nào của Ân Ân vang lên trong đầu An An. Chúng trở thành mớ hổn đỗn, bủa vây lấy mớ óc trống rỗng. Khẽ khàng, cậu ngước mặt lên trời. Đêm nay hình như là rằm nên trăng sáng vô cùng, cảm giác mọi ánh sáng từ thế gian đều bị nó thu gom. Đôi mắt cậu với cái nhìn mờ mịt cứ men theo từng đường cong đầy đặn của “cái bánh tròn” đang treo lơ lửng giữa đám mây đen…

“Có thật, mặt trăng phải chịu ơn mặt trời???”