Tôi vô cùng bất ngờ lẫn kinh ngạc khi người nói câu ấy là Khôi. Anh vẫn chiếu cái nhìn lạnh băng vào đám nhóc nghịch phá kia, đe doạ:
“Muốn tao đưa vào phòng BGH không? Nếu không thì cút!”
Đám nam sinh tỏ ra hơi e dè. Vừa kịp lúc, xe buýt tới trạm. Mau chóng, bọn chúng kháo nhau bước lên xe. Tôi cũng định lên nhưng Khôi đã nắm tay tôi, kéo lại. Tuy mắt đang dán chặt vào mấy tên vừa rồi hiện đã ngồi vào chỗ trong xe buýt, anh vẫn biết tôi nhìn anh đầy khó hiểu nên bảo:
“Bọn chúng sẽ không bỏ qua cho em khi em lên xe.”
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra điều Khôi nói rất chí lý. Thế là chẳng còn cách nào khác, tôi đành chờ đi chuyến xe sau. Khi xe buýt lăn bánh, tôi mới nói lời cảm ơn anh. Thấy anh còn nắm chặt tay mình, tôi khéo léo muốn rút tay ra nhưng không được.
“Anh có thể buông tay em?” Tôi rụt rè bảo.
“Anh không bỏ tay em ra nữa đâu.”
Và không để tôi kịp bộc lộ thái độ gì, Khôi nói luôn, rất rõ ràng:
“Làm bạn gái anh nhé?”
Dù tiếng mưa xối xả, ù ù bên tai nhưng tôi nghe không xót từ nào trong câu đề nghị thẳng thừng đó. Tôi đứng nhìn anh trân trối và bờ môi thì chẳng động đậy.
Sau chiều mưa ấy, tôi bắt đầu ngại mỗi khi Khôi ghé vào lớp. Tôi vẫn chưa cho anh câu trả lời. Chính xác là tôi không biết phải nói gì.
Dẫu vậy, chàng trai hai mươi lăm tuổi lại bắt đầu hỏi han, quan tâm, lo lắng quá mức đến tôi như kiểu tôi là bạn gái thật của anh. Thậm chí giờ ra về, anh cũng cố gắng thu xếp công việc để đón tôi tan học.
Ban đầu, tôi cảm thấy khó xử lắm nhưng dần dà, những cử chỉ ân cần đó khiến lòng tôi xao động. Tôi trở nên hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Dường như, anh khoá lấp nỗi cô đơn trong tôi. Anh sưởi ấm tâm hồn lạnh giá của tôi.
Tình yêu sớm nảy nở để rồi tôi nhận lời hẹn hò với anh khi học xong lớp 11.
Khoảng thời gian bên cạnh nhau của cả hai thật tuyệt vời. Khôi luôn tôn trọng và không bao giờ đòi hỏi tôi những gì vượt quá giới hạn cho phép. Nắm tay, ôm hôn, chúng tôi chỉ dừng ở đó. Anh bảo, đợi tôi tốt nghiệp ra trường, “lớn” hơn chút nữa rồi mới tính đến chuyện khác.
Cũng vì thế, tôi càng yêu anh hơn. Tôi cố chờ đợi ngày mình ra trường, bước chân vào đại học để tình yêu giữa tôi với anh bắt đầu sang giai đoạn mới.
Nhưng, cái ngày tôi biết tin mình đậu đại học cũng là lúc Khôi nói rằng, anh phải kết hôn! Đáng tiếc, người con gái sẽ cùng anh bước lên lễ đường không phải tôi!.. Anh mong tôi hãy tha thứ và hiểu cho anh vì đây là do bố mẹ ép buộc.
Tôi, hiển nhiên, chẳng níu kéo nữa bởi cho dù có muốn thì cũng không giữ anh lại được. Tình yêu kéo dài chưa đầy hai năm đã kết thúc khi chúng tôi, mỗi người đi hai con đường riêng. Kể từ lúc ấy, tôi không liên lạc gì với anh nữa.
Vậy mà bẵng đi một thời gian, vào dịp nọ, tôi tình cờ gặp Khôi trong quán café Country House, nơi từng là kỷ niệm ngày xưa của cả hai. Vừa thấy tôi, anh thoáng bất động vì còn nhận ra bạn gái cũ. Tiếp, anh tiến lại gần rồi bất ngờ ôm tôi. Đứng chết lặng trong vòng tay ấm áp mà đã lâu lắm rồi mình mới có lại, tôi nghe tiếng anh khóc khẽ bên tai.
Cuộc hôn nhân hiện tại không hạnh phúc và tốt đẹp như anh nghĩ…
Tôi giật mình khi ai đó lay nhẹ vai mình. Quay qua, tôi thấy Quang Khôi nhìn với vẻ lo lắng: “Em mệt sao?”
“Không, chỉ bận suy nghĩ thôi.” Tôi lắc đầu, nói nhạt.
Đưa tay đón lấy ly rượu nho, tôi vừa uống vừa đảo mắt quan sát phòng rượu cao cấp mình đang ngồi. Cứ cách một ngày, vào buổi chiều, khi làm xong việc Quang Khôi lại gọi điện hẹn tôi ra để tâm sự, hàn huyên. Anh chọn nơi này vì khá kín đáo. Tuy anh không nói nhưng tôi hiểu rõ, từ “kín đáo” anh dùng với hàm ý ám chỉ không muốn để vợ bắt gặp anh đang tới lui với một nữ sinh đại học năm III.
Quán rượu cao cấp quá sang trọng đối với tôi. Không quen, đó là cảm giác trong tôi khi cùng Khôi đến đây hầu như gần ba tháng qua.
Tôi chẳng rõ lý do gì mình cứ đồng ý gặp anh gần như đều đặn như vậy. Hẳn là vì những lời tâm sự về công việc, gia đình và cuộc sống vợ chồng của anh khiến tôi thấy thương cảm. Nhưng vẫn thế, anh không đυ.ng chạm gì đến tôi, chỉ ngồi đối diện uống rượu và bắt đầu kể hàng tá chuyện không đầu đuôi, cũng không có điểm dừng.
Men rượu chẳng hề làm anh mất kiểm soát, trái lại càng tỉnh táo hơn. Nhưng, những lúc đó trông anh rất tệ. Nỗi buồn da diết luôn hiển hiện trong đôi mắt vẫn nhìn tôi trìu mến, anh thật đáng thương!
Có một sự thật khá phũ phàng rằng, tôi cũng tự nhận thấy mình đáng thương không kém Khôi. Nhiều lúc tự hỏi, tôi có đang tự đánh lừa mình hay chăng?.. Những khi ở bên cạnh, được anh quan tâm chăm sóc như ngày xưa, tôi bỗng dưng thấy sợ.
Tôi sợ hơi ấm nồng nàn từ anh, lần nữa, truyền sang mình. Bởi khi ấy, tôi lại nghĩ đến câu nói của Tina: “Mày đừng quá trông mong vào tình cũ trở về này!” Nó giống như tấm gương soi, phản chiếu lại những suy nghĩ chân thật nhất, sâu thẳm nhất ở tôi.
Cái lý do gặp nhau để nghe anh tâm sự buồn vui chỉ là giả… Tôi, không đủ sức lừa gạt bản thân, đang mong chờ ngày anh quay trở về bên mình. Dường như, lẩn khuất đâu đấy trong tâm hồn yếu đuối, tôi vẫn còn cần anh, vẫn níu kéo cho mình một chỗ dựa.
Tôi và Khôi, chẳng khác nào như những kẻ sắp chết đuối, cố bám víu vào chiếc phao bị thủng dẫu biết rằng, một ngày nào đó nó sẽ xì hơi!
Chợt, Quang Khôi nắm lấy tay tôi, hỏi khẽ:
“Lạnh quá! Anh ôm em một lát được không?”
Tôi để ý, hình như nhiệt độ trong quán rượu không quá thấp để Khôi, còn mặc nguyên chiếc áo vest, thấy lạnh lẽo đến vậy. Nhưng, tôi biết anh ám chỉ mình lạnh vì cái gì…
Thấy đối phương gật đầu, không chần chừ, Khôi vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của tôi. Đầu anh tựa vào vai tôi, hệt như tìm kiếm sự bình yên nhẹ nhàng. Chưa bao giờ tôi thấy anh yếu đuối, mỏi mệt đến thế. Anh gần như nằm trọn trong lòng tôi.
Có lẽ, tâm hồn cũng đang lạnh lẽo nên tôi chợt nhiên cảm giác ấm áp lạ kỳ. Tôi để mình chìm dần vào hơi ấm toát ra từ thân thể to lớn, rắn chắc kia.
Bỗng chốc tôi nghĩ, nếu để Tina thấy được cảnh này thì chắc là nó sẽ đến gần, dùng hết sức để kéo tôi ra khỏi người đàn ông đó. Thậm chí biết đâu, con bạn cá tính ấy sẽ đánh tôi một cái thật mạnh để tôi “tỉnh ra” rồi tiếp đến là một màn giáo huấn điên cuồng. Không khéo, Tina sẽ làm loạn cái quán rượu nơi đây mất.
Tôi vẫn để mặc như vậy. Cái ôm mạnh mẽ của Khôi khiến mọi suy nghĩ trong tôi biến mất hoàn toàn. Tôi tự nói với mình: Hai kẻ cô đơn tìm đến nhau để an ủi nhau thì có gì là sai?.. Chỉ cần chúng tôi không vượt giới hạn là được.
--------------------------------------------
2. Chuyện cũ, người xưa
Hôm sau, một sự việc xảy ra làm tôi chẳng thể ngờ được. Đó là, vừa mới tan học, tôi gặp ngay vợ Khôi. Cô đã đứng chờ tôi trước cổng trường hơn nửa tiếng.
Cũng trong quán café Country House nhưng tôi thấy ngột ngạt và khó thở vô cùng. Người nóng ran, mồ hôi không ngừng tuôn ra ướt lưng áo. Tôi không ngồi ăn kem với Tina hay với Khôi hoặc cô bạn nào cả mà lại là một người con gái lạ mặt xinh đẹp, sang trọng. Tuy chưa gặp nhau lần nào nhưng hai chúng tôi có mối liên hệ khá mật thiết vì một kẻ là vợ, còn kẻ kia, hiện tại đang “treo lơ lửng” trên đầu tội danh cướp chồng người khác.
Quan sát cử chỉ dịu dàng, từ tốn của vợ Khôi lúc đưa tách café lên miệng, tôi bất giác nhận ra mình quá nhỏ bé trước người này. Chị xinh đẹp, trẻ trung so với lứa tuổi hai mươi bảy.
Vào đây được hai mươi phút nhưng chị không nói gì ngoài việc uống café hay thỉnh thoảng mân mê chiếc tách xinh xinh trên đĩa sứ. Ấy vậy mà tôi đã thấy kính nể. Chính xác, dáng vẻ thanh tao quý phái của chị khiến người đối diện, ở đây là tôi, tự dưng xuất hiện sự nể trọng.
Bỗng nhiên tôi nhận ra, chị thật khác so với người vợ mà tôi hay tưởng tượng qua lời kể của Khôi.
Tôi hơi lúng túng khi thình lình vợ Khôi chuyển ánh mắt mông lung nãy giờ vào mình. Cố tự nhiên, tôi né tránh cái nhìn đó. Tôi sợ. Phải!.. Cảm giác sợ hãi khi ấy giống hệt ngày xưa, những lúc tôi phạm lỗi và bị mẹ phát hiện.
“Em đang là sinh viên năm III, trường đại học sư phạm? Tên Lệ Vi?”
Chất giọng dịu dàng nhẹ hẫng của chị khiến tôi thêm lúng túng và đã gật đầu như cái máy.
“Tên hay lắm! Còn chị, Trúc Nguyệt. Như khi nãy đã nói, chị là vợ anh Khôi, người mà em đang qua lại hiện tại.”
Cụm từ “qua lại” phát ra từ miệng Nguyệt khiến tôi hơi bất ngờ. Trước đó, tôi cứ nghĩ cô sẽ nói thẳng vấn đề tôi hẹn hò với Quang Khôi và tuỳ theo mức độ tình hình, có phơi bày tội lỗi đó của tôi trước mọi người xung quanh không.
Thế nhưng, chị lại sử dụng một từ ngữ rất nhẹ nhàng như thể chẳng hề muốn chì chiết gì tôi hết. Chỉ qua giọng hỏi chuyện thật dịu dàng và cả việc khen tên tôi thôi cũng đủ thấy, chị không l*иg lộn đánh ghen như nhiều người vợ bị phản bội khác. Và, tôi càng thêm vị nể chị hơn.
“Chị tình cờ biết được anh Khôi hay hẹn gặp một nữ sinh đại học trong quán rượu cấp cao nào đấy… Sau khi tìm hiểu, chị quyết định đến gặp em.” Nguyệt vẫn giữ giọng đều đều, “thú thật, chị không xen vào chuyện anh Khôi thỉnh thoảng tìm đến vài người yêu cũ. Đàn ông là vậy, phụ nữ chúng ta chẳng thể ngăn cản.”