Rê mở mắt ra thấy Đô ngồi bên cạnh với đôi mắt thẫn thờ, thoáng chút tê dại. Lòng Rê nặng trĩu bởi trông cậu bạn giống hệt mẹ cô lúc cô bị viêm tai sốt nặng. Điều ấy nghĩa là, bác sĩ đã nói cái gì đấy rất tồi tệ về Rê cho Đô nghe.
“Cậu biết rồi à?” Rê ngồi dậy, miệng hỏi khẽ, mắt không nhìn Đô.
Đô im lặng chốc lát rồi cất giọng, nghe thật trầm, có thể nhận ra sự xót xa:
“Tai trái cậu bị điếc hoàn toàn từ khi nào mà cậu lại chẳng hề nói cho ai biết hết thế? Suốt ba năm cậu cứ chơi đàn với một bên tai không nghe gì ư? Tại sao?”
Rê, lạ lùng thay vẫn bình thản, trả lời:
“Nếu tớ nói cho các mẹ nghe thì họ sẽ rất lo lắng. Còn cậu, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, ngay cả gặp mặt còn chẳng có thì làm sao tớ nói đây?”
Biết Rê đang trách mình nên Đô đành im lặng. Rất nhanh sau đó, anh tiếp:
“Cậu dự định sẽ thế nào?”
“Thế nào là sao? Tớ vẫn sẽ chơi violon, không dừng lại. Tớ đã hứa với Mi, với mẹ, với bản thân tuyệt đối không từ bỏ âm nhạc.” Rê mạnh mẽ nói.
“Bác sĩ bảo, tai bên phải cậu có nguy cơ cũng sẽ bị điếc. Như vậy, một ngày nào đó, cậu sẽ điếc hoàn toàn! Cậu không còn nghe bất cứ âm thanh nào cả, lời nói, âm nhạc. Cậu vẫn sẽ đàn?”
Rê chậm rãi quay qua Đô, chẳng lo lắng, chẳng sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười như thể cô đã đoán trước sẽ có ngày điều kinh khủng kia đến với mình:
“Không sao! Cho dù có điếc hết hai tai, dù không còn nghe âm nhạc nữa tớ vẫn sẽ chơi đàn. Suốt đời này tớ mãi mãi chơi đàn! Bởi vì âm nhạc là tất cả với tớ! Tớ sẽ luôn tiến về phía trước, không dừng lại, không buông xuôi, không chấp nhận số phận để có thể sống trên những cung đàn cho đến khi tớ không còn thở và cuộc đời hoàn toàn kết thúc! ”
Đô thoáng bất động trước lời nói kỳ diệu được thốt ra từ miệng Rê. Bất giác, lòng anh xuất hiện dòng cảm xúc khác thường. Dường như là xúc động!
“Tớ hiểu” Đô đứng dậy đồng thời đưa lá thư cho Rê “Thư của Mi gửi cậu.”
Rê ngạc nhiên rồi mau chóng đón lấy. Lúc Rê mở ra xem thì Đô đã rời khỏi phòng. Cũng giống như cậu bạn, mắt Rê nhoà lệ khi đọc một dòng duy nhất trên trang giấy: “Mi hạnh phúc vì cuộc đời đã mang Rê đến bên Mi! Rê à, cảm ơn cậu!”
Áp lá thư vào ngực, vai bắt đầu run, Rê bật khóc cùng lời nói thổn thức:
“Mi ơi, Rê thật sự cảm ơn vì Mi đã đến bên cạnh Rê!”
***
Ngày hôm sau, tang lễ của Mi diễn ra ngay tại nhà. Không nhiều người đến dự vì chẳng ai biết Mi. Có bốn mẹ, các bạn ở cô nhi viện và hiển nhiên cả Rê nhưng không có Đô. Nghe mẹ cả nói, chiều hôm qua Đô trở về nhà rồi ở trong phòng suốt đến sáng thì chẳng thấy đâu. Phòng trống trơn, không còn đồ đạc.
Tất cả nghĩ rằng Đô bỏ đi, chỉ là, chẳng rõ anh đi đâu.
Lễ tang diễn ra nhanh chóng rồi kết thúc. Những người đến dự lần lượt ra về. Riêng mình Rê ở lại.
Lặng lẽ, Rê đứng nhìn mộ của Mi, trên đó có rất nhiều cánh hoa huệ trắng tiễn đưa. Vậy là Mi đã ra đi. Và giờ thì Đô cũng thế. Dẫu biết sẽ có ngày này thế nhưng Rê vẫn đau lắm vì từ giờ chỉ còn mình cô ở lại cho một quá khứ tươi đẹp đã qua, cho một ký ức chẳng bao giờ phai nhoà và cả một lời hứa chưa thực hiện.
Gió chợt nổi, thổi tung những cánh hoa tàn úa trong khung cảnh ảm đạm, buồn bã. Để rồi Rê bỗng nghe một giọng nói vang lên dịu dàng, ngay phía sau:
“Hai cậu có biết vận tốc âm thanh trong không khí là bao nhiêu không?”
Mau chóng quay lại, Rê ngạc nhiên thấy Đô mỉm cười, tay cầm violon.
“Đô, sao cậu lại…”
“Cậu không trả lời câu hỏi lúc nãy của tớ à? Mi sẽ rất buồn nếu cậu quên nó.”
Đứng ngẩn trong ít phút, Rê tự dưng cười cười rồi đảo mắt sang mộ của Mi xong nhìn trở lại Đô:
“Ừm, đại diện cho tớ và Mi, tớ xin trả lời: vận tốc âm thanh là 344m/s.”
“Phải!” Đô đặt violon lên bờ vai, “Luôn luôn là 344m/s. Âm nhạc cũng thế!”
Dứt lời, Đô nhắm mắt, tay phải kéo cây vĩ và bắt đầu chơi đàn…
Ban đầu là kinh ngạc nhưng sau đó Rê liền mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước vì xúc động. Cuối cùng, cô đã có thể nhìn thấy lại hình ảnh Đô chơi violon. Dẫu ngón tay anh còn run, giai điệu thỉnh thoảng nghe đứt quãng vài chỗ nhưng Rê vẫn nhận ra bản giao hưởng Passion, một trong những bài Mi thích nhất.
Về phía Đô, anh chìm đắm trong âm nhạc với niềm vui bất tận. Đô đến giờ phút này đã nhận ra: mình không thể từ bỏ violon, cung đàn, những bản giao hưởng. Chúng là tất cả với anh!
Mi dù bệnh nặng nhưng vẫn muốn chơi đàn và vào lúc cuối cuộc đời, cô đã không từ bỏ tình yêu đó.
Có thể sẽ bị điếc hoàn toàn thế nhưng Rê cũng không giờ từ bỏ violon. Mãi mãi, cô sẽ sống vì nó.
Hai người con gái kiên cường ấy, chưa giây phút nào, từ bỏ niềm đam mê trên những cung đàn.
Vậy mà Đô thì…
Anh cảm thấy xấu hổ khi chính bản thân đã đập tan những ước mơ, sự cố gắng và cả lời hứa năm nào.
Nhưng kể từ bây giờ, Đô sẽ tiếp tục chơi đàn, sẽ không rời xa âm nhạc nữa. Đúng… vì Đô sinh ra là để sống trên những cung đàn kỳ diệu.
Bản Passion kết thúc, Đô ngừng lại, mở mắt ra nhìn ảnh của Mi trên cây thập tự, dòng lệ chảy dài: “Cảm ơn…”
Lững thững cùng dạo bước trên đường về, Rê hỏi Đô:
“Cậu sẽ dọn ra riêng à?”
“Tớ quyết định sống tự lập, kiếm việc làm và tiếp tục chơi violon. Yên tâm, mỗi tuần tớ sẽ về cô nhi viện thăm cậu với mọi người.” Đô chong mắt lên nghĩ ngợi.
“Ai thèm cậu về thăm. Cậu đi tớ còn mừng nữa là…” Rê lè lưỡi trêu chọc nhưng lòng lại chợt buồn.
Nghe thế, Đô thoáng bất động, trong đầu nhớ lại lời mẹ cả chiều hôm qua: “Rê thích con từ rất lâu. Vì con có Mi bên cạnh nên không nhận ra tình cảm Rê dành cho mình”. Đô khẽ khàng lấy trong áo ra một tờ giấy đưa cho Rê:
“Cậu xem đi.”
Rê vừa đón lấy vừa tròn xoe mắt hỏi:
“Cái gì vậy?”
“Thư của Mi gửi cho tớ.” Đô nói nhẹ hẫng.
“Thế cậu đưa tớ làm gì?” Rê khó hiểu.
“Vì tớ muốn cậu đọc nó.”
Rê chợt im lặng rồi lắc đầu, dường như tránh né:
“Thôi tớ không đọc đâu. Đây là thư Mi viết cho cậu, tớ xem làm gì.”
“Cậu cứ đọc. Tớ tin rằng, Mi cũng muốn cậu xem nó.” Đô bỗng đổi giọng, “Với lại tớ nghĩ, cậu rất muốn biết cậu ấy viết gì cho tớ.”
Bị nói trúng tim đen, Rê chợt nhiên thấy lúng túng. Nhưng đúng là, cô rất muốn xem thử Mi viết gì cho Đô. Cuối cùng, vì không kìm được sự tò mò của bản thân, thêm vào đấy là thái độ thúc giục từ Đô nên Rê đã mở thư ra xem.
Dòng chữ duy nhất, rất rõ ràng, đập vào mắt Rê: “Đô à, cảm ơn vì đã đến bên Mi. Hãy tìm hạnh phúc mới đi nhé.”
Rê hạ lá thư xuống, nỗi buồn xuất hiện chiếm ngự hết lòng cô.
Quan sát biểu hiện trên gương mặt Rê, Đô chậm rãi bảo:
“Tớ nghĩ, mình hiểu điều Mi muốn nói. Thật sự, tình cảm tớ dành cho Mi trong nhiều năm qua là không gì thay thế được. Nhưng có lẽ bây giờ, tớ nên xem nó như một ký ức đẹp đẽ. Hẳn tớ sẽ không tìm được một người con gái giống Mi, dù vậy điều ấy không có nghĩa là tớ chẳng thể yêu người con gái khác.”
“Cậu… nói với tớ những điều này làm gì?” Rê xếp lá thư lại, hỏi bâng quơ.
Nhìn cô bạn thân trong vài phút, Đô tự dưng ngước mặt lên cao, tâm sự:
“Ừm, ý tớ là… nếu như có một người con gái nào đó thích tớ thì tớ chỉ muốn nói với cô ấy rằng: hãy cho tớ thời gian để hình ảnh của Mi trong tim tớ dần nguôi ngoai và đến lúc đó, tớ tin là mình đã sẵn sàng đón nhận hạnh phúc mới.”
Rê đã thoáng lặng người khi nghe vậy. Dẫu thế, cô vẫn tỏ ra bình thường:
“Cậu nên đi nói cho cô gái thích cậu biết ấy, tớ chẳng liên quan gì cả.”
“Mà tớ tin, cô ấy cũng đã nghe những lời khi nãy của tớ.” Đô mỉm cười.
Rê không đáp, lặng lẽ cúi mái đầu và qua làn tóc mượt màu nâu đồng, chợt ẩn hiện nụ cười tươi…
Đô và Rê vẫn tiếp tục bước trên con đường đầy nắng, để lại sau lưng những cơn gió nhẹ thổi đùa cánh đồng xanh rì hai bên.
Lời hứa năm ấy nhất định Đô và Rê sẽ thực hiện dù cho bây giờ chỉ còn hai người. Vì Mi, họ tuyệt đối không bỏ cuộc. Và bởi…
Chúng ta chỉ dừng lại cho đến lúc cuộc đời này kết thúc trên những cung đàn.
Võ Anh Thơ
(Vừa sáng tác truyện vừa nghe 2 bản giao hưởng là Beethoven Virus vs Passion, cực hay luôn)