Tít! Tít! Phong Lữ nghe âm thanh liên lạc phát ra từ phone đeo tai. Một tín hiệu đứt quãng đã vượt hành trình sáu năm đến bên cậu. Thật chẳng ngờ được ngần ấy năm trôi qua nhanh chóng như vậy!
Ít giây sau, Phong Lữ nghe Vệ Thuỷ reo lên mừng rỡ:
“Phong Lữ! Cậu nghe mình nói chứ?..”
Ho vài tiếng, giọng cậu khá mệt mỏi bởi sức khoẻ hiện đang suy kiệt:
“Ừm… mình nghe. Lần này lâu hơn kỳ trước một năm.”
“Cậu mệt à? Hay ốm? Mình biết thời tiết ở Trái Đất lúc này rất khắc nghiệt.”
Sợ cô bạn lo lắng, Phong Lữ đành nói dối:
“Mình chỉ hơi khàn giọng thôi, không có gì đâu… Còn cậu?”
“Mình đã có bằng thạc sĩ rồi. Hiện mình đang làm việc ở trung tâm Không gian Quốc gia. Báo cậu một tin, mình sắp hoàn thành công trình nghiên cứu vể hố xoáy, chỉ cần một thời gian nữa là mình có thể đưa tàu cứu hộ đến chỗ cậu!”
“Thế à? Mình đoán không sai… Cậu nhất định là nhân tài…”
“Phong Lữ à, cậu phải chờ mình nhé! Đừng từ bỏ hy vọng! Chỉ một chút nữa thôi… Mình sẽ cố gắng hết sức và mãi mãi chờ cậu!”
Chẳng hiểu sao khi nghe Vệ Thuỷ bảo thế thì Phong Lữ thoáng bất động, lặng thinh. Đôi mắt mệt mỏi của cậu nhìn chằm chằm ra cửa sổ phòng nghiên cứu, bên ngoài bão tuyết phủ trắng xoá khắp nơi. Người con gái đó không hề biết được tình hình hiện nay của cậu cũng như bốn người bạn là vô cùng tệ hại! Thậm chí có thể xảy ra tình huống xấu nhất!
“Sao cậu không nói gì?.. Tín hiệu đang yếu dần đấy…”
Cái nhìn sâu thăm thẳm, cảm giác như chứa được cả vùng trời bão tuyết ngoài kia, Phong Lữ chậm rãi nói một câu nghe thật buồn:
“Đừng chờ mình nữa!.. Cậu hãy tìm hạnh phúc mới cho bản thân…”
“Phong Lữ?..”
Sự kinh ngạc của Vệ Thuỷ chưa kịp thể hiện thì cuộc gọi kết thúc. Tín hiệu mất nhanh hơn hai người nghĩ. Quả nhiên, càng ngày thời gian nói chuyện càng rút ngắn đến không tưởng.
Buồn bã, Phong Lữ hạ phone nghe xuống. Cậu nhắm mắt, lưng dựa vào tường vì đang ngồi trên góc cầu thang. Chốc chốc, cơn ho lại kéo đến khiến cuống họng đau rát kinh khủng. Ho xong, cậu ngã đầu ra sau, thở mệt nhọc. Tự bản thân cậu hiểu rõ sức khoẻ của mình…
Chợt, Phong Lữ giật mình khi nghe Vạn Niên gọi khẽ:
“Phong Lữ! Bệnh lại tái phát à?”
Mở mắt, Phong Lữ thấy gương mặt hốc hác của Vạn Niên toát lên vẻ lo lắng.
“Không, mình hơi mệt thôi. Có gì sao?”
“Tuyết Tùng bảo muốn báo cho chúng ta biết một chuyện. Mẫu Đơn và Thạch Trúc đã có mặt, chỉ còn mình cậu.”
“Ừm.” Phong Lữ gật đầu rồi đứng dậy một cách khó khăn.
***
Trên phi thuyền, trong phòng nghiên cứu, Vệ Thuỷ ngồi trầm tư suy. Cô đang nhớ lại lới nói cuối cùng của Phong Lữ ban nãy: “Đừng chờ mình nữa!.. Cậu hãy tìm hạnh phúc mới cho bản thân…”. Nỗi sợ hãi xuất hiện trong lòng, cô lo cậu bạn sẽ bỏ cuộc hoặc nếu không thì là do sức khoẻ không cho phép cậu tiếp tục chờ đến lúc tàu cứu hộ đến Trái Đất.
Vệ Thuỷ nhắm mắt lại, gục đầu xuống bàn tay. Mười ba năm, quãng thời gian quá lâu đối với nhóm khoa học thiếu niên ngày đó. Chắc chắn, họ đã đợi chờ trong tuyệt vọng.
Còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang thì bỗng, Vệ Thuỷ giật mình khi cả căn phòng bất ngờ nghiêng về một bên khoảng mấy độ. Hình như đã xảy ra vụ va chạm nhỏ từ bên ngoài bởi ít phút sau, mọi thứ trở về như cũ. Cô gái ba mươi tuổi này hết sức kinh ngạc. Chưa hiểu chuyện gì là đúng lúc cửa mở nhanh, một đồng sự của cô chạy vào, nói gấp:
“Tồi tệ! Lúc nãy vành đai ngoài của hố xoáy đột nhiên phát nổ khiến cho một nguồn năng lượng khá lớn thoát trào và đẩy những phi thuyền ra xa hơn! Giờ, khoảng cách với Trái Đất lại tăng lên!”
Đối diện, Vệ Thuỷ đứng bất động, ánh mắt bần thần khôn tả.
***
Không gian im lặng bao trùm lên căn phòng trống của toà nhà nghiên cứu. Phong Lữ, Mẫu Đơn, Thạch Trúc, Vạn Niên ngồi như hoá đá trên ghế khi nghe Tuyết Tùng báo tin về vụ nổ của hố xoáy cùng với khoảng cách lại bị kéo dãn ra thêm. Lúc này trong lòng mỗi người chẳng tồn tại điều gì ngoài cái ý nghĩ: “Thế là hết!”.
Đã mười ba năm trôi qua đằng đẵng, giờ họ phải chờ bao lâu nữa đây? Hố xoáy sâu hút ngoài kia không ngừng biến đổi và chuyển động… Dường như nó sẽ không bao giờ để năm con người đó được cứu thoát.
“Chúng ta nên làm gì?” Thạch Trúc hỏi thật khẽ, “hết hy vọng rồi ư?”
Không ai lên tiếng đáp lời. Sự thất vọng càng bóp nghẹt trái tim họ hơn.
“Có lẽ chúng ta nên dừng lại.” Mẫu Đơn từ từ ngước mặt lên, “mình nghĩ vậy là quá đủ! Lương thực đã cạn… không thể tiếp tục được nữa.”
Bốn chàng trai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên cường của cô gái duy nhất trong nhóm. Cũng chẳng ai nói gì thêm vì họ hiểu, đấy là lựa chọn cuối cùng với tình hình hiện tại.
“Vậy… các cậu biết rõ bản thân phải làm gì rồi chứ?” Tuyết Tùng mỉm cười.
Bốn người còn lại nhắm mắt và gật khẽ. Sau đó, mỗi người dần tản ra, đến một chỗ nào đó chỉ còn mỗi mình rồi tiếp theo là đeo phone nghe vào tai, nhẹ nhàng kéo micro lên miệng…
Đắn đo hồi lâu, Vạn Niên mới cất tiếng:
“Gửi lời chào sau cùng đến các bạn. Mình rất tiếc vì ra đi sớm như vậy. Khoảng thời gian bên cạnh mọi người là thứ quý giá nhất đối với mình. Mọi người hãy tiếp tục hoàn thành ước mơ, cho cả mình nữa…”
Nói đến đấy, Vạn Niên thấy cổ họng nghẹn ứ, sóng mũi bắt đầu cay cay.
Đứng cách đó không xa, Thạch Trúc cũng đeo phone, nói chậm rãi vào micro:
“Mẹ ơi, không biết bao lâu mẹ mới nhận được tin nhắn cuối cùng của con. Chắc là khi mẹ sáu mươi tuổi. Con xin lỗi vì không thể chúc mừng sinh nhật mẹ. Mẹ phải giữ gìn sức khoẻ, tối ngủ đừng quên đắp chăn. Mẹ hay quên nên đừng để đồ đạc lộn xộn đấy vì ngoài con ra, chẳng có ai biết mà tìm cho mẹ…”
Vừa nói vừa cười, Thạch Trúc cố gắng để giọng mình đừng lạc đi thế nhưng nước mắt cứ rơi lã chã trên mặt đến nỗi ướt nhoè cặp kính dày cuộm.
Trong góc phòng lặng lẽ, Mẫu Đơn với ánh mắt thăm thẳm, chậm rãi bảo từng lời như sợ mình sẽ bật khóc:
“Ông anh ngốc ngếch, đây là cuộc gọi cuối cùng của em. Em ngàn lần xin lỗi vì đã không thể giữ trọn lời hứa cố gắng sống để trở về gặp anh. Tha lỗi cho em!”
Từng giọt nước nóng hổi lăn đều trên gương mặt bình thản, Mẫu Đơn đưa tay lau nhanh. Nhưng càng lau, lệ càng chực trào và l*иg ngực cô vỡ tung vì đau đớn.
Ở bên cửa sổ, Phong Lữ cứ hướng mắt nhìn ra bên ngoài mấy phút liền. Không rõ cậu đang suy nghĩ hay là thích ngắm màn tuyết không ngớt kia. Trong đầu cậu bây giờ xuất hiện hàng loạt những hình ảnh kỷ niệm với Vệ Thuỷ. Cậu thật sự không biết phải nói với cô điều gì.
“Mình mãi mãi chờ cậu!”
Khẽ nở nụ cười, Phong Lữ nhớ lại câu nói của Vệ Thuỷ khiến cậu hạnh phúc nhất. Chỉ cần vậy thôi! Thế là đủ!
Nghĩ gì đấy, Phong Lữ kéo phone nghe xuống vai. Cậu không muốn để lại lời nói từ biệt nào với Vệ Thuỷ nhưng sẽ có một tin nhắn dành cho cô.
Lời nhắn gửi yêu thương sau cùng từ Phong Lữ… vỏn vẹn năm từ.
Bấm nút “Send” xong, chàng trai nhắm mắt, lòng thanh thản vô vàn. Rất nhanh, một dòng lệ trong suốt chảy dài xuống bờ môi đang cười tươi ấy.
Quan sát những người bạn vừa thực hiện cuộc sau cùng vừa khóc, Tuyết Tùng cố cầm nước mắt. Chí ít, cậu muốn mình mạnh mẽ để vẫn là chỗ dựa cho bạn bè.
Đứng một hồi, Tuyết Tùng quay mặt sang bên cạnh thấy phone nghe nằm trên bàn. Ánh mắt dịu dàng đó phản chiếu điều gì mơ hồ. Vài phút sau, cậu cầm lấy nó xong đeo vào tai. Đắn do chốc lát, cậu mới dũng cảm cất tiếng:
“Đây là cuộc gọi đầu tiên và cũng là cuối cùng mình gửi đến cậu. Mình biết cậu sẽ trách vì sao đến tận bây giờ mới làm thế này… Thứ lỗi cho mình! Mình chỉ muốn gửi đến cậu lời tạm biệt… Hãy sống hạnh phúc, em gái!”
Ngay lúc tắt micro thì Tuyết Tùng đã nói ba từ: “Anh yêu em!”. Người con trai ấy, vào khúc cuối, vẫn giữ mãi bí mật đó…
Sau một tiếng, năm người tập họp lại. Đảo mắt hết lượt, Tuyết Tùng dịu dàng bảo:
“Các cậu đã nói xong hết rồi chưa?”
Phong Lữ, Mẫu Đơn, Thạch Trúc và Vạn Niên mắt đều đỏ, lần lượt nhìn nhau mỉm cười gật đầu. Thấy vậy, Tuyết Tùng không nói gì, khẽ khàng xoay lưng lại nhìn thiết bị phát tín hiệu rồi đưa tay ấn vào nút Off. Kể từ giây phút này, những phi thuyền ngoài kia sẽ không còn nhận bất kỳ đường truyền liên lạc nào từ họ.
Làm xong, Tuyết Tùng quay qua các bạn nở nụ cười, hai tay dang rộng:
“Nào, đến đây với mình những người bạn tuyệt vời!”
Không chần chừ, bốn người kia mau chóng bước đến, mở rộng vòng tay ôm chầm lấy nhau. Họ hạnh phúc với lựa chọn ấy dẫu lòng ai cũng đau đớn vô hạn.
Bên ngoài, cơn bão tuyết thổi ào ạt không ngừng. Cái âm thanh lạnh lẽo vô tình đó xoá lấp đi tiếng khóc thầm của năm con người dũng cảm đã quyết định trút hơi thở cuối cùng trên mảnh đất sinh ra mình - Trái Đất!
***
Lặng lẽ ra khỏi phòng họp, Vệ Thuỷ chậm rãi bước dọc hành lang trở về phòng nghiên cứu. Trên đường đi, dẫu có rất nhiều người qua lại nói chuyện rôm rả nhưng vẫn không khiến cô gái trẻ bận tâm bởi lúc này, đầu óc cứ lởn vởn những câu nói của các đồng sự diễn ra trong cuộc họp khi nãy.
Tình hình chẳng mấy sáng sủa. Hố xoáy không ngừng gia tăng khoảng cách giữa chúng ta với Trái Đất. Cứ đà này, có lẽ phải kết thúc công cuộc giải cứu.
Vệ Thuỷ tiếp tục đi qua các khúc cua của hành lang. Ánh mắt vẫn bất động…
Không được! Vậy lẽ nào bỏ rơi năm người họ? Thật tàn nhẫn!
Dường như Vệ Thuỷ đã không còn mục đích trở về phòng nghiên cứu nữa. Đôi chân không biết nên về đâu đó cứ bước mãi, bước mãi chẳng ngừng.
Mười ba năm chờ đợi đối với họ là quá dài. Biết đâu chính họ cũng đã từ bỏ hy vọng. Thời gian, tiền bạc, công sức bỏ ra đều vô nghĩa. Vì thế, đành phải hy sinh năm người họ thôi.
Dừng lại, Vệ Thuỷ siết chặt tay, cái nhìn vừa buồn vừa kiên quyết lạ lùng. Đến tận giờ phút này, cô vẫn nhớ như in gương mặt tươi cười của Phong Lữ khi tình nguyện ở lại cùng bốn đồng sự, hoàn thành kế hoạch khởi động những chiếc tàu vũ trụ.
Tôi thấy thật tội nghiệp cho cậu ấy và bốn nhà khoa học kia.
Đó là suy nghĩ của Vệ Thuỷ khi xoay gót, quay trở lại phòng nghiên cứu. Trong lòng cô đã xuất hiện quyết tâm vững vàng nhất.