Chương 53: 2201: "Goodbye! I Love You!" - Tạm Biệt! Anh Yêu Em! (3)

Thấy bắt đầu có chủ đề chung, Dương Liễu khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện:

“Mình không rõ về khoa học nhưng cũng thích lắm. Có gì cậu nói thêm cho mình biết nhé.”

“Ừm, nếu cậu quan tâm, mình sẽ chia sẻ những gì mình học được cho cậu.”

Vệ Thuỷ, dường như tìm được người mà bản thân có thể san sẻ nên nói rất hăng say. Đối diện, Dương Liễu chăm chú nghe, thình thoảng còn thêm vài lời. Trước thái độ hưởng ứng tích cực của cậu, cô gái cô đơn ấy càng bày tỏ những suy nghĩ trong đầu mình nhiều hơn. Sáng đó, cả hai đến lớp với tâm trạng khá vui vẻ.

“Tạm biệt, mai mình sẽ chờ cậu trước nhà.” Dương Liễu bảo.

Vẫy tay chào cậu bạn xong, Vệ Thuỷ bước vào nhà và bước vội lên phòng.

Nằm vật xuống giường, Vệ Thuỷ chong mắt nhìn lên trần phòng, nhớ lại buổi nói chuyện sáng nay với Dương Liễu về những ý tưởng sáng chế của mình. Cô không ngờ một người giỏi Văn như cậu lại quan tâm đến khoa học khô khan. Chẳng những vậy, cậu còn đóng góp vài lời khuyên bổ ích nữa. Bất giác lòng cảm thấy thoải mái, cô có thể chia sẻ các ý tưởng trong đầu mình cho Dương Liễu y như với Phong Lữ.

Nhắc đến Phong Lữ là nỗi nhớ tràn về quay quắt khiến Vệ Thuỷ buồn bã. Nằm một lúc, cô ngồi dậy, xuống giường đến bên bàn và đưa tay lấy phone nghe đeo vào, bấm số gọi. Chẳng có kết quả gì đâu! Cô tự nhủ khi sự chờ đợi của mình kéo dài gần năm phút. Từ hôm đó cho đến nay mới hơn hai tháng, thời gian để được nói chuyện với Phong Lữ còn khá lâu.

Vệ Thuỷ cất phone nghe lại chỗ cũ rồi ngả người ra sau ghế. Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, cô chợt nhớ phải giải đáp một câu hỏi thắc mắc của Dương Liễu. Không chần chừ, cô mở ngăn bàn, lôi ra mấy cuốn sách khoa học dày cuộm và bắt đầu tìm đọc vấn đề có liên quan để tìm câu trả lời. Cô dò xem say mê, quên cả thời gian.

Chiều hôm đó, lần đầu tiên, Vệ Thuỷ không cảm thấy cô đơn như mọi lần nữa. Cô đã có công việc để làm. Và, thời gian cô nhớ về Phong Lữ cũng không nhiều.

Hôm sau, Vệ Thuỷ mang cặp lên vai, chuẩn bị đến lớp với tâm trạng háo hức. Đêm qua, cô thức khá khuya và cuối cùng đã tìm được lời giải đáp cho Dương Liễu. Chào bố mẹ xong, cô bước ra khỏi nhà thì đã thấy Dương Liễu đứng đợi tự lúc nào.

“Chào cậu.” Ngạc nhiên thay vì Vệ Thuỷ lên tiếng chào trước.

Tròn xoe mắt trong vài giây, Dương Liễu mỉm cười:

“Chào. Hôm nay chúng ta bàn tiếp vấn đề chứ?”

“Tất nhiên, mình đã có câu trả lời cho thắc mắc của cậu.” Vệ Thuỷ cất bước đồng thời khoe, “tối qua, mình suýt bỏ cuộc nhưng may là vẫn kiên trì đấy.”

“Thế à? Cậu giỏi quá!” Dương Liễu khen, đi song song.

Hai người đã có cuộc thảo luận sôi nổi thú vị trên đường đến lớp. Sáng nay cũng là buổi sáng đầu tiên, Vệ Thuỷ không nhìn ra ngoài vũ trụ xa xăm và nhớ về Phong Lữ.

Chiều tan học, Vệ Thuỷ và Dương Liễu vẫn tiếp tục đề tài lúc sáng khi đang cùng về.

“Mai, mình sẽ mang vài cuốn sách khoa học cho cậu.”

Nghe Dương Liễu bảo thế, Vệ Thuỷ thích lắm.

Dõi theo bóng dáng Dương Liễu khuất sau khúc cua hành lang, Vệ Thuỷ thở ra, toan mở cửa bước vào nhà thì chợt, cô nhìn ra cửa sổ kính hình tròn ở gần đó. Đáy mắt cô phản chiếu cái hố xoáy phía xa xa và bóng dáng Trái Đất nhỏ như viên bi treo lơ lửng giữa vũ trụ

“Phong Lữ, mình đã có một người bạn để chia sẻ rồi! Trong lúc chờ cậu, mình sẽ cố gắng vui vẻ, làm những gì cần làm. Cậu cũng phải cố lên nhé!”

Nở nụ cười, Vệ Thuỷ mở cửa, đi vào trong nhà. Bên ngoài, màn đêm vẫn bao phủ, sâu thăm thẳm. Đáng tiếc thay, cô đã không biết rằng, cái hố xoáy đang từng giờ từng phút đẩy những phi thuyền ra xa Trái Đất hơn. Thời gian như dần gϊếŧ chết mối dây liên kết giữa cô và chàng thanh niên trên mặt đất kia.

***

Sự chờ đợi của Vệ Thuỷ cũng đã vào tháng thứ năm…

Nhiều ngày trước đến lớp với tâm trạng vui vẻ bao nhiêu là sáng nay Vệ Thuỷ lại buồn bấy nhiêu. Chẳng là, cô vừa gọi cho Phong Lữ nhưng kỳ lạ thay, chẳng hề có tin hiệu liên lạc nào hết. Cô đã thử gọi đi gọi lại gần chục lần mà kết quả vẫn thế. Hiện tượng này là lần đầu tiên xảy ra trong gần hai năm qua. Bình thường, cứ đúng ngày này, sau năm tháng là tín hiệu từ Trái Đất sẽ truyền đến phi thuyền.

Vệ Thuỷ giật mình khi có ai lay gọi. Quay qua, cô thấy Dương Liễu nhìn mình với vẻ lo lắng:

“Cậu không khoẻ ở đâu à?”

“Ừm, không. Mình ổn.” Vệ Thuỷ lắc đầu, chậm rãi đi lại chỗ ngồi.

Nhận ra điều khác thường của cô, Dương Liễu thấy khó hiểu lẫn tò mò.

Suốt buổi học, Vệ Thuỷ chẳng tài nào tập trung vào bài giảng vì cứ nghĩ đến việc không liên lạc được với Phong Lữ. Cô mong chiều đến mau để về nhà gọi lại cho cậu bạn lần nữa.

Chiều nay khác mọi khi, Vệ Thuỷ chỉ kịp chào Dương Liễu một tiếng rồi tức tốc chạy về nhà ngay. Vứt giày vào tủ và không kịp nói với mẹ lời nào, cô đã phóng như bay lên phòng.

Đóng cửa cái rầm, Vệ Thuỷ ném cặp xuống giường xong nhảy phốc vào ghế, lấy nhanh phone nghe đeo vào tai, nhanh chóng bấm số gọi. Ngón tay của cô ngày càng gõ dồn dập trên bàn khi đầu dây bên kia chẳng hề có tín hiệu bắt máy. Tất cả những gì vang lên bên tai cô là… không có âm thanh nào hết.

Chẳng hề bỏ cuộc, Vệ Thuỷ tắt máy rồi gọi lại. Cô đã làm hành động tắt gọi đúng hai mươi lần, một con số khó tin nhất mà ngay bản thân cô cũng chả tin nổi. Gương mặt lúc đầu còn hồi hộp, hy vọng nhưng tiếp đến thì chuyển qua thất vọng tràn trề khi Vệ Thuỷ hiểu rằng, mọi thứ đã trở nên vô vọng.

Tháo phone nghe ra, ánh mắt Vệ Thuỷ thật vô hồn. Thêm một cuộc gọi thất bại nữa, đây là lần thứ bảy mươi sáu rồi. Tín hiệu sẽ không truyền đến ngày hôm nay, điều đó đã chắc chắn.

Nhẹ nhàng gục đầu xuống bàn, bờ vai cô bỗng dưng run run. Tiếng nấc khẽ vang lên trong căn phòng mà ai đó quên bật đèn.



Những ngày tiếp theo trôi qua, Vệ Thuỷ vẫn không ngừng chờ đợi cuộc gọi của Phong Lữ. Cứ hễ chiều về đến nhà thì cô lại vào phòng, đeo phone nghe và bấm số… Thế nhưng, tín hiệu vẫn không truyền đến bên cô bất kỳ âm thanh nào.

Hàng trăm cú gọi thất bại là bấy nhiêu lần Vệ Thuỷ bật khóc vì sợ hãi vô cùng. Cô sợ mọi thứ… Phong Lữ rất có thể xảy ra bất trắc gì đó hoặc cậu đã quên mất cô, chẳng còn muốn nói chuyện với cô nữa. Rất nhiều lý do cô gái này nghĩ ra để tự cho bản thân một lời giải đáp. Nhưng, tất cả đều vô ích! Bên kia đầu dây vẫn chẳng hề có tiếng nói dịu dàng nào…

Cứ thế, ngày qua ngày, tháng qua tháng, thời gian tiếp tục trôi chậm rãi và nặng nề cùng sự chờ đợi mòn mỏi của cô gái trẻ. Cuối cùng, sáu tháng lại qua đi.

***

Một buổi sáng trên phi thuyền, đang cùng Dương Liễu đi đến lớp với tâm trạng mệt mỏi thì Vệ Thuỷ nghe cậu hỏi:

“Sắp kết thúc năm học, cậu chuẩn bị thi vào ngành nào chưa?”

“Chưa… mình đang suy nghĩ.”

“Cậu đam mê khoa học vậy sao không chọn nó?”

Câu hỏi của Dương Liễu khiến Vệ Thuỷ lặng thinh. Một sự khuấy động nhỏ xuất hiện.

Thấy cô bạn không trả lời, Dương Liễu cũng chẳng nói gì thêm, lẳng lặng bước.

Vệ Thuỷ, đôi mắt mong mỏi hướng ra ngoài màn đêm vũ trụ, lại nhớ đến Phong Lữ. Từ cái ngày nói chuyện lần cuối với cậu đến nay đã gần một năm. Dù có chờ đợi, hi vọng bao nhiêu thì vẫn không hề có tín hiệu và càng không có cuộc gọi nào. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra? Cô cũng chẳng nghe thông tin gì từ các nhà khoa học.

Vệ Thuỷ nhớ Phong Lữ lắm, cứ khóc mỗi đêm. Cô nhớ gương mặt, nụ cười của cậu. Nhớ giọng nói ấm áp và những lời an ủi động viên cậu dành cho cô. Nhớ lúc cả hai ở bên nhau thật vui vẻ. Hoặc những buổi trực nhật muộn rồi hai người cùng về trên chiếc xe đạp. Nhớ cả khi cô với cậu hứa rằng, sẽ cùng trở thành nhà khoa học, làm việc cạnh nhau trong phòng nghiên cứu.

Phong Lữ, vốn có tố chất, mười ba tuổi đã đạt nhiều thành tựu ở lĩnh vực này. Còn Vệ Thuỷ kém hơn nhưng luôn tự nhủ sẽ cố gắng để được cùng cậu bước đi trên con đường khoa học. Cô muốn mình với người con trai ấy có thể nhìn về một hướng…

Vậy mà giờ đây, hai người lại cách nhau xa đến thế. Đã vậy, những cuộc gọi - thứ liên kết duy nhất của cả hai - lại đang dần dần biến mất. Vệ Thuỷ phải làm gì đây? Chờ đợi và đợi chờ trong tuyệt vọng, cô sắp mất phương hướng.

Phong Lữ chưa một lần nói yêu Vệ Thuỷ. Cô càng không biết, vị trí của mình trong lòng cậu là thế nào. Dẫu vậy, cô tự nguyện chờ cậu. Và, cô nghĩ cậu cũng đang đợi mình ở phía bên kia hố xoáy. Chưa từng hứa hẹn nhưng vẫn cứ thực hiện lời hứa chờ đợi nhau! Mong manh quá! Vô thực quá!.. Vệ Thuỷ không ngờ rằng, việc giữ lời hứa đó lại khó khăn đến thế.

Chợt, Vệ Thuỷ dừng bước, chẳng hiểu sao nước mắt trào ra, chảy dài. Để rồi cô bật khóc nức nở. Sự chịu đựng đã đến giới hạn, nỗi đau đớn vỡ oà trong lòng.

Sáng đó, Vệ Thuỷ không nhớ bản thân khóc bao lâu mà chỉ biết, có một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy mình vỗ về. Là của chàng trai đi bên cạnh, Dương Liễu.

Ngồi lặng lẽ bên bàn học, Vệ Thuỷ nhìn chằm chằm chiếc phone nghe với ánh mắt vô hồn. Trên bàn, một tờ giấy và cây bút nằm im lìm. Đó là giấy đăng ký nguyện vọng thi đại học. Dường như, cô vẫn còn phân vân điều gì nên chưa có dấu tích nào xuất hiện trong các ô vuông trắng. Cũng có thể là một sự chờ đợi…

Khẽ khàng, Vệ Thuỷ lấy phone nghe đeo vào tai rồi rụt rè bấm số gọi Phong Lữ. Đôi mắt có chút sáng lên đó sau mấy phút bỗng dưng dịu lại, thể hiện rõ ý định buông xuôi. Kết quả, vẫn không liên lạc được.

Tháo phone nghe ra, Vệ Thuỷ cầm bút và quyết định hoàn thành việc đăng ký nguyện vọng. Chẳng rõ, cô chọn chuyên ngành nào nhưng điều chắc chắn là, ô vuông ngay dòng chữ “Kỹ thuật hàng không vũ trụ” hoàn toàn bị bỏ trống.