Rời khỏi phòng, Lâm hỏi bác sĩ Trung có phải vừa đến gặp chị Liên không. Trung gật đầu. Nhìn nét mặt rầu rĩ ấy, cô bé cá tính này hiểu việc thuyết phục anh Lương hiến tim cho Luân lại thất bại, y hệt những lần trước. Phả ra tiếng thở dài, Lâm bảo rằng:
- Bác sĩ đừng làm thế nữa, vô ích thôi. Ép chị Liên mãi cũng không tốt.
- Anh biết nhưng chẳng đành lòng đứng nhìn Luân đi vào cõi chết. Nếu cứ chần chừ thế này thì sẽ có hai người phải chết. Trong khi nếu Liên từ bỏ, chấp nhận để Lương ra đi thanh thản thì sẽ cứu được Luân. - Trung hạ giọng.
- Sống hay chết là quyền lựa chọn của người ta. Sẽ chẳng ai muốn hi sinh mạng sống của mình cho một người xa lạ.
Lâm cúi chào Trung rồi rời đi vì đến giờ lấy vé số. Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, Trung lắc đầu, tội nghiệp con bé. Lâm mồ côi, đi bán vé số kiếm sống. Ba năm trước, Lâm tình cờ gặp Luân trong bệnh viện này, lúc bệnh tim đã bắt đầu trở nặng, để rồi hai đứa trẻ xa lạ tìm thấy sự an ủi cho nhau. Chúng trở thành bạn, chia sẻ những vui buồn.
Luân mắc bệnh tim từ nhỏ, sức khỏe yếu ớt, lại không được chạy nhảy chơi đùa. Lúc phát hiện ra bệnh là từ đó, tuần nào cậu cũng phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, uống thuốc. Đều đặn như thế, tuổi thơ thằng bé chẳng có gì khác ngoài mùi cồn lạnh lẽo, viên thuốc đắng ngắt và những khi lên cơn đau tim đến chết đi sống lại.
Đối với Lâm và Luân, cuộc gặp gỡ tình bạn này là một phép màu. Nó sưởi ấm trái tim bơ vơ băng giá của đứa trẻ mồ côi và an ủi xoa dịu trái tim tật nguyền của đứa trẻ mà cuộc sống được đo đếm từng ngày.
Lâm mạnh mẽ, cá tính, cũng rất ương bướng. Luân dịu dàng, hay cười lại thông minh, mang ước mơ được trở thành bác sĩ. Cả hai như bổ sung cho nhau, vì vậy tình cảm càng thêm khắng khít…
Phía bên kia dãy hành lang, Liên hướng mắt về phía bác sĩ Trung đang đứng trước cửa phòng Luân. Liên biết Luân, đó là một thằng bé đáng yêu. Luân cũng biết Liên, và dẫu bệnh nặng, cậu vẫn đến thăm Lương.
Liên tội nghiệp Luân khi tuổi nhỏ đã mắc phải căn bệnh quái ác, nhưng cô chẳng đành lòng từ bỏ Lương. Làm sao cô đủ nhẫn tâm lấy đi sự sống khi anh vẫn còn hơi thở. Và dẫu các bác sĩ khuyên thế nào, cô luôn tin rằng anh sẽ tỉnh dậy. Chính vì thế, Liên là kẻ làm ngơ trước bất hạnh của Luân.
…
Tiếng rao bán vé số vang lên lảnh lót trong buổi chiều muộn. Lâm chạy hết con đường này đến con đường khác, mời người ta mua vé số trước giờ xổ. Đứng bên bức tường cạnh trường học, Lâm đếm lại số tiền có được trong ngày hôm nay.
Ế quá! Nhét vội mấy tờ vé số cuối cùng vào túi, con bé đưa mắt nhìn cánh cổng trường tấp nập học sinh. Đôi mắt to tròn phản chiếu những tia nắng cuối ngày mờ nhạt.
Mẹ mất khi Lâm vừa chào đời, một mình ba vất vả nuôi nó khôn lớn. Lâm đã từng đến trường, được học hành và có bạn bè. Nhưng rồi những điều đó bị tước đoạt khi số phận khắc nghiệt mang căn bệnh ung thư phủ chụp lên đầu ba. Con bé nghỉ học, làm đủ nghề kiếm sống đồng thời trang trải tiền thuốc men.
Đáng lý, ba Lâm có thể sống thêm một thời gian nữa ấy vậy vào ngày kia, ông vì cứu một đứa bé mà để Thần Chết cướp đi những năm tháng sống ít ỏi sau cùng. Lâm từng nói, chẳng ai lại hi sinh mạng sống của mình vì một người xa lạ. Nhưng ba nó thì khác. Ông chấp nhận cứu đứa trẻ xa lạ kia và để lại đứa con gái không nơi nương tựa.
Họ hàng không ai muốn nhận nuôi Lâm, bởi họ cũng khó khăn lắm rồi. Lâm chẳng cần nữa, quyết định một mình bươn trải. Cuộc sống mưu sinh khó khăn bắt đầu từ đấy. Lâm không thích những hành động quá cao cả như hi sinh vì người khác. Mạng sống của mình là quý giá nhất, hãy cứ giữ gìn thôi.
…
Liên nói chuyện điện thoại với mẹ chồng xong, cúp máy. Dãy hành lang bệnh viện vào ban đêm vắng vẻ, thi thoảng vang lên bước chân của các y tá trực.
Cô mở cửa, trở vào phòng. Ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm tay chồng, Liên nói về việc mẹ vừa gọi điện. Thằng Dưa ở nhà rất nhớ ba mẹ. Nó muốn vào thăm ba nhưng bà không cho, bà sợ nó chịu không nổi lại khóc.
Nước mắt chợt nhiên lăn dài trên gương mặt vốn đang bình thản của Liên. Cô không hề hay biết, mãi lúc sau mới nhận ra liền đưa tay quệt nhẹ. Siết chặt đôi tay lạnh lẽo mười năm rồi chưa một lần cử động, Liên nhìn Lương nửa đau đớn nửa mệt mỏi. Lòng cô tự nhủ: Em còn phải chờ đến bao lâu nữa? Anh định thế này cả đời ư? Thằng Dưa mười năm rồi chưa được ôm ba đấy! Anh mau tỉnh lại đi!
Liên gục đầu xuống tay Lương. Mạnh mẽ đến mấy cũng có ngày suy sụp. Hi vọng đến mấy cũng có ngày lụi tàn. Anh cứ mãi nằm đó, như thể giày vò cô giữa một bên là mạng sống của chồng và một bên là cứu giúp đứa trẻ đáng thương mắc bệnh tim.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, đè nặng trái tim người vợ trẻ… Rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Liên bất giác cảm nhận sự cử động nhẹ từ ngón tay Lương.
Như kẻ ở dưới đáy vực thẳm nhận ra ánh sáng nhỏ nhoi, cô bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Lương. Đôi mắt ấy vẫn nhắm nghiền. Cô chuyển ánh nhìn xuống đôi bàn tay to lớn nằm trong tay mình. Một cử động nhỏ lại xuất hiện. Không phải hoa mắt, là sự thật!
Liên mừng rỡ đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng và gọi bác sĩ thật lớn.
…
Hôm sau, bác sĩ Trung vô cùng ngạc nhiên khi hay tin đêm qua Lương đã có dấu hiện của sự hồi tỉnh. Sau khi khám kỹ lưỡng, bác sĩ chuyên khoa bảo tuy chưa rõ là bao lâu nhưng anh nhất định sẽ tỉnh dậy.
Thật khó tin! Khoảng thời gian khá dài như thế mà người ta lại hồi tỉnh. Một phần Trung ngạc nhiên là bởi trước đó, tình hình sức khỏe của Lương bắt đầu chuyển xấu và ai nấy đều nghĩ rằng anh sẽ ra đi trong nay mai thôi. Nào ngờ, nó đã tự hồi phục và chuẩn bị cho một cuộc trở về từ cõi chết. Lý nào, kỳ tích đang đến?
Bác sĩ Trung mừng cho Lương nhưng đồng thời buồn cho Luân. Nhìn Luân cười khó nhọc với Lâm, anh cảm giác lòng quặn thắt. Luân đã không ngừng đợi, từ lâu lắm, một trái tim nguyên vẹn dành cho mình.
Thậm chí nhiều năm trôi qua, hi vọng dần tắt lịm, Luân đã mỉm cười chấp nhận cái chết cận kề thì cậu vẫn không mong đón nhận trái tim của Lương. Cậu bảo rằng, anh ấy rồi sẽ sống tiếp…
Bỗng, bác sĩ Trung giật mình vì nghe tiếng Lâm sốt sắng. Nhìn vào phòng, anh hốt hoảng thấy Luân bóp ngực, cúi gập người trên chiếc giường. Trung gọi y tá mau đến đây, xong tức tốc chạy vào trong đỡ lấy Luân đang thở gấp gáp. Thằng bé sắp lịm đi. Các y tá xuất hiện, hối hả yêu cầu Lâm rời khỏi phòng.
Đứng lặng đi trước cửa phòng, Lâm nghe những âm thanh ồn ào lộn xộn. Tiếng la xót xa của Luân. Tiếng sốt sắng của bác sĩ Trung. Tiếng gấp gáp từ những y tá. Mọi thứ đều khiến Lâm sợ hãi. Siết chặt ngực áo, con bé nhắm nghiền mắt, cố kìm nén sự run rẩy của cơ thể.
Phút chốc, Lâm nhớ đến ba. Ngày đó, căn bệnh ung thư cũng làm ba đau đớn như thế. Lâm đứng ngoài cửa phòng, để mặc nước mắt rơi lã chã khi nghe tiếng ông rên la. Vô số những âm thanh của quá khứ cùng lúc ùa về khiến nó ngộp thở.