Chương 67: Ba Trăm Bốn Mươi Bốn Mét Trên Giây - 344M/S (7)

Chapter IV

Và cuối cùng, cuộc hội ngộ trên những cung đàn: Bản giao hưởng bất tận mang tên “Cuộc đời”



Khi Đô và Rê bước vào phòng bệnh, đôi mắt họ mở to bần thần bởi thấy trên giường bệnh, Mi nằm với cơ thể tều tuỵ, xanh xao, lở loét, tóc rụng hết, gương mặt hốc hác trơ xương, đôi mắt trũng sâu mở hé. Đó là hình ảnh trước khi chết của bệnh nhân ung thư. Và điều làm cả hai bất ngờ, bên cạnh giường, dưới chiếc ghế cao, cây violon cùng bản giao hưởng Định Mệnh nằm trên đấy. Chúng bừng sáng dưới ánh nắng buổi sớm mai.

Tức thì, Đô và Rê chạy đến bên cạnh giường, mắt đẫm nước, đau đớn nhìn Mi tê dại vì bệnh nặng. Cả hai gọi tên Mi, đầy gấp gáp, nghe nghẹn ngào.

Mi từ từ mở mắt, hình ảnh phía trước mờ nhạt nhưng cô vẫn nhận ra gương mặt thân quen của hai người bạn thân. Đôi môi mấp máy, lệ trào ra từ hai bên đuôi mắt, Mi cố nói:

“Đ… Đô… R… R… Rê…”

“Phải, là bọn tớ!.. Mi ơi, bọn tớ đến thăm cậu đây! Làm ơn, đừng chết!” Đô lẫn Rê đều bật khóc. Tim họ quặn đau, đến mức không biết phải diễn tả ra sao.

Mi gật đầu, mệt mỏi đưa mắt nhìn xuống cây violon, giọng đứt quãng:

“Vi… vi…lon… gi…ao hưở… ng… Đ… Định M… Mệnh… lo… lời… hứa…”

Trong khi Đô vẫn chưa hiểu rõ điều Mi muốn đề cập thì Rê, chẳng biết sao lại mau chóng hiểu ngay:

“Mi, cậu muốn nghe chúng tớ chơi bản giao hưởng Định Mệnh?”

Thấy Mi mỉm cười, tức thì Rê cầm violon lên đưa cho Đô, thúc giục:

“Mau, ở đây chỉ có một chiếc đàn nên cậu hãy chơi bản giao hưởng Định Mệnh cho Mi nghe! Nhanh lên! Cậu ấy muốn nghe cậu đàn!”

Đô liền đón lấy violon, đặt nó tựa lên vai, tay phải cầm cây vĩ. Thế nhưng lúc bắt đầu kéo cây vĩ, Đô nhăn mặt, những ngón tay đơ ra cứng ngắt.

“Sao vậy?” Rê sốt sắng hỏi vì thấy Đô vẫn chưa chơi nhạc.

“Tay… tay tớ, nó không kéo được. Tớ bỏ đàn quá lâu nên giờ những ngón tay không còn như xưa…”

Rê bất động. Đúng rồi, Đô bỏ đàn ba năm. Thời gian quá lâu vì thế các ngón tay cậu ấy chẳng thể quen kéo đàn trở lại được. Đô lúc này không thể chơi bản giao hưởng Định Mệnh cho Mi nghe nhưng nếu vậy…

Đô ngạc nhiên khi Rê đột ngột lấy violon ra khỏi tay mình. Anh chưa kịp hỏi thì Rê đã đáp, ánh mắt kiên quyết mạnh mẽ:

“Tớ sẽ chơi! Tớ sẽ đàn bản giao hưởng Định Mệnh!”

“Nhưng cậu chơi được không?” Đô lo lắng nhìn cô bạn.

“Suốt ba năm qua, ngày nào tớ cũng luyện tập bản giao hưởng này. Nhất định tớ sẽ chơi được!”

Nói xong, Rê từ từ đi lùi ra xa chiếc giường, mắt hướng về phía hai người bạn, chậm rãi từng lời:

“Ba chúng ta đã từng hứa sẽ trở thành những nghệ sĩ đàn violon giỏi, đã từng hứa cùng nhau chơi bản giao hưởng Định Mệnh, đã từng hứa… chỉ dừng lại cho đến khi cuộc đời này kết thúc! Và bây giờ, chúng ta cùng thực hiện lời hứa! Tớ, thay Đô và Mi, sẽ chơi bản nhạc này!”

Kết thúc câu nói, Rê nhẹ nhàng đặt violon tựa lên vai, nhắm mắt, tay phải bắt đầu kéo cây vĩ, tay trái bấm nốt đàn… Giai điệu đầy bi thương của bản nhạc mang tên Định Mệnh do Beethoven sáng tác cất lên. Những nốt nhạc mạnh mẽ, lúc lên lúc xuống, dồn dập một cách bất ngờ thể hiện nỗi sợ hãi, tuyệt vọng.

Bàn tay Rê uyển chuyển kéo cây vĩ, nhanh rồi chậm, dứt khoát, mạnh. Nhắm mắt, đôi lông mày cô nhíu lại, hoà mình vào dòng nhạc sầu thảm thống khổ. Nước mắt lại trào ra, ướt đẫm thân cây violon dù thế Rê vẫn đàn, tuyệt đối không dừng lại.

Đối diện, Đô ngẩn người bởi dòng cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong anh khi nghe giai điệu dứt khoát, mạnh mẽ nhiều cung bậc kia. Đúng! Là bản giao hưởng Định Mệnh. Hoàn chỉnh. Rê thật sự chơi hoàn chỉnh bản nhạc này!

Cách kéo đàn của Rê quyết liệt, thể hiện rõ hình ảnh một người đang tuyệt vọng cùng cực. Các nốt nhạc như đi vào tim người nghe một cách dữ dội khiến họ thăng hoa theo cùng người đàn…

Lúc Rê chuyển qua chương ba - Scherzo, của bản giao hưởng thì Đô cảm giác sóng mũi cay cay. Chất điệu âm vẫn bi thương, dồn dập nhưng nghe êm đềm hẳn bởi nó thể hiện sự thắng lợi khi chống lại định mệnh.

Trên giường, Mi lắng nghe từng đoạn nhạc trong niềm vui sướиɠ khôn cùng. Đôi mắt khép hờ đầy nước để rồi chực trào không ngừng. Hạnh phúc! Bản giao hưởng Định Mệnh này… Xúc cảm trọn vẹn!

Say xưa kéo cây vĩ, Rê vẫn khóc. Nước mắt chẳng thể ngừng rơi. Cô thật sự thăng hoa cùng âm nhạc. Nỗi đau. Mất mát. Niềm tin. Vui sướиɠ.

“Rê nhớ đến mẹ. Rê nhớ lần đầu tiên cầm violon trên tay.”

Bản giao hưởng chuyển qua chương cuối cùng - Allegro, trầm lắng hơn thể hiện tình yêu cuộc sống.

“Rê nhớ lúc gặp Mi.

Rê nhớ lúc gặp Đô và tình cảm dành cho anh suốt nhiều năm.

Rê nhớ đến lời hứa.”

Chưa đầy mười phút bản nhạc đã kết thúc. Rê mở mắt ra, từ từ hạ cây violon xuống, đưa mắt nhìn Mi nằm trên giường, những dòng lệ chảy không ngừng và rồi đôi môi thốt lên:

“Mi! Xin đừng từ bỏ cuộc sống! Làm ơn hãy cố gắng! Tớ yêu cậu!”

Từng câu từng lời đều rất rõ ràng. Sau cùng, Rê đã có thể nói ra xúc cảm mãnh liệt trong lòng mình mà không bị một sức mạnh vô hình nào ngăn cản.

Mi mỉm cười, mắt đẫm nước, gắng hết sức lực duy nhất còn lại đưa tay lên… Rê và Đô đến bên Mi, quỳ xuống để có thể ở gần bạn hơn.

Ngón tay Mi run rẩy chạm khẽ vào thân cây violon đang nằm trong tay Rê.

“Tớ… muốn… có thể… được… chơi đàn…”

Cho đến phút cuối cuộc đời, Mi vẫn không từ bỏ âm nhạc, vẫn mong được sống trên những cung đàn.

Đô đau đớn, dù cố ngăn nhưng lệ cứ chảy, miệng lắp bắp:

"Mi! Đừng!.. Làm ơn đừng bỏ đi! Tớ đã chờ cậu suốt ba năm!”

Mi chuyển ánh mắt ướt nhoè sang Đô, khẽ mỉm cười, yếu ớt cất tiếng:

“Xin đừng từ bỏ âm nhạc… thực hiện lời hứa… và… cảm ơn cậu…”

Gương mặt Mi chợt bừng sáng, rạng rỡ một cách kỳ lạ. Cô cười thật tươi. Khoảng trắng trước mắt biến mất, thay vào đó là màu xanh của bầu trời, của cuộc sống tươi đẹp cùng các nốt nhạc đang nhảy múa. Mi thấy mình cầm violon, chơi bản nhạc mình thích, lòng hạnh phúc vô bờ!

Mi, cô bé có tuổi thơ đau lòng, sẽ chỉ dừng chơi đàn cho đến khi cuộc đời kết thúc. Mãi mãi là vậy!

Đôi mắt khép lại, Mi nhẹ nhàng gục đầu trên chiếc gối ướt đẫm nước. Đôi tay đặt lên cây violon từ từ buông lơi. Sự ra đi thanh thản, không nuối tiếc!

Đô bần thần, mắt mở to hết mức. Anh nghe tim mình tan vỡ. Cái chết của Mi, một biến cố lớn. Cả người run bần bật, Đô khóc tức tưởi rồi gục đầu lên giường, hét lớn. Đứng bên cạnh, Rê bất động, đôi tay cầm đàn nhanh chóng hạ xuống, xụi lơ như bị gãy. Vài phút sau, cơn choáng váng kéo đến và cô ngã lăn ra sàn, ngất đi.

Ngồi cạnh Đô, dì của Mi bỗng chốc thở dài, từ tốn kể cho anh nghe quãng thời gian Mi mắc bệnh:

“Ngày nào con bé cũng chơi đàn, thậm chí khi chẳng còn sức để kéo cây vĩ, nó vẫn muốn chơi. Đến lúc không thể cầm violon trên tay, con bé liền một mực bảo tôi để cây đàn bên cạnh mình. Dù không được chơi nhưng nó mong có thể thấy violon cùng các bản giao hưởng mỗi ngày. Con bé cứ nói với tôi về cậu và Rê, về lời hứa, ước mơ gì đó tôi chẳng rõ. Chỉ có điều, tôi thấy gương mặt nó đầy hạnh phúc khi nhắc đến những điều ấy. Hẳn, Mi đã rất xem trọng chúng!”

Dì của Mi liền lấy ra hai lá thư xếp ngay ngắn, quay qua đưa cho Đô trong khi anh ngồi lặng thinh:

“Mi nhờ tôi chuyển hai bức thư này cho cậu và Rê! Con bé viết chúng vào một buổi sáng cách đây một năm khi biết bản thân không sống được bao lâu nữa!”

Đô chậm rãi đón lấy hai lá thư thẳng thớm, đầu óc trống rỗng, chẳng hề tồn tại dòng suy nghĩ nào. Được vài phút thì dì của Mi đứng dậy, bảo:

“Xin lỗi! Tôi phải đi làm vài thủ tục để đưa xác Mi về nhà.”

Đô gật đầu. Người phụ nữ đi khoảng vài bước thì ngừng lại rồi xoay qua nhìn:

“Cậu với cô bé Rê đừng quá đau buồn cho cái chết của Mi. Vì Mi từng nói với tôi rằng: Con bé thật sự hạnh phúc khi cuộc đời này có thể chơi đàn, có thể gặp hai người bạn tuyệt vời dù rằng hạnh phúc ấy kết thúc thật sớm.”

Dứt lời, bà lẳng lặng quay gót để lại Đô ngồi sững trên ghế. Mấy giây sau, anh khẽ khàng mở lá thư Mi gửi, ra xem… Mắt nhoè lệ khi Đô nhìn dòng chữ duy nhất trong đó.