Hai ngày sau buổi sáng chứng kiến sự việc nọ, vào chiều hôm kia, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Tina. Nhưng khi tôi bắt máy thì đầu dây bên lại kia là mẹ nó. Bà báo một tin khiến tôi bàng hoàng đến nỗi đánh rơi chiếc di động xuống đất, vỡ tan. Tối qua, Tina chết vì uống thuốc ngủ tự tử!
…Căn phòng chìm hoàn toàn vào bóng đêm cô độc. Trên bàn, chiếc laptop vẫn mở, màn hình cháy sáng. Đối diện, tôi bó gối, ngồi trọn lỏn trong ghế bành lớn. Đôi mắt sưng húp, đỏ hoe vì khóc nhiều của tôi ánh lên vẻ mệt mỏi. Cái nhìn giờ đây ráo hoảnh thẫn thờ hướng vào không gian tối đen mịt mùng.
Lúc biết tin Tina chết, tôi nhốt mình trong phòng, khóc một trận thật lớn làm cả nhà phát hoảng. Dù mẹ gọi cửa bao nhiêu lần, tôi cũng chỉ nói bằng giọng nghẹn ngào là: “Con muốn được yên tĩnh…”
Cho đến tận giờ phút này, tôi vẫn chưa tin Tina sẽ không bao giờ trở về bên mình. Tại sao? Lý do gì mà con bạn ngốc nghếch đó của tôi lại tìm đến cái chết vội vã như vậy?
Dẫu cố gắng bao nhiêu, tôi cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời. Tôi vừa thương vừa trách nó dại dột vì đã nghĩ quẩn. Nó ra đi nhưng không nói với tôi lời nào, thậm chí là một cú gọi ngắn ngủi.
Chỉ cần nghĩ vậy thôi thì nước mắt lại chực trào, chảy dài xuống gò má. Tôi gục mặt lên đầu gối, nức nở và lòng đau đớn nhận ra mình mất Tina rồi!..
Từ giờ, tôi không còn thấy nụ cười rạng rỡ, giọng nói lảnh lót cùng cái lườm tinh nghịch của cô bạn đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho mình suốt ba năm qua.
Tôi từng cảm thấy tâm hồn trống trải của mình được vun đầy khi có Tina bên cạnh an ủi động viên bằng những lời trách mắng. Nó như một người chị, người bạn thân không thể tách rời với tôi. Giờ, tôi muốn gặp Tina, muốn được ôm và muốn hỏi nó vì sao chọn con đường tự tử?..
Âm thanh khe khẽ vang nhỏ giữa sự tĩnh lặng cô liêu, tôi từ từ ngước mặt lên. Qua đôi mắt mờ mịt vì lệ cứ trào không dứt, tôi ngạc nhiên bởi thấy trên màn hình, trong hộp mail thình lình xuất hiện mail của Tina gửi tối qua. Thoáng bất động vài giây, tôi sực tỉnh như lấy lại ý thức, lập tức lau nước mắt rồi di chuyển con trỏ, click mở mail. Những dòng chữ đen chạy đều trên màn hình.
Ê, con bạn khờ của tao, mày ngủ chưa vậy? Còn tao, sắp không còn ở trần gian nữa đấy. Nè, tao xin lỗi vì đã không gọi cho mày trước khi ra đi… Tha lỗi nhé! Khi mày nhận được mail này, chắc tao ngủm lâu rồi. Tao biết, mày sẽ tự hỏi lý do tao tìm đến cái chết là gì… Ừm, tao chỉ muốn thấy thiên đường thế nào thôi.
Tao sinh ra trong một gia đình giàu có, luôn đầy đủ vật chất từ nhỏ đến lớn nhưng tao lại thiếu thứ đơn giản mà mọi đứa trẻ khác đều có: tình yêu thương! Bố mẹ tao đi công tác mỗi ngày, cuối tuần cũng chẳng về nhà và mày hiểu được không, tao phải ở một mình trong cái nhà to lớn đó gần mười lăm năm.
Mỗi đêm tao đều khóc! Tao sợ bóng tối xung quanh, sợ những khi sốt cao mà không có lấy bàn tay dịu dàng nào đắp khăn lạnh cho, sợ nhiều lúc không chiến thắng được sự mong nhớ mà phải cầm điện thoại lên gọi cho bố mẹ để rồi nhận được duy nhất câu: “Bố mẹ bận lắm, có gì về rồi nói con nhé!” và còn sợ nỗi căm ghét ngày càng gặm nhấm trái tim. Buồn cười! Người ta cứ ngỡ tao có mọi thứ nhưng sự thật, ngoảnh lại mới thấy tao mất tất cả!
Rồi vào lúc tao cô đơn cùng cực nhất thì anh ấy đến. Chỉ tình cờ quen nhau trong một đêm ở quán rượu, tao và anh ấy yêu nhau. Khoảng thời gian đó, tao hạnh phúc lắm. Không sợ hãi, không đơn độc, không bị bỏ rơi, tao thấy mình được sống, được thương yêu trân trọng.
Vậy mà chưa đầy ba năm, anh ấy rời bỏ tao đế cưới vợ. Ngày chia tay, tao khóc rất nhiều thậm chí cầu xin nhưng vô ích, thứ quý giá nhất của tao đã vuột khỏi tầm tay. Cuối cùng, tao trở về với ngôi nhà lạnh lẽo, không bóng người kia với một nửa trái tim bị mất! Thời gian để chấp nhận sự thật và quên anh ấy, đối với tao, còn hơn địa ngục…
Sau đó, tao may mắn gặp mày, con bạn khờ khạo ạ! Dáng vẻ ngây ngô ngớ ngẩn ngốc nghếch cùng với bản tính nói không quá năm câu của mày khiến tao thấy vui khi ở bên cạnh.
Một lần nữa, mày đã cho tao cảm giác hạnh phúc qua những lời nói đùa, an ủi hết sức vớ vẩn. Chỉ mỗi mày nhớ ngày sinh nhật của tao đấy! Chẳng những thế, mày còn là chỗ dựa, là mái ấm gia đình thật sự của tao! Tao cám ơn mày nhiều lắm, Lệ Vi!
Nhưng, tao là đứa tham lam. Có mày thôi vẫn chưa đủ mà tao vẫn cứ khao khát vòng tay, bờ vai của một người con trai. Cũng chính điều ấy mà chính tao đã đẩy bản thân mình vào vực thẳm không lối thoát.
Thượng Đế thật tàn nhẫn khi cho anh ấy tìm đến tao một tháng trước. Cũng giống như Quang Khôi của mày, anh ấy không hạnh phúc với cuộc hôn nhân hiện tại. Anh ấy bảo tự dưng thấy nhớ tao nên trở về gặp. Vì còn tình cảm và thấy tội nghiệp nên tao đồng ý trở thành người trút bầu tâm sự cho anh.
Đọc đến đây, chắc mày sẽ mắng tao là ngu ngốc! Ừ, đúng đó! Tao còn ngu đến nỗi, khi anh ấy muốn qua đêm, tao cũng không từ chối… Dần dà, từ người trút bầu tâm sự, tao nhanh chóng trở thành người tình hờ mỗi đêm của anh.
Mày ạ, tao biết rất rõ, anh ấy không yêu mà chỉ muốn thoả mãn ham muốn nhưng tao cứ tự lừa dối mình. Ngàn lần, tao luôn giả vờ với bản thân, anh ấy yêu nên cần tao! Mỗi đêm nằm trên giường, nước mắt tao rơi mãi không ngừng, lòng đau đến tê dại! Ấy vậy, tao vẫn chẳng rời xa anh để buông tha cho chính mình.
Tao luôn bảo mày đừng tin đàn ông, đừng quá sa ngã, đừng hy vọng và chờ đợi tình yêu cũ trở về thế mà tao lại không dũng cảm làm như lời đã nói! Mày dứt khoát chia tay với Quang Khôi dù còn chút tình cảm lưu luyến. Mày can đảm hơn tao nhiều, Vi à!
Nhưng, cũng đến ngày tao tỉnh mộng. Vợ anh ấy biết chuyện, đến đúng ngay khách sạn đó, vừa mắng nhiếc vừa đánh tao. Còn anh, đứng bên cạnh, mặt không chút cảm xúc… Khi vợ gặng hỏi, anh đáp là do tao dụ dỗ. Vì quá cô đơn nên tao cần đàn ông. Anh thấy tội và đồng ý trở thành chỗ dựa cho tao!
Chắc mày sẽ không thấy được gương mặt buồn cười của tao khi ấy đâu… Nước mắt nước mũi chảy đầm đìa trên gương mặt ngây đơ của tao! Thế là hết mày ạ.
Không ai muốn từ bỏ hiện tại để níu kéo cái quá khứ đã qua, thứ chẳng mang lại kết quả gì. Vì vậy, phụ nữ đừng dại dột tin những người đàn ông tìm về chốn cũ. Nhưng, tao lại là kẻ dại dột đó đấy!
Tao tự tử không phải vì người đàn ông tệ bạc ấy, cũng không vì bất cứ ai, chỉ là… tao quá mệt mỏi để sống! Phải! Tao đã gục ngã và không muốn đứng lên nữa.
Tao bỗng nghĩ đến thiên đường. Hẳn, nơi đó đẹp lắm. Tao sẽ đến đấy để chẳng cần lo sợ bị người khác bỏ rơi. Nếu mày nói tao hèn nhát thì tao cũng không phủ nhận đâu. Vì thật sự, tao chưa bao giờ là đứa mạnh mẽ.
Vi ngốc, mày hãy sống thật hạnh phúc nhé! Tao biết mày mạnh mẽ nên chắc chắn sẽ vượt qua mọi khó khăn. Và, mày đừng có ngu ngốc như tao! Đừng quá yêu ai đó để rồi tìm đến cái chết.
Ôm mày lần cuối! Tao sẽ mãi nhớ mày!
Tina.
Đọc xong bức mail dài nhất từ trước đến giờ của Tina, hiểu được cuộc sống thật sự cũng như lý do nó tự tử thì tôi lại bật khóc tức tưởi. Âm thanh nghẹn ngào tuôn trào khỏi l*иg ngực của tôi có cảm tưởng xé toạc cả ngôi nhà đang chìm vào giấc ngủ. Nước mắt đầm đìa, ướt hết mặt mày cằm cổ, ướt luôn cả bàn phím laptop, tôi gục đầu xuống, miệng không ngừng nói câu:
“Mày thật ngốc nghếch!”
Đêm ấy, tôi đã trải qua mất mát lớn lao. Và chưa bao giờ, tôi lại đau đớn đến vậy khi nhớ về Tina.
***
Tôi không đến dự tang lễ của Tina theo yêu cầu từ mẹ. Bởi, tôi muốn được thấy một Tina rạng rỡ nụ cười chứ không phải cái xác lạnh lẽo nằm trong cỗ quan tài sang trọng nào đó mà bố mẹ nó cố công bỏ tiền ra mua.
Khi biết đến giờ hạ huyệt, tôi đứng một mình trên bãi đất trống vắng vẻ, ngước nhìn bầu trời xám xịt rồi nói khẽ: “Vĩnh biệt!”
***
Hơn hai tháng sau ngày Tina chết, Khải Duy hẹn gặp tôi đúng ngay quán café Country House. Từ lúc đó đến giờ, cứ cách hai ba ngày, chúng tôi vẫn thường đi chơi, nói chuyện như những người bạn cũ. Và, may nhờ có cậu ấy mà nỗi đau trong tôi về Tina dần nguôi ngoai. Suốt thời gian dài, tôi gần như bị ám ảnh, cứ mãi nhớ đến cuộc đời bất hạnh cùng cái chết của cô bạn thân. Có lẽ, phải mất khá lâu tôi mới có thể tịnh tâm lại như cũ.
Cuộc nói chuyện giữa tôi với Duy diễn ra bình thường giống mọi lần. Cậu ấy vẫn cứ lo lắng và an ủi tôi sau khi được nghe về việc Tina tự tử. Người con trai đó luôn tốt bụng như ngày nào. Nhưng, đến lúc ra về thì Duy đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, mạnh mẽ nói rằng:
“Lệ Vi, làm bạn gái mình được không?”
Vì không hề chuẩn bị tâm lý cho cuộc bày tỏ đường đột này nên tôi đã đứng sững người trong mấy phút. Ánh mắt trân trối của tôi hướng vào Duy suốt.
“Sáu năm trước, khi nghe lời tỏ tình từ cậu, mình vì không đủ can đảm nên đã chẳng thể cho cậu câu trả lời thật sự.” Duy buồn bã kể lại chuyện xưa, “để rồi khi ra trường, không gặp lại cậu nữa mình mới hối hận đồng thời giận bản thân vô cùng. Vì thế, mình quyết tâm phải tìm cậu cho bằng được. Mình vẫn chờ cậu cho đến tận bây giờ…”
Đối diện, nghe chất giọng đều đều lẫn trầm buồn của Duy, tôi lặng thinh như bị hoá đá. Chính xác thì tôi chưa biết trả lời ra sao. Trong thoáng chốc, tôi lại nhớ về Quang Khôi bốn năm trước đã bày tỏ với mình vào buổi chiều mưa. Đầu óc tự dưng trống rỗng, tôi không suy nghĩ được gì hết.
“Nếu cậu từ chối, mình vẫn sẽ vui vẻ đón nhận mà không một lời trách cứ vì chính mình là người từ bỏ trước.”
Trông nụ cười dịu dàng và đôi mắt trìu mến Duy dành cho mình, bỗng chốc lòng tôi xuất hiện một xúc cảm xao xuyến được cất giữ đâu đó rất sâu trong trái tim. Thời gian dường như đang cố khơi dậy những cảm giác xưa kia.
Tôi sẽ không đáp lời Duy nếu như đúng lúc ấy, hình ảnh Tina không bất chợt hiện hữu. Tất cả rất rõ ràng vẹn nguyên, hệt như cô bạn đó chưa từng rời xa tôi vĩnh viễn. Nụ cười rạng rỡ, cái nháy mắt tinh nghịch, chất giọng quát ầm mỗi lần muốn động viên tôi và cả câu nói cuối cùng trong bức mail đêm hôm ấy:
“Vi ngốc, mày hãy sống thật hạnh phúc nhé!”
Vẻ như chính nó đã giúp tôi nhận ra một điều quan trọng mà mình đã bỏ quên.
“Mình sẽ không làm bạn gái cậu.” Thấy nụ cười nhạt dần và tràn đầy thất vọng của Duy, tôi lại tiếp, “nhưng mình muốn cùng cậu vun đắp tình cảm. Sáu năm, khoảng thời gian dài như thế đã khiến những cảm xúc ngày xưa bị chôn vùi. Vì vậy, mình mong cả hai hãy bắt đầu lại từ đầu, giống hai con người xa lạ đang từ từ tiến đến gần nhau. Được không?”
Gương mặt buồn bã của Duy bỗng chốc sáng bừng. Đến nỗi, tôi cứ ngỡ mặt trời đang ở trên đỉnh đầu cậu ấy. Chẳng những vậy, tôi còn bắt gặp niềm hạnh phúc dâng trào từ đôi mắt luôn hướng vào mình thật dịu dàng đó.
“Tốt quá! Mình vui lắm!” Duy vẻ như rất xúc động vì không ngừng quay mặt đi để giấu niềm vui lớn lao đang hiện rõ, “thế mai mình sẽ gọi cho cậu.”
Tôi gật đầu, mỉm cười thật tươi. Và khi dõi theo bóng dáng Duy bước xuống từng bậc thang, tôi thấy đôi vai cậu chốc chốc lại run run. Tôi đoán, chắc cậu ấy vui lắm nên không đủ sức đưa tôi về nhà như mấy lần trước. Nghĩ vậy, tôi cũng vui theo, lòng chợt thanh thản.
Ngồi một mình, tôi nhớ về cảm giác ban nãy khi trong đầu liên tưởng đến Tina. Không hiểu sao, tôi muốn cho bản thân một cơ hội để tìm lấy hạnh phúc đã bỏ quên đâu đó.
Tình yêu cũ trở về?.. Nhưng lần này, tôi sẽ đón nhận nó theo cách khác. Tôi hy vọng, chí ít, Tina hãy tin tưởng điều ấy.
Bỗng nhiên trời đổ mưa lớn. Tôi không vào bên trong trú mưa như mọi người mà vẫn ngồi lặng lẽ ở vị trí cũ. Tắm mưa, hình như lâu lắm rồi tôi không có lại cái cảm giác để những giọt nước lạnh giá này rửa sạch mình. Hôm nay, nhất định tôi phải vác dáng vẻ ướt sũng về nhà.
Bất động vài giây, tôi hướng đôi mắt lúc này đã bị nước mưa phủ mờ, nhìn vào chiếc ghế phía đối diện. Trống trải. Lòng quặn thắt khi tôi cứ nghĩ về Tina, người bạn thân mà cho dù tôi có ngồi chờ suốt cuộc đời, vẫn sẽ mãi mãi không bao giờ còn đến gặp mình nữa…
Võ Anh Thơ