Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 57: 2201: "Goodbye! I Love You!" - Tạm Biệt! Anh Yêu Em! (7)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mười hai năm sau.

Vào buổi sáng, trên phi thuyền, mọi người đang bàn với nhau về một cuộc thử nghiệm sắp diễn ra. Âm thanh ồn ào trỗi dậy khắp nơi. Thật chất, thử nghiệm sản phẩm của những nhà khoa học không gì lạ lẫm cả nhưng vì đây là cuộc giải cứu đã được đặt ra từ hai mươi năm trước đó nên mấy ai không quan tâm, tò mò.

Sau hơn mười năm nỗ lực phấn đấu và nghiên cứu không ngừng, cuối cùng, Vệ Vệ Thuỷ - nữ khoa học với nhiều thành tích xuất sắc, cho ra đời chiếc tàu cứu hộ đủ khả năng vượt qua khoảng cách rất dài giữa phi thuyền với hố xoáy, để đến Trái Đất. Hiển nhiên, mục đích của cô chính là cứu năm con người đang bị chôn chặt hai mươi mấy năm dài ấy.

Sự mong mỏi cùng những giọt nước mắt của Vệ Thuỷ sẽ được đền đáp xứng đáng nếu sản phẩm này thành công. Nhất định, cô phải gặp lại Phong Lữ, người con trai đã khiến cô bỏ cả tuổi thanh xuân để chờ đợi.

Khi chiếc tàu cứu hộ được khởi động phóng ra khỏi phi thuyền thì hầu như mấy trăm triệu người đều nín thở theo dõi qua màn hình lớn được kết nối với máy chủ của Trung tâm Không gian Quốc gia ở các quãng trường.

Ngay tại phòng nghiên cứu, Vệ Thuỷ với tất cả đồng sự cũng hồi hộp lẫn lo lắng dõi theo bóng dáng cực nhanh của tàu cứu hộ đang vượt qua đoạn đường dài tít, lao thẳng vào trung tâm hố xoáy.

Trước đó, nhà khoa học nào cũng nghĩ cho tàu vượt qua vành đai bên ngoài hố xoáy nhưng riêng Vệ Thuỷ thì khác. Với bộ óc đáng kinh ngạc của mình, cô là người đầu tiên liều lĩnh đề xuất cho tàu đi xuyên qua giữa nó.

Trải qua nhiều năm nghiên cứu tìm tòi, Vệ Thuỷ phát hiện chuyển động ở trung tâm hố xoáy có lực tương tác khá nhẹ và ổn định. Chỉ cần nắm vững các biến đổi không mấy bất thường này, đồng thời cài đặt một số chương trình cho tàu cứu hộ tự điều chỉnh để ăn khớp với hố xoáy là tỷ lệ thành công sẽ lên cao.

Với tốc lực mạnh mẽ, tàu cứu hộ đến chỗ hố xoáy khá nhanh. Lúc tàu đi vào trung tâm hố thì chợt nhiên tất cả màn hình đều vụt tắt. Hẳn, lực bên trong đang tác động lên cỗ máy. Trước tình hình đó, sự chờ đợi của mọi người trên phi thuyền càng thêm căng thẳng.

Thời gian chậm rãi trôi như thách thức nỗi lo âu trong lòng những nhà khoa học. Tích tắc! Tích tắc! Nhịp đập của dòng chảy vô hạn vang khẽ như kéo dài không gian mênh mông kia.

Một phút… Ba phút… Hơn năm phút…

Như phép màu, màn hình bật sáng trở lại và hình ảnh đầu tiên tất cả thấy chính là bóng dáng quả Địa Cầu ở phía xa, đang quay vòng trong vũ trụ sâu thẳm.

Tiếng hoan hô dậy sóng trên những phi thuyền khổng lồ. Ai ai cũng mừng rỡ, thậm chí có người nhảy cẫng lên, hét lớn.

Tất nhiên, người mang niềm vui lớn lao nhất là Vệ Thuỷ. Cô đã bật khóc ngay trên bàn điều khiển. Những giọt nước mắt lonh lanh rơi tí tách. Thành công! Tàu cứu hộ đã vượt qua hố xoáy, đang tăng hết tốc lực tiến về phía Trái Đất.

Vượt qua bầu khí quyển, xuyên khỏi các tầng mây dày đặc, chiếc tàu bay thẳng xuống. Tính toán khoảng thời gian tàu sắp hạ cánh trên mặt đất, các nhà khoa học mau chóng giảm tốc lực để tránh sự va chạm mạnh.

Tàu cứu hộ bay với vận tốc chậm lại, đồng thời dùng ra da vô tuyến chụp sơ qua khung cảnh của Trái Đất hiện tại.

Qua màn hình, mọi người đều ngỡ ngàng khi xung quanh toàn lớp bụi vàng, ô nhiễm. Nơi đâu cũng rác và rác. Những toà nhà chọc trời đổ sụp dưới ánh nắng tàn lụi. Chẳng bóng cây, chẳng sinh vật hay động vật nào. Hàng trăm bãi rác khổng lồ chất chồng. Tro bụi vần vũ che phủ bầu trời vốn không còn thấy màu xanh nữa. Họ không ngờ, Trái Đất bị tàn phá và huỷ hoại đến mức này. Nó gần như là hành tinh chết.

Tàu cứu hộ đang cố bắt tín hiệu liên lạc từ chỗ năm nhà khoa học thiếu niên năm xưa. Thế nhưng, nó chẳng nhận được bất kỳ đường truyền nào. Không một dấu hiệu tồn tại của con người trên Trái Đất bỏ hoang.

Cảm giác sợ hãi bắt đầu xuất hiện, Vệ Thuỷ liền nhanh chóng định vị vị trí toà nhà nghiên cứu đổ nát lúc trước, nơi Phong Lữ từng bảo mình đang sống cùng các bạn.

Không mất quá nhiều thời gian để tàu cứu hộ tìm đến chỗ đó. Nhẹ nhàng đáp xuống nền đất khô cằn, tàu quét sơ hình ảnh ở quanh đây.

Vệ Thuỷ, những nhà khoa học, tất cả mọi người đều đồng loạt nín lặng, chăm chú theo dõi. Sự thất vọng nơi họ ngày một tăng khi hơn mười lăm phút mà không hề có bóng dáng bất kỳ ai xuất hiện trên các màn hình. Rác. Bụi. Tro tàn. Toà nhà đổ nát. Ánh nắng gay gắt. Họ chỉ thấy có thế…

Không từ bỏ hy vọng, Vệ Thuỷ bấm nút, mở cửa tàu. Một cỗ máy nhận diện sự sống được kích hoạt, chậm rãi chạy ra ngoài. Nó khá nhỏ, màu trắng, bên dưới là bốn bánh xe, phía trước có màn hình theo dõi để truyền tải hình ảnh về trung tâm.

Vệ Thuỷ cho cỗ máy đó bước vào bên trong ngôi nhà nghiên cứu hoang tàn. Nơi này khá tối, chỉ vài tia nắng hắt vào từ khe nhỏ của các tấm kính bám bụi. Xung quanh không một bóng người. Mọi vật dụng đều bẩn giống như đã lâu lắm rồi không có người đυ.ng đến.

Từ cầu thang gãy đổ, màn hình vi tính lớn bám bụi, dây điện mòn, máy liên lạc im lìm với nút On không hề bật sáng cho đến những chiếc phone nghe cũ nằm lặng thinh trên bàn. Cốc nước, bộ áo khoác mốc vải nơi ghế ngồi đều bị mạng nhện giăng đầy. Có thể nói, cảnh tượng trong này thật tan hoang. Tất cả đều bị lớp bụi thời gian bao phủ. Trắng xoá.

Không gian trên phi thuyền im lặng đến mức ngạt thở. Chẳng ai nói gì ngoài việc khẽ đưa mắt nhìn nhau vì hiểu số phận của năm nhà khoa học thiếu niên nọ. Mắt họ đỏ hoe, vài người khóc thút thít.

Những con người ấy đã không còn tồn tại.

Thấy Vệ Thuỷ ngồi lặng thinh trên ghế, đôi mắt không chớp cứ nhìn vào màn hình theo dõi như đang tìm một tia hy vọng mong manh còn sót lại, một đồng sự liền đặt tay lên vai cô, nói khẽ:

“Tôi nghĩ, họ chết rồi!”

“Không!” Vệ Thuỷ cắt ngang vẻ hoang mang, “nhất định họ còn sống! Chí ít cũng còn một người…”

Dứt lời, Vệ Thuỷ cho máy nhận diện sự sống đi lùng sục khắp các ngõ ngách bên trong toà nghiên cứu cũ nát. Từ phòng vệ sinh, phòng ngủ, phòng ăn đến nhà kho, phòng máy móc, cô gần như lục tung mọi thứ lên. Dẫu vậy, kết quả vẫn chẳng thấy gì ngoài những lối hành lang vắng vẻ nửa tối nửa sáng, sàn nhà phủ bụi trắng không dấu chân người. Hy vọng hoàn toàn tắt ngúm.

“Không thể! Phải có một người sống sót chứ!.. Làm ơn đi!” Vừa bấm nút điều khiển liên tục, Vệ Thuỷ vừa nói trong kích động.

Bỗng, có ai đó đẩy nhẹ Vệ Thuỷ xoay qua. Là người đồng sự khi nãy. Anh nhìn sâu vào ánh mắt bần thần, đỏ hoe của cô, giọng mạnh bạo:

“Dừng lại đi! Họ đã chết! Tín hiệu liên lạc trên máy cho thấy họ tắt nó hơn mười năm trước!”

Đôi mắt Vệ Thuỷ mở to tròn xoe rồi rất nhanh, những dòng nước ấm nóng chực trào chảy dài xuống gương mặt nhăn nhó, đau đớn ấy. Cả người cô buông xuôi, chẳng hề phản ứng gì.

Đưa mắt nhìn lại màn hình lúc này vẫn chỉ là không gian lặng lẽ của gian phòng nghiên cứu, Vệ Thuỷ từ từ ngồi phịch xuống ghế. Xúc cảm trong l*иg ngực vỡ tung, uất nghẹn vô hạn.

Kết thúc!

Quá muộn cho hai mươi lăm năm đợi chờ đằng đẳng. Người con trai đó, vĩnh viễn không bao giờ quay về. Tình yêu chưa kịp thành đã hoá tro tàn…

Vệ Thuỷ gục đầu xuống bàn, bật khóc tức tưởi. Hai bờ vai mỏng manh của cô cứ run bần bật. Nỗi xót xa, đớn đau như xé toạt tâm hồn đã chịu đựng suốt ngần ấy năm dài.

Hôm đó, rất nhiều người trên những phi thuyền ngoài vũ trũ bao la, đã hoà chung niềm tiếc thương dành cho năm nhà khoa học thiếu niên ngày ấy.

***

Sáu năm trôi qua.

Trong một căn phòng, trên chiếc giường, Vệ Thuỷ gần năm mươi tuổi, mái tóc lốm đốm bạc, đang nằm nhắm mắt. Thỉnh thoảng, cơn ho kéo đến làm bà tỉnh giấc, ho mạnh. Xong, bà nằm xuống, thở mệt nhọc. Trông bà rất yếu và có lẽ không cầm cự được bao lâu nữa.

Sau cuộc thử nghiệm năm đó, Vệ Thuỷ tiếp tục làm việc. Bà không kết hôn, chỉ sống một mình với những nghiên cứu khoa học ngày đêm. Do vậy mà sức khoẻ suy giảm, đến đầu năm ngoái thì bà ngã bệnh, nằm liệt giường. Tuy bác sĩ và bè đều giấu nhưng người phụ nữ này hiểu tình hình hiện tại của mình. Bà biết rõ, bản thân đang rất cận kề cái chết.

Khi đã đỡ mệt, Vệ Thuỷ hướng cái nhìn già nua lên trần phòng. Đầu óc bà bắt đầu nghĩ, về đủ mọi chuyện… Nào là những nhà khoa học đang tìm kiếm hành tinh mới cho mấy trăm triệu người sống trên đây, rồi vấn đề lương thực, năng lượng dữ trự cho những phi thuyền khổng lồ. Suy đi ngẫm lại, mọi việc đều quá mệt mỏi, nặng nề. Nếu được ra đi lúc này thì cũng tốt quá.

Thêm cơn ho đi qua. Bấy giờ, Vệ Thuỷ lại đảo mắt về phía bàn làm việc. Chính xác là bà nhìn chiếc phone nghe đã nằm im trên giá để suốt nhiều năm liền. Thấy vật, người ta thường nhớ đến người xưa. Và Vệ Thuỷ lúc này cũng thế. Bà nhớ Phong Lữ, chàng trai chưa một lần nói lời yêu mình.

Hơn sáu năm kể từ khi biết Phong Lữ chết, ngày nào Vệ Thuỷ cũng nghĩ về anh. Nhiều lúc bà tự hỏi: chẳng biết vì lý do gì mà mình lại chờ đợi lâu đến vậy? Đôi khi chỉ vì tin nhắn ngắn ngủi, những cuộc gọi mấy năm và cảm giác yêu thương mơ hồ nhưng vững chắc đã hình thành sợi dây liên kết không bao giờ đứt ấy.

Dù tuổi thanh xuân trôi qua như thế nhưng Vệ Thuỷ không hối hận. Bà tin rằng, cho đến lúc chết, bản thân vẫn sẽ hạnh phúc với lựa chọn này.

Bỗng…

Tít ! Tít! Âm thanh quen thuộc của hai mươi năm trước bất chợt vang lên.

Ngay lập tức, Vệ Thuỷ ngồi dậy dù cơ thể đang rất yếu. Đôi mắt nhăn nheo của bà bừng sáng khi thấy màn hình của máy nhắn tin đang nằm trên bàn, phát sáng.

Có một tin nhắn đã được gửi đến…

Vệ Thuỷ chậm chạp xuống giường, nhích đôi chân nặng nề đi từng bước về phía bàn làm việc. Chưa kịp ngồi xuống ghế là bà đã đón lấy máy nhắn tin.

Trên màn hình xuất hiện dòng chữ báo tin nhắn của Phong Lữ vào ngày cách đây mười tám năm, đúng thời điểm diễn ra cuộc gọi cuối cùng của hai người.

Kinh ngạc lẫn xúc động, Vệ Thuỷ đưa ngón tay run run bấm vào nút Open.

Mấy giây sau, khoé mắt nhăn nheo chợt ứa nước.

Cái nhìn bất động nhưng vẫn ánh lên vẻ rạng ngời.

Gương mặt mệt mỏi biến mất, thay vào đấy là niềm hạnh phúc vô hạn.

Cơ thể run run, tưởng chừng mọi xúc cảm đang tuôn trào trong máu thịt.

Trái tim đập mạnh…

Vào giây phút đọc tin nhắn ngắn ngủi của Phong Lữ mười tám năm trước, Vệ Thuỷ đã gật đầu, nói trong nước mắt đầy nghẹn ngào:

“Vậy là đủ rồi! Mình sẽ không hối hận khi chờ đợi cậu ba mươi năm…!”

Rồi người phụ nữ ngập tràn hạnh phúc đó liền cất tiếng đọc dòng tin vỏn vẹn có năm từ: “Goodbye! I love you!” - (Tạm biệt! Anh yêu em)

Một tình yêu không lời hứa hẹn kéo dài hơn ba mươi năm trong chờ đợi, đã vượt qua những giới hạn lớn lao, trở thành đoá hoa xinh đẹp nở giữa vũ trụ bao la.

----------------------------

Dòng chảy bất tận vẫn trôi không ngừng.

Các vì sao cứ luôn xoay vần…

Những phi thuyền khổng lồ đang miệt mài tìm kiếm vùng đất mới.

Kết thúc kỷ nguyên loài người sống trên Trái Đất./.

Võ Anh Thơ
« Chương TrướcChương Tiếp »