Ban đầu cả hai nghệch mặt ra nhưng rồi rất nhanh, họ đã cười rạng rỡ.
“Nhất định! Hứa thế nhé!”
Rê đưa tay ra, tôi liền đặt tay mình lên đó. Đến lượt Đô, cậu ấy nhẹ nhàng nắm gọn lấy tay hai đứa tôi, ánh mắt mạnh mẽ cùng nụ cười quyết tâm:
“Chúng ta chỉ dừng lại cho đến lúc cuộc đời này kết thúc trên những cung đàn!”
“Chắc chắn!” Tôi với Rê hô lớn trong niềm hân hoan.
Lời hứa bắt đầu từ buổi trưa hôm đó. Lúc ấy, nắng nhạt trải vàng ươm lên ba chiếc đàn violon, ba cây vĩ cầm cùng xấp bản nhạc cũ kỹ.
Tôi chẳng ngờ được, lời hứa tưởng chừng giản đơn kia lại làm thay đổi cuộc đời của cả ba người.
Chỉ là, ba chúng tôi đã hứa với nhau một lời hứa không thể thực hiện được.
***
Buổi tối, tôi tình cờ đi ngang qua phòng nhạc và nghe âm thâm du dương cất lên rất khẽ. Tôi nghĩ ai đó đang chơi đàn. Và tôi suy đoán đó là Rê. Thế nhưng khi đẩy cửa bước vào, tôi ngạc nhiên thấy Đô đứng bên cửa sổ, nhắm mắt, say sưa đàn. Ánh trăng bên ngoài trải những mảng sáng lên cả người cậu ấy cùng cây violon tựa trên bờ vai. Trông Đô sáng rực, kỳ ảo.
Trái tim tôi bất chợt đập nhanh, mặt cũng nóng bừng. Tôi hiểu rõ cảm giác này. Tôi chẳng phải đứa quá khờ khạo để không nhận ra mình thích Đô. Chính xác, tôi thích cậu ấy được hai năm. Chỉ có điều, tôi chưa rõ tình cảm của cậu ấy dành cho mình là thế nào.
Tôi tiến về phía Đô, đến một khoảng cách nhất định thì lên tiếng, giọng vừa đủ nghe để cậu ấy không quá giật mình:
“Khuya như vậy cậu chưa ngủ mà còn chơi đàn sao?”
Đô ngừng lại, mở mắt ra hệt như vừa rời khỏi thế giới mơ màng, ngạc nhiên:
“Mi, cậu đến lúc nào thế?”
Tôi nhích từng bước lại gần Đô hơn, cho đến khi đứng ngay trước mặt cậu ấy.
“Vừa mới đến. Cậu chơi đàn say sưa quá nên không nghe tiếng mở cửa.”
“À, tớ không ngủ được nên đến đây chơi đàn. Tớ luyện lại bản Sonata Moonlight (bản sonata Ánh trăng của Beethoven).”
“Tớ cũng không ngủ được, định đi dạo cho khuây khoả tình cờ nghe tiếng đàn, cứ tưởng Rê trốn mẹ Cả vào đây hoá ra là cậu.” Tôi vừa nói vừa giáng mắt vào cây violon, “cậu khi nãy đàn sai một nhịp, để tớ chỉ ra cậu xem.”
Đô gật đầu rồi cầm đàn lên chơi lại bản Sonata Moolight. Tôi lắng tai nghe cho đến lúc đúng ngay chỗ sai vừa rồi thì tôi bảo Đô ngừng:
“Đây, chính chỗ này. Cậu chơi hơi nhanh, lẽ ra phải chậm lại một nhịp. Này, cậu nên bấm vào nốt này khi kéo cây vĩ đến đây… thấy chứ? Cậu nghe âm thanh khác lúc nãy phải không? ”
Không nghe đáp lời, tôi liền ngẩng đầu lên thì bất ngờ giật mình bởi gương mặt Đô rất gần. Tôi chưa bao giờ nhìn cậu ấy ở cự ly gần như vậy. Dường như Đô cố tình tiến sát lại tôi vì chỗ cậu ấy đứng ban đầu đã thay đổi.
Tim tôi đập nhanh khi thấy đôi mắt Đô nhìn mình không chớp. Tôi bắt gặp trong đáy mắt ấy những đốm sáng lung linh đang nhảy múa, chúng trở nên mờ ảo dưới ánh trăng. Và tôi thật sự bị lạc. Phải, tôi lạc mất rồi.
Tôi chẳng còn nghe thấy hơi thở của mình nữa, chẳng nghe tiếng tim đập, chẳng còn bất kỳ âm thanh nào vào khoảnh khắc Đô dành cho tôi cái nhìn sâu thẳm, trìu mến lẫn tha thiết. Có dòng cảm xúc khác lạ trỗi dậy trong tôi giống như lần đầu tiên tôi nhận ra mình yêu âm nhạc.
Giọng Đô chợt nhiên thì thầm, hơi thở ấm nóng phả vào mặt tôi:
“Mi, cậu có biết vận tốc âm thanh trong không khí là bao nhiêu không?”
“344m/s.” Tôi mừng vì bản thân còn tỉnh táo để trả lời.
“Vậy nếu…” Đô càng ngày càng áp sát người vào tôi hơn, thả rơi cây vĩ, bàn tay cậu ấy đưa lên chạm vào mặt tôi, “nếu tớ nói điều này thì cậu sẽ nghe chứ?”
Tôi không nói chỉ giương mắt chờ đợi. Đô mỉm cười, vẻ như nhận ra sự sốt ruột của tôi, miệng chậm rãi thốt ra ba từ:
“Tớ thích cậu.”
Vận tốc âm thanh là 344m/s thế nên câu nói ngắn ngủi ấy truyền đến tai tôi một cách nhanh nhất. Tôi không phản ứng, không đáp lời và kỳ thật thì tôi chẳng biết nên làm gì. Tôi thích Đô. Tôi vui. Ừm, giờ tôi mới nhận ra mình đang vui. Cuối cùng, tôi đã biết vị trí của mình trong tim cậu ấy.
“Tớ cũng vậy.”
Tôi mơ hồ nhớ rằng, mình đã nói với Đô câu này. Tôi không rõ, nét mặt cậu ấy biểu hiện thế nào khi nghe thế… Tôi chỉ biết, vào giây phút đó, chúng tôi đã trải qua những cảm xúc kỳ diệu nhất khi cả hai ôm và trao nhau nụ hôn đầu tiên.
Dưới ánh trăng, tôi lạc mất mình. Tôi lạc trong nụ hôn. Tôi lạc vào Đô.
***
Những ngày tiếp theo, tôi và Đô vẫn là hai người bạn bình thường trước mặt mọi người lẫn Rê. Nhưng đêm về, hai chúng tôi thường trốn vào phòng nhạc, chơi đàn hoặc chỉ đơn giản là ở cạnh nhau.
Chúng tôi rất hạnh phúc.
Và giờ đây, tôi đã thật sự sống trên cung đàn tuyệt diệu.
***
Mẹ Cả chải đầu cho tôi, hơi sửng sốt khi thấy tóc tôi rụng nhiều:
“Mi, sao mấy tháng nay tóc con rụng nhiều quá vậy? Con bị bệnh gì à? Có thấy mệt mỏi ở đâu không?”
Tôi, dù cũng thắc mắc điều ấy vẫn cười cười bảo:
“Không ạ, có lẽ dầu gội đầu không hợp, để con đổi sang của Rê xem sao.”
Mẹ Cả không nói gì tiếp tục chải đầu cho tôi rồi bất chợt bà thấy mấy nốt đỏ đỏ sưng sưng trên hai cánh tay tôi liền ngạc nhiên hỏi:
“Con bị mũi đốt sao?”
Tôi nhìn thứ khác lạ chẳng rõ lý do gì lại xuất hiện trên người mình, lắc đầu:
“Không, đây không phải mũi đốt đâu ạ. Chúng tự dưng nổi lên mấy tháng nay rồi. Con nghĩ chắc hẳn cơ thể nóng quá nên nổi mụn.”
Mẹ Cả nghĩ gì đấy mà trông nét mặt rất lo lắng:
“Hay là con mắc bệnh gì. Hôm nào đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Tôi chưa kịp nói thì cửa phòng đột ngột mở. Xoay qua và tôi bất động cùng đôi mắt mở to khi nhận ra gương mặt quen thuộc của người đứng ngay trước cửa.
Tôi rời khỏi cô nhi viện vào buổi sáng đẹp trời. Tôi sẽ không quay lại đây nữa. Lúc tôi ra đi, chỉ có bốn mẹ và những người bạn nhưng không có Đô và Rê.
Ngày đó, tôi lạc mất mình. Lạc mất Rê. Lạc mất Đô.
Lạc mất những cung đàn…