Buổi chiều buồn chán, chẳng có việc gì làm, ngồi không lại nghĩ lung tung nên Lưu Ly quyết định lên ngọn đồi nhỏ. Nơi đây hoang vu vắng lặng vô cùng, kí©h thí©ɧ sự tò mò khám phá của người khác.
Sau mười lăm phút đi bộ mệt mỏi cuối cùng Lưu Ly cũng đến nơi. Đó là một vùng đất trống nhô cao và điều khiến cô ngạc nhiên chính là những ngôi mộ nhỏ nằm gần nhau kéo dài đến hết khu đồi. Những nấm mộ không có tên!
“Đây là nơi gì mà lại có nhiều ngôi mộ nhỏ thế nhỉ? Và những ai được chôn cất ở nơi hoang vắng này?” - Lưu Ly nhìn qua một lượt các ngôi mộ.
Chợt giọng ồm ồm của ai đó vang lên:
“Cô có phải là Lưu Ly? Người đang ở nhà Bất không?”
Lưu Ly giật mình quay ra sau, là bà cụ tám mươi tuổi. Cô chưa kịp trả lời thì bà cụ đã tiếp:
“Ta là người chăm sóc những ngôi mộ nơi đây.”
Nghe vậy, Lưu Ly liền hỏi:
“Bà ơi, sao ở đây lại có nhiều ngôi mộ nhỏ như vậy?”
Bà cụ không nói không rằng, lầm lũi đến gần một ngôi mộ, cúi xuống nhổ đám cỏ hoang ương ngạnh mọc xung quanh. Nhổ xong, bà lại lấy một chiếc khăn to lau lau nấm mộ. Rồi bà chợt cất tiếng, giọng nghe thật buồn:
“Cô có biết ngọn đồi này được gọi là gì không? Có quá nhiều đứa trẻ mới sinh bị bố mẹ bỏ rơi ở đây. Chúng chết và ta đã chôn chúng. Vì thế ngọn đồi này được người ta gọi là Ngọn đồi của những ngôi mộ không tên! Chúng chết khi chưa được bố mẹ đặt tên!”
“Vậy… tất cả những ngôi mộ này đều là của những hài nhi sao? Cháu không thể tưởng tượng nổi!”
“Ta đã làm công việc này cả chục năm, không có ngày nào mà không có đứa trẻ chết. Đau đớn lắm!” - Bà cụ mếu máo như trẻ con, nước mắt từ đôi mắt già nua trào ra - “Người mẹ nhẫn tâm để đứa con dưới mưa để chúng chết vì lạnh. Đứa thì bị thú dữ tha mất xác chỉ còn lại chiếc khăn choàng dưới đất… Thậm chí có người còn đem bỏ con ngay trong nhà thờ, nơi có Chúa. Nhà thờ cũ ở phía xa đó, nhiều hài nhi đã chết ở đấy!”
Lưu Ly đặt tay lên môi thốt nhẹ: “Thật khủng khϊếp!”
Bà cụ kéo vạt áo lau nhanh dòng nước mắt chảy dài xuống cằm:
“Những ngôi mộ không tên này chẳng có ai đến viếng thăm. Chính vì vậy trên mộ không bao giờ xuất hiện một nhành hoa tang!”
***
“Anh cũng biết những ngôi mộ trên ngọn đồi nhỏ phải không?” - Lưu Ly hỏi khẽ.
Đang dùng bữa tối, Bất dừng lại:
“Tôi biết! Bà cụ Hường là người chôn cất và chăm sóc những ngôi mộ của các hài nhi. Bà ấy sống một mình trong nhà thờ. Trước đây bà ấy có một đứa con trai nhưng nó đã mất lúc bảy tuổi.”
“Tội nghiệp bà ấy! Thảo nào bà ấy rất căm ghét những người đã vứt bỏ con mình.” - Lưu Ly nghĩ ngợi.
“Ai mà chẳng tức giận việc làm nhẫn tâm đó!” - Bất nhìn vào Lưu Ly - “Tôi đã chứng kiến và tận tay chôn cất vài đứa trẻ chết trên ngọn đồi. Có lần tôi cố gắng cứu đứa trẻ đang hấp hối nhưng không kịp…”
Ánh mắt Lưu Ly bất động, nỗi buồn kéo đến khiến lòng cô khó chịu. Chợt nhìn xuống bụng mình, vốn dĩ rất muốn bỏ cái thai nhưng sự việc chiều nay đã khiến cô suy nghĩ. Đối diện, Bất thấy vậy nên không nói gì nữa.
Lưu Ly đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đêm nay sáng quá! Bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện dòng suy nghĩ:
“Không biết đêm nay có đứa trẻ nào phải chết nữa không?”
***
Và rồi sáng hôm sau, cảnh tượng đập vào mắt Lưu Ly, Bất, bà cụ Hường là một đứa trẻ bị vứt bỏ với thân thể bầm tím và không nguyên vẹn. Chuyện khủng khϊếp gì đã xảy ra với nó đêm qua?
Lưu Ly quay mặt đi, bụng bắt đầu khó chịu và muốn nôn. Cô che miệng lại, may mắn chỉ là cơn ợ nhẹ. Lưu Ly vuốt vuốt ngực. Nhìn đứa trẻ đã được cuộn trong chiếc khăn, không hiểu sao sống mũi cay cay khi cô thấy bà cụ Hường nhẹ nhàng đặt thi thể hài nhi xuống hố đất vừa đào xong.
Lưu Ly đưa tay lên miệng ngăn dòng cảm xúc trong l*иg ngực. Toàn thân cô chợt run lên… Đó là lần đầu tiên Lưu Ly thấy một đứa bé nằm chết dưới đất.
Thấy nét mặt xanh xao của Lưu Ly, Bất đưa cô về nhà. Trước khi rời khỏi khu đồi nhỏ, Lưu Ly khẽ quay đầu lại nhìn, bóng bà cụ Hường méo mó in dài trên ngôi mộ đất. Mái đầu bạc trắng của bà lặng im theo làn gió, không một âm thanh nào phát ra nữa.
Trưa hôm ấy, Lưu Ly chẳng thể nuốt nổi thức ăn. Thấy vậy, Bất bảo:
“Hay cô ngủ một giấc cho khoẻ khi nào đói thì ăn.”
Nghe anh chàng nói chí lý, Lưu Ly gật đầu rồi rời bàn đi lên phòng. Ngã người xuống giường, vừa nhắm mắt lại thì cảnh tượng sáng nay xuất hiện trong đầu cô. Hình ảnh đứa bé đáng thương cứ không ngừng lởn vởn khiến Lưu Ly không tài nào ngủ được.
Ngồi bật dậy, Lưu Ly với tay lấy máy nghe nhạc trên bàn, đeo phone vào và mở bài hát mình thích nhất. Cô hy vọng âm nhạc sẽ đưa mình vào giấc ngủ nhanh chóng. Quả nhiên, cách này hữu hiệu vì vài phút sau cô đã thϊếp đi.
… Chợt tỉnh giấc, Lưu Ly ngồi dậy nhìn ra cửa sổ. Bầu trời âm u, hình như trời đã về chiều.
“Bất! Bất! Mở cửa mau!”
Tiếng gọi cửa dồn dập, Lưu Ly chạy xuống dưới nhà. Vắng tanh, không bóng người. Chắc Bất đã đi khám bệnh cho người khác. Tiếng đập cửa dồn dập hơn, Lưu Ly nhanh chóng mở cửa. Hóa ra là bà cụ Hường.
“Bất có ở nhà không? Mau cứu đứa bé!”
Bà cụ Hường ẵm đứa bé đưa ra trước mặt. Lưu Ly còn đang ngạc nhiên thì bà cụ tiếp:
“Có người vứt nó ở trên khu đồi nhỏ. Ta thấy nó còn thở nên đến tìm Bất. Bất đâu rồi?”
“Bất đi khám bệnh, không biết khi nào về.”
“Trời ơi! Cô giữ đứa bé giúp ta, ta phải đi tìm Bất!” - Bà cụ Hường giao đứa trẻ cho cô gái rồi chạy nhanh xuống đồi.
Còn lại một mình, Lưu Ly bối rối không biết làm gì. Cô nhìn đứa bé còn đỏ hỏn đang nằm trên tay, hơi thở của nó yếu ớt mong manh như ngọn đèn trước gió.
“Cố gắng lên, đừng sợ! Bất sắp về rồi, đừng sợ!”
Lưu Ly ôm đứa trẻ vỗ về. Mắt nó đang nhắm liền mở ra, đôi tay nhỏ bé quờ quạng về phía trước. Lưu Ly nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của đứa trẻ. Nhận được hơi ấm, miệng nó bắt đầu cười yếu ớt.
Không hiểu sao, Lưu Ly nghe tim mình đập thật mạnh. Cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể cô gái trẻ. Lần đầu tiên, Lưu Ly cảm nhận được mình đang giữ một sự sống nhỏ nhoi trên tay. Chợt, đứa bé cất tiếng khóc nhưng nghe đứt quãng mệt mỏi.
Mau chóng, Lưu Ly ôm nó vào lòng đồng thời vỗ nhẹ mái đầu nhỏ bé:
“Đừng khóc, có mẹ đây! Mẹ sẽ không bỏ con, đừng sợ bé con của mẹ!”
Tiếng khóc thưa dần rồi tắt hẳn. Cơ thể đứa bé bất động, bàn tay nhỏ lạnh dần trong lòng bàn tay cô. Toàn thân Lưu Ly lặng đi.
Vào giây phút đó, trái tim Lưu Ly như ngừng đập. Cô thấy đau nhói ở ngực khi không còn cảm nhận được hơi ấm của sinh linh bé bỏng đáng yêu đang nằm trên tay. Cô không còn nghe nhịp đập yếu ớt của trái tim đứa trẻ nữa.
Vừa lúc đó cửa mở, Bất sốt sắng:
“Lưu Ly! Mau đưa tôi xem đứa bé!”
Lưu Ly xoay lại, hình ảnh Bất trong mắt nhòe đi và không biết từ lúc nào những dòng lệ nóng hổi, mặn chát chảy dài.
“Lưu Ly?” - Bất ngạc nhiên.
“Bất!” - Giọng Lưu Ly nghẹn ngào - “Đứa bé… chết… chết rồi!”
Dứt lời, Lưu Ly bật khóc nức nở. Đứa bé trên tay cô hình như còn mỉm cười.
***
Trên khu đồi nhỏ, Lưu Ly đang đào đất vì muốn tự tay chôn cất đứa bé. Gió nổi lên thổi tung những cánh hoa bay khắp nơi. Lưu Ly nhẹ nhàng bế đứa bé lên. Nó thật sự đã chết, chết ngay trên tay cô.
Lưu Ly từ từ đặt đứa bé xuống hố đất, đôi tay run run rải từng nắm đất lên thân thể nhỏ bé ấy rồi nhìn nó lần cuối. Vừa mới đây thôi, đứa bé còn mỉm cười khi Lưu Ly nắm tay nó. Vậy mà…
Lòng ngực cô muốn vỡ tung, không sao ngăn được những dòng nước mắt nóng hổi chực trào. Tuy ngắn ngủi nhưng trong khoảnh khắc kỳ diệu đó, Lưu Ly rất hạnh phúc khi được làm mẹ. Cô chưa bao giờ có cảm giác như thế. Bên cạnh, Bất và bà cụ Hường đứng lặng đi.
Gió vẫn cứ thổi, lạnh buốt cả người.
Bất đến bên Lưu Ly, khoác áo và nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Lưu Ly xoay qua dựa vào vai anh khóc tức tưởi. Nỗi đau đớn cứ theo đó vỡ oà.
“Đừng khóc!” - Bất vuốt nhẹ mái đầu cô gái rồi buột miệng nói thật khẽ - “Đừng khóc, em đừng khóc nữa!”
Chợt một cơn gió mạnh thổi qua, bạt ngàn cánh hoa rơi xuống những ngôi mộ nhỏ không
tên. Các ngôi mộ ngập tràn hoa. Tức thì, bà cụ Hường lên tiếng đầy vẻ bất ngờ:
“Những cánh hoa tang!”
Những đứa trẻ này không được bố mẹ khóc thương nhưng ở đây lại có những người xa lạ không chung dòng máu đang rơi lệ cho chúng. Cả thiên nhiên cũng khóc trên những ngôi mộ không tên.