1. Níu giữ quá khứ
Tôi ngồi trong quán café Country House, nơi quen thuộc mọi lần của mình, thẩn thờ nhấm nháp ly kem chocolate hạnh nhân có phủ một lớp sữa tươi. Thú thật, gần nửa tiếng trôi qua mà tôi chẳng biết mùi vị của những viên kem màu nâu sậm kia thế nào dù mình đã ăn nó không biết bao nhiêu lần.
Lý do cho việc mất khả năng cảm nhận này là bởi trong đầu tôi hiện giờ đang chứa vô số vấn đề nan giải. Chưa kể, tôi còn phải cố gắng hết sức để những dòng suy nghĩ thầm kín ấy đừng thể hiện quá rõ rệt qua đôi mắt với cái nhìn vô định nhưng lại là tránh né của mình, trước kẻ đối diện đang nhìn tôi chằm chằm kia.
Tina, người ‘chiếu tướng’ tôi nãy giờ, cứ không ngừng gõ ngón tay trên bàn và thở dài ngán ngẩm liên tục. Đó là dấu hiệu của việc, con bạn quái đản này chuẩn bị giáo huấn tôi một trận kinh hồn. Thường, chuyện răn đe vẫn xảy ra đều đặn.
Cứ mỗi lần hẹn gặp nhau, chưa kịp mở miệng hỏi thăm bạn là Tina đã mắng như tát nước nếu tôi gây ra chuyện gì đấy. Giọng nó sang sảng, làm tất cả những người xung quanh đều chú ý về nơi đây. Cảm tưởng như, nó muốn “tội lỗi” của tôi bị mang ra phơi bày giữa bàn dân thiên hạ thì mới vừa lòng.
Tuy vậy tôi biết rõ, cô bạn tính thẳng như ruột ngựa ấy dẫu bề ngoài quát tháo dữ lắm thế mà lòng lại tốt bụng, luôn quan tâm lo lắng cho tôi. Tôi quen Tina cách đây hai năm, đúng ngay lúc vào đại học năm I. Chỉ qua một câu nhắn tin vô tình trên trang Facebook cá nhân, tôi và Tina hẹn gặp nhau.
Dù không nói gì đặc biệt nhưng tôi nhận ra Tina là cô gái cá tính. Và tôi thích nó ngay. Hôm đó, hai đứa trò chuyện vui vẻ. Tôi hơi ngạc nhiên bởi một người hoạt bát, năng động như Tina lại tỏ ra thích thú với kẻ cho dù có lấy xà beng cậy miệng cũng không nói lời nào như tôi. Hầu như trong cuộc vui, nó luôn gợi chuyện.
Khi ra về, Tina cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc và cũng từ đó, mối quan hệ bạn bè ngẫu nhiên của hai thỏi nam châm trái chiều bắt đầu.
Tina không cho tôi biết tên thật. Ngay cả việc đang làm gì nó cũng giấu. Nhiều lúc thấy tôi bắt đầu tò mò về cái khoản đời sống riêng tư thì Tina chặn ngay bằng câu bất di bất dịch:
“Tao với mày làm bạn là do duyên. Mày cần biết nhiều về tao làm gì. Chỉ cần, mỗi lần có chuyện buồn hay vui, hai đứa mình hẹn gặp, giãi bày là được.”
Tôi đùa nói ngay rằng, tình bạn này hổng phải duyên mà là ‘nghiệp’. Tức thì, Tina thụp vào lưng tôi cái rõ đau rồi ngửa cổ ra cười ha hả.
Tina lạc quan, yêu đời là thế vậy mà có hôm, nó hẹn gặp tôi ra quán café lúc đồng hồ điểm gần mười giờ tối, và ngồi khóc rưng rức như đứa trẻ. Tôi lo lắng hỏi chuyện thì Tina cứ nói lan man không đầu đuôi nào là bố mẹ bỏ rơi nó, chẳng còn quan tâm nữa, rồi vụ hai ông bà quên sinh nhật con gái chỉ vì bận đi công tác xa…
“Nhà tao giàu.” Gần như không tự chủ được xúc cảm nên Tina vô tình tiết lộ về gia đình của mình, điều tối kỵ từ trước tới giờ mà nó đặt ra, “nhưng mày đừng tưởng tao sướиɠ. Tao không có ai hết, lúc nào cũng cô đơn. Tao chẳng là gì trong cuộc đời của bố mẹ tao!”
Câu cuối cùng đầy xót xa đó, nghe giọng Tina thật uất nghẹn. Cô bạn mạnh mẽ, cá tính mà tôi quen suốt ba năm, trong đêm ấy, cứ gục mặt vào lòng bàn tay khóc thê thảm. Hẳn nhờ vậy, tôi lờ mờ biết phần nào về cuộc sống hiện tại của nó.
Nhưng hôm sau, tôi lại gặp Tina với nụ cười rạng rỡ, tươi rói như mọi khi. Trông dáng vẻ phơi phới của cô bạn, tôi cứ ngỡ đêm qua mình gặp nhầm Tina khác. Tôi đã muốn hỏi nhưng lại thôi vì nghĩ, Tina không bao giờ cho tôi biết bất kỳ điều gì về mình. Nhưng kể từ dạo đó, mỗi lần nhìn nụ cười trên môi nó là tôi cứ thấy những giọt nước mắt thầm lặng được che giấu phía sau… Ôi! Con bạn thân ngốc nghếch của tôi!
Quay trở về vấn đề hiện tại, sau mấy phút cân nhắc kỹ lưỡng, y như rằng tôi đoán trúng phốc, Tina hít sâu một hơi dài rồi bắt đầu giáo huấn:
“Tao chưa thấy ai ngu như mày! Đã thấy xe lửa ở đấy mà cứ dại dột lao đầu vô cho chết! Đầu óc mày hỏng cả rồi! Chắc tao phải làm cái gì đấy cho nó mở cửa, phải không?”
Chất giọng gắt gỏng, đôi mắt mở trừng trừng, môi mím chặt vì quá tức giận, Tina đã khiến mọi người nghĩ rằng, tôi lao đầu vào xe lửa thật.
“Mày đừng làm quá vậy chứ? Chuyện đâu đến nỗi…” Tôi thở hắt.
Có vẻ thái độ dửng dưng thờ ơ của tôi càng đổ thêm dầu vào lửa nên Tina gắt ầm, gần như muốn bật người ra khỏi ghế:
“Gì? Tội lỗi tày trời thế mà mày nói không đến nỗi á? Tao phát điên mất! Mày đang cặp bồ với một thằng gần ba mươi tuổi và đã có vợ…”
Nói đến đó, Tina dừng lại. Không phải do lưỡng lự mà đơn giản vì nó quá giận nên chẳng tài nào tuôn ra hết câu. Vẻ mặt tím tái cùng điệu bộ hùng hổ của Tina hệt muốn bảo, nó sẵng sàng vồ lấy và ăn tươi nuốt sống tôi, con bạn đang mang tội danh cướp chồng kẻ khác.
Không đưa mắt nhìn mọi người xung quanh như mấy lần trước, tôi chỉ đặt hai tay lên vai Tina, ấn nhẹ nó ngồi xuống. Cả cơ thể căng cứng, trông nó như hoá đá trên chiếc niệm lót dày.
“Mày bình tĩnh nghe tao nói.” Tự dưng tôi thấy mình điềm tĩnh quá, “tao không giật chồng ai hết, anh ấy tìm đến tao chỉ để tâm sự, giải khoay những lúc mệt mỏi.”
“Giải khuây trên giường luôn hả?” Khi nghe câu hỏi thẳng tuột, chả nể nang ai từ Tina thì tôi biết chắc rằng, ruột ngựa còn không thẳng bằng ruột nó.
“Mày nghĩ linh tinh! Tao nói rất rõ, tao với anh ấy chẳng có gì cả.”
Không chịu nghe gì từ tôi, Tina cứ thế kết tội bằng hàng loạt những lý luận sắc bén của mình:
“Mày đừng khờ dại tin đàn ông! Ban đầu thì hiền lành nhưng càng về sau, nó càng lấn tới. Nếu lúc đó mày sa ngã với chả, thì mày trở thành kẻ phá hoại gia cang nhà người ta!”
“Không đâu. Tao biết giữ mình!”
“Mày chắc chắn vậy à? Hai người đã từng yêu nhau trước đây, giờ tình cũ trở về, làm gì lòng mày không xao động? Con gái tụi mình rất dễ siêu lòng.”
Bực mình, tôi trả lời khá lớn dù thật tâm chẳng bao giờ muốn dùng chất giọng này với Tina:
“Nhưng tao không thể bỏ mặt anh ấy!”
Câu đáp lời cứng đầu của tôi khiến Tina im bặt. Tôi thấy đôi lông mày nó dãn ra, ánh mắt không giận dữ mà vẻ như đang suy nghĩ bởi cái nhìn chợt nhiên sâu thẳm. Tôi cảm giác khó chịu lẫn lo lắng khi trông cảnh Tina lặng thinh. Những lúc như thế, tôi sợ mình bị bỏ rơi. Tôi thật sự cần nó để làm chỗ dựa.
Bỗng chốc thở dài thườn thượt, Tina liền lên tiếng, khá nhỏ và trầm làm tôi chuyển sang ngạc nhiên:
“Dù sao đây cũng là chuyện riêng của mày. Quyết định thế nào, đều tuỳ thuộc vào mày. Nhưng, tao chỉ mong mày đừng quá hy vọng vào tình cũ trở về này. Hắn ta có vợ rồi… Với những gì mà gia đình vợ giàu có mang lại, hắn khó lòng từ bỏ chúng.”
Không để tôi phản ứng gì, Tina đứng dậy nhanh chóng. Nó vốn là người không dễ giận dỗi nhưng thỉnh thoảng lại luôn rời khỏi cuộc trò chuyện trước kẻ khác khi nhận thấy tình hình căng thẳng.
“Tao có cuộc hẹn, phải đi. Mai, tao gọi điện cho mày.”
Vác chiếc túi hàng hiệu lên vai, Tina rời khỏi bàn. Đôi chân bước không vội nhưng bóng nó biến mất thật nhanh sau khúc quẹo của hành lang đầy khung giàn dây leo. Rồi âm thanh của đôi giày boot nhỏ dần trên bậc cầu thang.
Còn lại một mình, tôi ngồi bất động. Phản chiếu dưới đáy mắt tôi là hình ảnh những viên kem trong ly dần tan chảy. Có điều gì đó đè nặng lên đôi vai buông xuôi của tôi.
***
Là con trai thầy chủ nhiệm lớp mười một của tôi, Quang Khôi thường ghé trường thăm bố. Anh lớn hơn chúng tôi đến tám tuổi. Gương mặt tròn, búng ra sữa, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt long lanh ngời sáng với nụ cười rạng rỡ, anh đã hút hồn không biết bao nhiêu đứa nữ sinh trong cái lớp này.
Khi đó, Khôi mới tốt nghiệp ra trường được ba năm. Thay vì đi theo ngành sư phạm, trở thành nhà giáo như bố thì anh lại chọn quản trị kinh doanh, một môi trường cạnh tranh phù hợp với bản tính háo thắng của anh.
Không rõ vì sao Khôi chú ý đến tôi dù tôi luôn giấu mình vào góc phòng đọc sách hoặc làm bài tập. Tôi cũng chẳng quan tâm mỗi lần anh vào lớp hỏi thăm các em. Bây giờ nghĩ lại, tôi đoán hẳn là do tôi khác người quá nên anh mới lấy làm lạ và bắt đầu quan sát. Tôi đã không biết anh có tình cảm với mình cho đến buổi chiều khó quên ngày hôm ấy…
Bình thường, tôi vẫn hay đạp xe về nhà nhưng chiều đó tôi lại đón xe buýt. Khi đang đứng đợi ở trạm thì trời đổ mưa lớn. Đúng lúc, có mấy tên nam sinh khối 12 chạy vào trú mưa. Nhìn mặt mũi và cách nói chuyện là tôi biết bọn chuyên nghịch phá. Tôi đứng sát ra ngoài một chút để tránh đυ.ng chạm chúng.
Thế nhưng xui xẻo thay, một tên trong số đó bắt đầu nghía mắt qua tôi. Và như nghĩ ra trò tinh quái, hắn liền cất tiếng chọc ghẹo. Mấy tên còn lại, thấy có trò mới trong lúc chờ đợi nhàm chán nên cũng hùa theo ngay.
Vậy là rất nhanh sau đó cỡ bốn, năm thằng xúm quanh lấy tôi. Chúng cười cợt, buông lời tán tỉnh. Tôi hiểu tình hình tồi tệ của mình lúc này: sắp bị đám nam sinh lưu manh đem ra làm trò. Không dám làm gì ngoài việc đứng im, tôi cầu mong xe buýt mau mau đến trạm.
Trò đùa trở nên quá trớn khi chúng nắm tóc và kéo áo tôi. Tôi hơi hoảng nhưng cố bình tĩnh để nghĩ cách. Bỗng, bàn tay ai đó đã giữ chặt tay của tên nam sinh khối 12 đang nắm áo tôi, đồng thời một chất giọng trầm, rành rọt vang lên:
“Đừng có đυ.ng đến bạn gái tao!”