Cuối cùng, năm đó cũng kết thúc. Vệ Thuỷ đành thi vào chuyên ngành khác, trùng hợp là giống với Dương Liễu. Chính điều này khiến cho mối quan hệ tình bạn của cả hai càng trở nên khắng khít. Ngày ngày, hai người cùng nhau đến lớp, vẫn tiếp tục bàn chuyện khoa học, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
Thời gian bên nhau giữa Vệ Thuỷ và Dương Liễu ngày một nhiều hơn. Nếu lúc trước là cùng Phong Lữ ở lại trực lớp thì giờ, Vệ Thuỷ và Dương Liễu thường về nhà muộn vì cùng ôn bài trong thư viện. Dần dần, nỗi cô đơn của cô được khoả lấp…
Dẫu mối quan hệ đã khác xưa nhưng Dương Liễu chưa dám bày tỏ cho Vệ Thuỷ biết tình cảm của mình. Bởi, cậu nhận thấy cô dường như vẫn đang chờ đợi ai đó, vẫn luôn hướng trái tim về một nơi xa xăm nào đấy qua việc cô thường đưa mắt nhìn ra vũ trụ tối đen thăm thẳm ngoài kia. Dẫu thế, cậu tự nhủ sẽ cố gắng chờ…
Quả thật, suy nghĩ của Dương Liễu không hề sai. Dù đã hơn một năm không liên lạc được với Phong Lữ nhưng Vệ Thuỷ luôn hy vọng, tiếp tục đợi chờ. Mỗi buổi chiều đi học về, cô không bao giờ quên việc ngồi vào bàn học, đeo phone nghe rồi bấm số gọi. Và, kết quả vẫn giống như một năm qua. Không tín hiệu, không âm thanh, không phép màu, chẳng có gì cả ngoài nỗi đau cùng với câu hỏi trong lòng cô: “Mình có nên tiếp tục chờ Phong Lữ?”
Ngày tháng cứ trôi dần, mối liên kết và hy vọng đang cố gắng bám víu trong sự mong manh. Rồi thêm mười hai tháng nữa qua mau…
***
Một buổi chiều ở thư viện, Dương Liễu lấy hết can đảm, nói ra điều muốn nói:
“Mình thích cậu.”
Đối diện, Vệ Thuỷ tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lời bày tỏ này quá đột ngột. Cái nhìn đang bất ngờ rồi từ từ dịu lại, cô hơi cúi đầu, lặng im.
Thấy Vệ Thuỷ không trả lời, Dương Liễu chậm rãi bảo:
“Mình không ép cậu… nhưng mình mong sẽ nhận được câu trả lời từ cậu.”
Dứt lời, Dương Liễu cầm chồng sách, đeo cặp lên vai và lẳng lặng rời khỏi thư viện.
Còn lại một mình, Vệ Thuỷ khẽ khàng đưa mắt nhìn ra màn đêm đen huyền hoặc của vũ trụ. Tín hiệu từ Trái Đất đến giờ vẫn chưa có. Cô tự hỏi, trái tim mình đang ở đâu lúc này…?
Về nhà, Vệ Thuỷ nằm vật xuống giường, đầu óc cứ nghĩ ngợi về lời tỏ bày khi nãy. Chính cô cũng chẳng rõ bản thân có cảm giác ra sao vào lúc đó. Hình như, chỉ thấy bất ngờ. Vài giây sau, cô bắt đầu nhớ về hai người con trai: Phong Lữ và Dương Liễu.
Một người mà hai năm rồi không hề có cú gọi nào trong khi người còn lại thì luôn bên mình suốt quãng thời gian ấy. Vệ Thuỷ hiểu, nếu là cô gái khác thì tất nhiên sẽ chọn anh chàng thứ hai. Nhưng sao cô cứ lưỡng lự, vẫn khó đưa ra câu trả lời?
Mau chóng ngồi dậy, Vệ Thuỷ biết không thể cứ nằm mãi như vậy được, còn phải tắm rửa và ăn tối. Cô đứng lên rồi từ từ hướng ánh mắt buồn bã về phía bàn học, nơi chiếc phone nghe nằm im lìm hệt như thứ đồ vật bị lãng quên.
Thở dài, Vệ Thuỷ nghĩ hôm nay chẳng cần kiểm tra tín hiệu liên lạc có hay không. Ý định buông xuôi ngày càng hình thành rõ hơn trong cô. Đôi chân quay gót, cô mở cửa phòng.
Khi Vệ Thuỷ sắp rời khỏi cái nơi chỉ có tuyệt vọng và chờ đợi thì bỗng nhiên, một âm thanh kêu lên, nghe rất rõ… Tít! Tít! Là tín hiệu liên lạc! Ngay lập tức, cô xoay người lại. Máy nhắn tin nằm trên bàn vừa phát sáng. Cô không nhìn lầm.
Hiển nhiên, Vệ Thuỷ lao nhanh đến bên bàn. Đôi mắt mà chỉ mấy giây trước còn phủ đầy nỗi buồn thì giờ đây lại sáng rực với vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng. Không nhiều lời, cô cầm máy nhắn tin lên. Máy báo có một tin nhắn được gửi đến. Ngón tay cái ấn nhanh vào nút Open…
Vào cái giây phút tưởng chừng như trái tim muốn nổ tung vì hạnh phúc, Vệ Thuỷ đã bật khóc khi thấy dòng chữ “From Phong Lữ” hiện trên màn hình. Cuối cùng, mối dây liên kết vô giá đó cũng xuất hiện trở lại.
Cái nhìn đứng yên, cả cơ thể như run lên đồng thời một xúc cảm to lớn vỡ oà trong l*иg ngực lúc Vệ Thuỷ đọc ba chữ duy nhất mà Phong Lữ gửi đến: “Mình nhớ cậu!”
Dù bên tai không hề có giọng nói nào nhưng Vệ Thuỷ lại nghĩ mình vừa được nghe Phong Lữ nói câu đó thật dịu dàng. Chỉ ba từ thôi nhưng khiến nước mắt rơi không ngừng trên gương mặt hạnh phúc của cô. Và cũng cùng lúc ấy, cô thấy ngày Phong Lữ gửi tin nhắn này là “01/2203”… Tháng 01/ 2203, cách đây hai năm, đúng khoảng thời gian cả hai bị mất liên lạc. Dường như cô đã hiểu ra một vấn đề.
Ngồi phịch xuống ghế, Vệ Thuỷ xót xa đau đớn. Hoá ra, không phải Phong Lữ quên cô mà là thời gian đã kéo dài hơn, khiến tín hiệu liên lạc phải mất khá lâu mới đến được. Đúng vậy! Người con trai đó vẫn đang chờ Vệ Thuỷ…
Nước mắt rơi liên tục, chảy dài, Vệ Thuỷ siết chặt máy nhắn tin, áp vào lòng. Cô khóc! Khóc nhiều hơn cả hai năm chờ đợi trong tuyệt vọng. Bởi, cô cảm thấy thật xấu hổ khi đến tận giây phút này mới hiểu rõ tình cảm Phong Lữ dành cho mình.
Lúc nghe câu trả lời từ Vệ Thuỷ, Dương Liễu hụt hẫng vô cùng. Dù biết có thể sẽ bị từ chối nhưng sao cậu vẫn thấy lòng đau nhói.
“Mình xin lỗi!” Vệ Thuỷ nói khẽ, “hai năm qua, mình đã không rõ ràng với cậu và ngay cả với bản thân nên khiến cậu nuôi hy vọng… Mình vẫn nhớ cậu ấy.”
Dương Liễu mỉm cười sau vài phút lặng im:
“Ừm, mình hiểu rồi. Chúc hai người sớm gặp lại.”
Chẳng kịp để Vệ Thuỷ nói gì thêm là Dương Liễu đã xoay lưng. Trước khi rời khỏi, cậu chậm rãi bảo một câu:
“Mình rất ngưỡng mộ cậu ấy!”
Dõi theo bóng dáng lặng lẽ của Dương Liễu, mắt Vệ Thuỷ bất động. Tiếp đến, cô đưa tay lên, lau nhanh giọt lệ sắp rơi. Cậu bạn đó là một người con trai tốt. Nhưng đáng tiếc, trái tim cô đã có người khác.
Nhẹ nhàng quay qua cửa sổ có tấm kính tròn bên cạnh, Vệ Thuỷ nhìn đăm đăm vào cái hố xoáy giữa lòng vũ trụ bao la. Từ giờ, cô quyết tâm chờ đợi Phong Lữ, dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa. Bên cạnh đó, cô còn thay đổi một chuyện…
“Chúng ta sẽ cùng nuôi dưỡng tình yêu này cho dù không ở cạnh nhau.”
Lời thì thầm yêu thương của Vệ Thuỷ vang vọng từ các vì sao xa xôi nhất và phía bên kia, một nửa vũ trụ, mong rằng Phong Lữ có thể nghe thấy.
***
Đêm gió lớn, Phong Lữ vẫn ngồi ở một vùng đất trống rộng lớn chỉ toàn bụi cát. Cậu đang ngắm nhìn những vì sao lu mờ vì bị mây che, tay phải giữ chặt máy nhắn tin, còn tai thì đeo phone nghe. Chẳng rõ đây là đêm thứ bao nhiêu cậu gọi cho Vệ Thuỷ. Và cũng giống hệt tình cảnh cô bạn, cậu không nhận được bất kỳ tín hiệu nào. Buồn bã nhưng không tuyệt vọng vì cậu là người rất vững tin.
Hạ phone nghe xuống vai, Phong Lữ tự hỏi, Vệ Thuỷ đang làm gì lúc này, có nhận được tin nhắn ngẳn ngủi hai năm trước của mình?.. Nhớ cô thì cậu lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân. Thời gian cậu và bốn người bạn bị chôn chặt ở Trái Đất đã qua bốn năm. Khoảng thời gian khá dài đủ đề người ta chết dần trong chờ đợi. Rốt cuộc, còn phải tiếp tục thế này trong bao lâu nữa?
Hy vọng được cứu sống và hy vọng về mối dây liên kết của tình yêu trở nên mong manh. Chúng khiến tất cả cảm thấy mệt mỏi lẫn khó khăn.
Có người đặt tay lên vai mình, Phong Lữ liền quay qua, là Tuyết Tùng. Nụ cười hiền lành, dịu dàng trên môi cậu bạn khiến người đối diện bất giác an tâm hẳn.
“Chưa ngủ sao?” Tuyết Tùng ngồi xuống bên cạnh.
“Mình không ngủ được.”
Nhận ra vẻ buồn bã qua câu trả lời đó, Tuyết Tùng đưa mắt nhìn xuống máy nhắn tin nằm im trong bàn tay bạn và đã hiểu.
“Cậu đang cố gắng liên lạc với cô ấy?”
Phong Lữ cười cười, gật đầu. Thấy vậy, Tuyết Tùng bảo:
“Cậu thích cô ấy nhiều đến thế ư?”
Ánh mắt trầm tư hướng vào đêm tối mờ mịt, cậu thở ra, giọng đều đều:
“Bố mẹ mất khi mình còn nhỏ, tiếp, ông ngoại cũng rời khỏi thế gian lúc mình chưa mười lăm tuổi. Có thể nói, mình chỉ còn mình cô ấy.”
“Cô ấy thích cậu chứ?”
“Mình không rõ cô ấy nghĩ gì về mình. Lúc diễn ra cuộc di dân, cả hai vẫn còn là bạn bè, chẳng hề có bất kỳ biểu hiện nào khác. Nhưng mỗi lần nói chuyện qua cuộc gọi, mình nghe giọng cô ấy rất vui.”
“Vậy thì có thể cô ấy thích cậu đấy, ngốc ạ!” Tuyết Tùng hơi ngả người ra sau một tí, “dù gì, cậu cũng may mắn hơn mình.”
Phong Lữ quay qua, ngạc nhiên:
“Cậu cũng có người yêu sao?”
Nụ cười thật buồn, Tuyết Tùng nhìn lên bầu trời, về một nơi xa xăm bất tận:
“Người yêu thì không phải. Chính xác là mình yêu đơn phương. Cô ấy luôn xem mình như anh trai. Khi biết tin cô ấy sắp hứa hôn, mình chỉ còn biết cất giấu tình cảm và chúc phúc cô ấy. Trước lúc lên phi thuyền, cô ấy dặn mình phải giữ liên lạc với nhau. Nhưng… bốn năm qua, mình không gọi lần nào cả dù rất nhớ bởi mình nghĩ, như vậy sẽ tốt hơn. Không có mình, cô ấy vẫn hạnh phúc.”
Phong Lữ hơi bất ngờ trước bí mật của Tuyết Tùng. Bình thường, thấy cậu bạn hiền lành ít nói lại hay cười đùa, cậu cứ ngỡ người đó vui vẻ nhất. Hoá ra, cậu ấy đang mang một nỗi niềm nặng trĩu hơn hết thẩy. Giờ, Phong Lữ mới biết, bản thân may mắn hơn Tuyết Tùng rất nhiều. Ít ra, mối quan hệ giữa cậu và Vệ Thuỷ vẫn duy trì tốt.
Không muốn bạn buồn theo mình, Tuyết Tùng tự dưng đứng dậy, bảo nhanh:
“À, mình có cái này hay lắm muốn cho cậu xem.”
Vừa nói, Tuyết Tùng vừa ra dấu yêu cầu Phong Lữ đi theo. Tuy chưa rõ là gì nhưng Phong Lữ cũng đứng lên, bước cùng bạn.
Hai chàng trai rời khỏi vùng đất trống, băng qua một bãi rác lớn rồi dừng lại ở chỗ có nhiều phiến đá chồng chất lên nhau. Thoáng nhìn qua bạn xong, Tuyết Tùng đi đến gần hốc đá nhỏ nằm bên dưới, từ từ ngồi xuống, nhìn vào bên trong.