Tôi vừa buông câu chán chường vừa đeo nhẫn vào ngón áp út. Dưới ánh sang mờ ảo tỏa ra từ chùm đèn cổ trên cao, dòng chữ “Vi – Khôi” hiện ra dưới đáy mắt buồn bã của tôi. Dặn long đừng nhớ nhưng thật khó để quên đi. Có nhiều điều, dẫu không nói ra mà vẫn cứ đau nhói ở trong tim.
Tự dưng tôi nghe Tina thở hắt thật to rồi đột ngột con bạn thân quái đản này cầm lấy tay tôi, tháo chiếc nhẫn Quang Khôi tặng ra. Chưa ngừng ở đó, nó lấy một chiếc nhẫn khác trong túi hàng hiệu của mình, nhanh chóng xỏ vào đúng vị trí trên ngón tay tôi ban nãy. Đưa bàn tay ngang tầm mắt, Tina nhìn trực diện vào tôi, bảo:
“Tưởng gì, muốn có nhẫn thì tao cho mày nhẫn. Tại sao phải thế? Con người thật là… Lúc còn sống thì trói buộc nhau bởi chiếc nhẫn mong manh, khi chết đi thì lại trói buộc nhau bằng ký ức. Thôi bỏ đi, không đáng đâu Vi à.”
Tôi tròn xoe mắt khi nghe Tina nói một câu đầy triết lý như thế. Còn Tina tiếp tục hướng ánh mắt thản nhiên vào tôi, gật gù cất giọng oang oang:
“Tao từng nghe một người nói vậy đấy nên giờ đem nó ra giáo huấn mày.”
Tôi liền phì cười. Nghĩ gì đó, tôi tháo nhẫn trả lại Tina đồng thời lấy chiếc nhẫn của Quang Khôi trên tay nó. Quay qua nhìn hồ nước ở gần bên dưới, chẳng chút đắn đo, tôi ném vật kỷ niệm này xuống làn nước phẳng lặng. Chiếc nhẫn chìm dần, mất dấu. Tôi hít sâu một hơi, tưởng chừng vừa trút đi gánh nặng của quá khứ.
“Tao không muốn bị trói buộc bởi nó nữa. Ba năm, vậy là quá đủ rồi.”
Nghệch mặt trong chốc lát, Tina hồ hởi phát mạnh vào vai tôi đau điếng đồng thời hét lên mừng rỡ hệt kiểu muốn thong báo cho cả thế giới biết tôi vừa tỉnh ngộ:
“Tuyệt lắm! Vậy mới xứng là bạn tao chứ! Nào, nào! Đừng nghĩ ngợi nữa! Tao và mày cùng cụng ly để chúc mừng ngày trọng đại này!”
Tôi với Tina đưa ly nước ép của mình lên, cụng vào nhau và uống cạn hệt như kết nghĩa tỷ muội. Xong, hai đứa bật cười. Tối ấy, cả hai nói chuyện rất lâu.
Thế nhưng không ngờ, đó là lần cuối tôi còn thấy nụ cười của Tina.
***
“Số điện thoại này hiện không liên lạc được…”
Tôi thở dài, tắt điện thoại khi lại nghe câu nói nhàm chán ấy lần thứ một trăm mười tám, con số mà đến cả tôi cũng chẳng ngờ. Đã hơn một tháng rồi mà tôi không tài nào liên lạc được với Tina. Không rõ con bạn khùng này lại mất dạng đi đâu nữa. Thỉnh thoảng, tôi vẫn “mất dấu” Tina vậy đó nhưng chỉ mười ngày sau thì nó đã chủ động gọi cho tôi. Riêng lần này thì hơi lạ. Lòng không dám nghĩ Tina gặp chuyện nhưng linh cảm lại báo với tôi điều ấy
Mãi lo nghĩ, tôi vô tình va vào một người đứng gần quầy trái cây tươi khi đang ở trong siêu thị Coop Mark. Luýnh quýnh, tôi cúi đầu xin lỗi liên tục.
“Vi?! Lệ Vi?”
Chất giọng mừng rỡ của người đó làm tôi hơi giật mình lẫn ngạc nhiên. Đảo mắt, tôi chậm rãi ngước lên. Trước mặt tôi là chàng trai trạc tuổi mình, hơi gầy và cao, mái tóc đen dựng đứng, cá tính, gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười rất tươi. Chắc có lẽ do nhận ra tôi là người quen nên cậu ta mới cười hết cỡ như thế.
“Cậu có phải Lệ Vi?” Cậu ta lặp lại câu hỏi ban nãy với vẻ sốt ruột.
“Ừm, nhưng cậu là…”
“Sao? Không nhận ra mình hả? Buồn nhé!”
Tôi cười gượng, đồng thời đâm ra khó xử. Lúc nào cũng vậy, tôi luôn bối rối khi ai đó nhận ra mình còn tôi lại không nhớ họ là ai. Tôi thường khâm phục trí nhớ của người khác, trong khi đầu óc mình thì quá tệ.
“Mình gợi ý nè, chúng ta học chung cấp II, chẳng những thế còn vô cùng vô cùng thân nữa.”
Hẳn, vì trông gương mặt đáng thương của tôi nên cậu ta đã gợi ý vài chi tiết nhưng dường như, tình hình cũng chẳng khả quan hơn vì não tôi cứ đặc quánh. Nhưng, trước thái độ thân thiện, ân cần từ cậu tôi tin rằng, cả hai đã từng làm bạn.
“Haiz!” Cậu ta thở ra lắc đầu, “mình hay đeo kính ấy, dáng cù lần, làm lớp trưởng.”
Đeo kính? Cù lần? Lớp trưởng? Vẻ như những điều này khiến tôi từ từ nhận ra nét thân quen nơi cậu bạn xa lạ này. Trong đầu tôi dần dần xuất hiện một gương mặt thân thuộc từ quá khứ. Tôi cố gắng, cố gắng kéo tấm màn thời gian hiện đang phủ lên các ký ức xa xưa được cất trong ngăn tủ.
“À ha!” Tôi kêu lên thảng thốt hệt như vừa bắt được vàng, “Duy? Khải Duy phải không?”
Tức thì, Duy nháy mắt, nhoẻn miệng cười. Còn tôi đứng há hốc, mắt dòm tới nhòm lui đối phương. Hết nhìn từ trên xuống lại nhìn từ phải qua trái, tôi cứ dán chặt con ngươi muốn rớt ra ngoài kia vào từng chi tiết trên người cậu. Khác quá! Khải Duy của quá khứ và bây giờ cách nhau một trời một vực…
“Có thật là cậu không?” Tôi tỏ ra nghi ngờ.
“100% đấy, nhóc Vi!” Duy nhăn mặt, khoanh tay.
Mắt tôi sáng bừng khi nghe cậu gọi hai từ “nhóc Vi”. Đúng rồi! Tôi reo thầm như vậy bởi chỉ duy nhất mình người con trai này dàm bảo đứa con gái “xinh” như mình là nhóc.
“Cậu khác quá!” Tôi lại đảo mắt hết người cậu bạn.
“Thì cậu cũng vậy thôi. Rảnh không, đi uống tí gì nhé!”
Tôi đồng ý ngay vì hiếm khi gặp lại bạn cũ trong tình huống bất ngờ thế này.
---------------------------------------------------------------
3. Tình mới, tình cũ, những cuộc tình…
Lên tầng trên của siêu thị, sau khi gọi nước uống xong, tôi với Duy tìm chiếc bàn sát góc tường, bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Cậu học ngành gì thế?” Duy nhanh chóng thể hiện cái tính tò mò của mình.
“Sư phạm. Nó hợp với đứa không thích giao tiếp như mình. Còn cậu?”
“Marketing! Bất ngờ không?”
“Có. Chẳng những về ngoại hình mà ngay cả nghề nghiệp cậu chọn đều quá khác so với tính cách ngày xưa của cậu.” Tôi chậc lưỡi, ra điều thú vị.
Cười cười, Duy uống một ngụm nước rồi từ tốn tiếp, chất giọng trầm lúc này mới thấy cậu giống trước kia:
“Theo thời gian, người ta phải thay đổi. Nhưng cậu yên tâm, chỉ là đổi khác chút ít về ngoại hình để phù hợp với ngành marketing và trở nên tự tin hơn chứ còn tính cách thật của mình thì vẫn như xưa. Có vẻ như cậu không khác gì lắm nên vừa nhìn là nhận ra ngay.”
“Ừ, mình vẫn xấu xí và khờ khạo thế thôi.” Tôi nhún vai, tự chê bai cái bản thân đầy chán ngán của mình.
Rồi, Duy nói một câu khiến tôi suýt bị sặc khi đang nốc ly milo:
“Không đâu. Với mình, cậu luôn đáng yêu dù là quá khứ hay hiện tại.”
Thấy tôi tròn xoe mắt, Duy dường như cố tình lảng sang vấn đề khác:
“Ừm… cậu có bạn trai chưa?”
Nghe nhắc đến hai từ “bạn trai” thì tôi lại nhớ đến Quang Khôi. Thật tình, ngoài Tina ra tôi không muốn có thêm ai biết về chuyện tình này.
“Chưa.” Tôi đáp nhanh rồi hỏi ngược lại, “còn cậu chắc có khối em theo hả?”
“Gì chứ, người xí trai như mình làm gì có cô nào thích.” Đang cười đùa thì tự nhiên Duy nhìn tôi nhẹ nhàng nói, “mình vẫn đang đợi một người.”
“Vậy ư? Ai thế?”
Duy trả lời tôi bằng cách im lặng trong ít phút. Tiếp, ánh mắt dịu dàng vẫn chưa rời khỏi tôi, cậu liền bảo:
“Người mình chờ chính là… cô bé sáu năm trước đã tỏ tình với mình trong buổi trực nhật muộn cuối năm học.”
Thêm lần nữa, Duy làm tôi suýt sặc nhưng không phải sặc nước mà là sặc khoai tây chiên. Cô bé từng tỏ tình với cậu bạn lớp trưởng ấy, chẳng ai xa lạ, là tôi!
“Cậu khéo đùa thật.” Tôi lấy khăn giấy lau mấy vụn khoai tây trên bàn, “khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ.
Tôi vừa kết thúc câu nói thì bắt gặp nỗi buồn cô đọng thoáng qua gương mặt trầm lặng của Duy. Vẻ như, tôi đã thốt ra một điều khiến cậu không vui.
Không gian lặng im giữa chúng tôi bị phá vỡ khi âm thanh chuông điện thoại vang lên. Mau chóng bắt máy, Duy nói tràng tiếng Anh với người bên kia đầu dây. Xong, cậu tắt điện thoại, mỉm cười với tôi:
“Mình có chuyện phải trở lại trường, có gì ngày mốt tiếp. À, mình có thể phone cho cậu để hẹn gặp nhau như hôm nay không?”
“Tất nhiên. Số mình là…”
Sau khi gọi thử vào máy của tôi xong, Duy tạm biệt rồi nhanh chóng bước đến thang máy, xuống tầng dưới.
Ngoái nhìn theo bóng dáng cao gầy của cậu bạn ngày xưa khuất dần, tự dưng tôi cười một mình vì những kỷ niệm tươi đẹp thuở trước ùa về. Gặp lại Khải Duy nên lòng bỗng chốc xuất hiện vô số xúc cảm mà vốn dĩ tôi đã quên từ lâu.
Sự thật thì, Duy đã từng là mối tình đầu của tôi. Như cậu nói, vào buổi trực nhật muộn cuối năm cấp II, tôi không biết vì sao mình lại can đảm lạ thường, quyết định bày tỏ tình cảm trong lòng cho cậu biết. Nhưng, cậu ấy không trả lời tôi, thậm chí cho đến ngày ra trường. Vì điều này mà tôi buồn suốt mấy tháng hè. Rồi, mọi thứ cũng trôi qua.
Tôi thấy số phận run rủi làm sao, chưa đầy nửa năm, hai tình yêu cũ đột ngột trở về tìm mình. Nhưng, sau sự việc với Quang Khôi thì tôi dường như đã chẳng còn mong chờ hay hy vọng gì vào thứ được gọi là định mệnh nữa…
Rời khỏi siêu thị, đi được đoạn đường chưa xa lắm thì tôi bỗng thấy phía trước, ngay cửa một khách sạn có khá nhiều người tụ lại, vẻ như xem chuyện gì đó đang diễn ra.
Chưa kịp bước lại gần hỏi thì đúng lúc, từ bên trong, tôi thấy bóng dáng cô gái trẻ mặc váy đen bó sát, ngắn cũn cỡn, đi vội ra giữa đám đông còn huyên náo ồn ào. Vì chạy quá nhanh, thêm vào việc cô đưa tay che hết mặt nên tôi nhìn không rõ.
Tuy nhiên, mái tóc dài màu nâu đồng cùng dáng đi vội vã đó khiến tôi có cảm giác thân quen lạ lùng. Thật khó tin vì tôi đã liên tưởng đến Tina.
Khi chiếc taxi chở cô gái ấy chạy lẩn vào dòng xe cộ ngược xuôi thì tôi tình cờ nghe những người nọ bảo nhau rằng:
“Đáng đời! Ai biểu cướp chồng người khác! Bị vợ người ta dằn mặt, đánh một trận cho biết cái thân!”
Trông thái độ hả hê của họ, tôi cũng đủ hiểu, họ đồng tình với người vợ và căm ghét cô gái khi nãy đến dường nào. Đứng thừ người trong chốc lát, tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Tina.
“Số điện thoại này hiện không liên lạc được…”
Một nỗi bất an tràn đến chiếm ngự hết lòng tôi khi vẫn nghe câu nói đó. Lo lắng, tôi hướng mắt nhìn ra đường, cốt tìm chiếc taxi chở cô gái kia dù biết nó đã chạy khỏi đây từ rất lâu…