Chương 52: 2201: "Goodbye! I Love You!" - Tạm Biệt! Anh Yêu Em! (2)

… Vệ Thuỷ đang mở cặp lấy sách thì bỗng có ai đặt lên bàn một cuốn tập. Ngước lên, cô bắt gặp gương mặt thân thiện của cậu bạn cùng lớp, Dương Liễu.

“Hôm qua cậu bỏ quên tập Hoá nên mình giữ giúp định sáng nay đưa lại cậu.” Dương Liễu cười bảo.

Vệ Thuỷ cầm tập xem, đúng là của cô. Nói lời cảm ơn xong, cô tiếp tục hành động lấy sách ban nãy. Thấy vậy, Dương Liễu ngồi xuống bên cạnh, cố bắt chuyện:

“Cậu làm bài tập Toán thầy cho chưa?”

Vệ Thuỷ khẽ gật đầu, tuyệt nhiên vẫn chẳng nhìn anh chàng. Trông biểu hiện hơi thất vọng trên mặt Dương Liễu cũng đủ hiểu, cậu đang có ý với cô bạn.

“Hình như, cậu có người bạn là một trong năm nhà khoa học thiếu niên còn đang mắc kẹt ở Trái Đất?” Dương Liễu chợt nghĩ ra đề tài khiến Vệ Thuỷ quan tâm.

Đúng như dự đoán của cậu, Vệ Thuỷ ngừng công việc lại, chậm rãi quay qua.

“Sao cậu biết?”

“Ừm, ngày di dân, mình tình cờ thấy cậu luyến tiếc chia tay với cậu bạn đó.”

“Cậu ấy là bạn rất thân của mình.”

“Vậy ư? Cậu có liên lạc với cậu ấy lần nào chưa?”

“Có. Suốt hai năm qua, bọn mình nói chuyện với nhau vài lần. Càng lúc, tín hiệu truyền đến càng yếu và lâu hơn. Mình lo cho cậu ấy.”

Trông dáng vẻ sầu thảm kia, Dương Liễu nhẹ nhàng an ủi:

“Đừng lo! Hai cậu sẽ sớm gặp lại. Cậu đừng mất niềm tin.”

Thoáng im lặng vài giây, Vệ Thuỷ liền mỉm cười, trả lời nghe chắc chắn:

“Cậu nói đúng. Mình tin sẽ có ngày cậu ấy được cứu.”

Dương Liễu vẫn giữ nụ cười hiền hoà.

Lúc cậu bạn rời khỏi chỗ, Vệ Thuỷ khẽ khàng đưa mắt nhìn ra tấm kính cửa sổ tròn. Màn đen thăm thẳm của vũ trụ phủ kín cái nhìn đầy niềm tin đó. Mối dây liên kết giữa cô và Phong Lữ thêm vững vàng.



Năm tháng sau.

“Alo! Phong Lữ!” Giọng Vệ Thuỷ mừng rỡ khi bên kia có dấu hiệu liên lạc.

“Ừm, mình đây. Mấy tháng rồi mới được nghe giọng cậu. Vẫn khoẻ chứ?”

“Mình ổn. Còn cậu? Thời tiết Trái Đất khắc nghiệt lắm phải không?”

“Bọn mình ở trong nhà nghiên cứu nên chẳng đến nỗi. Cậu yên tâm, mình sẽ giữ gìn sức khoẻ thật tốt. Việc học của cậu ra sao?”

“Chán lắm!” Vệ Thuỷ buông tiếng thở dài, “Không có cậu bên cạnh mình học chả còn hứng thú nữa… Chẳng ai bàn chuyện tương lai với mình.”

Giọng cười của Phong Lữ vang nhỏ rồi tiếp đến là tiếng nói dịu dàng.

“Vậy chờ mình lên phi thuyền rồi cậu muốn bàn bao nhiêu ngày cũng được.”

“Tất nhiên, mình sẽ chờ…”

Cuộc trò chuyện càng trở nên sôi nổi khi người này kể cho người kia biết về cuộc sống của mình trong mấy tháng qua. Khoảng thời gian kết nối quý báu đó đã làm hai con người cách nhau mấy năm ánh sáng này trở nên hạnh phúc vô hạn. Cảm tưởng, sự ngăn cách rộng lớn giữa họ đã hoàn toàn biến mất.

Khoảng hơn mười lăm phút sau, khi nhận thấy tín hiệu bắt đầu yếu đi, cả hai tranh thủ nói với nhau vài điều cuối cùng.

“Để kỳ tới, mình kể tiếp cậu nghe. Mình chờ cuộc gọi của cậu!”

“Lần sau mình sẽ gọi trước. Cậu phải giữ gìn sức khoẻ đó.”

“Mình biết mà.” Vệ Thuỷ thấy thật khó khăn để nói ba từ này “Tạm biệt cậu!”

Đầu dây nọ Phong Lữ chợt lặng im rồi như hiểu chẳng thể kéo dài thêm thời gian nên cậu bảo thật nhanh:

“Mình nh…”

Tít! Tít! Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Vệ Thuỷ khi chưa kịp nghe lời Phong Lữ định nói. Sự hụt hẫng và nỗi trống trải kéo đến chiếm ngự cơ thể bất động của cô. Lòng nặng trĩu niềm đau, cô nhắm mắt, kéo nhẹ phone nghe xuống vai.

Lần này giống hệt lần trước, ngay cả lời tạm biệt Phong Lữ gửi đến Vệ Thuỷ mà thời gian cũng không thể dài ra thêm ít giây để cô có thể nghe hết. Chưa bao giờ, cô thấy dòng chảy vô hình đó lại tàn nhẫn đến như vậy.

Vệ Thuỷ sợ hãi vô cùng khi mỗi lần buông phone nghe và bởi, những lúc ấy, cô thấy mình cô đơn kinh khủng!

***

Quan sát điệu bộ sầu não của Phong Lữ là Mẫu Đơn hiểu ngay. Cô chậc lưỡi bảo:

“Bộ cả hai có nhiều chuyện để nói lắm hay sao mà không khi nào nói hết thế? Phải biết rút kinh nghiệm chứ.”

Phong Lữ gãi đầu soàn soạt, trình bày rõ lý do khiến mình bê trễ:

“Vì hồi nãy tự dưng mình chợt nhớ cần nói với cậu ấy một câu trước khi tạm biệt. Cũng tại mình lưỡng lự lâu quá.”

“Thế thì cậu nhắn tin đi! Chắc tín hiệu vẫn chưa mất hẳn đâu, tin nhắn dễ truyền hơn cuộc gọi, biết đâu cô ấy sẽ nhận được.”

Đầu óc Phong Lữ sáng hẳn khi nghe lời góp ý từ cô bạn. Lập tức, cậu lấy trong túi ra máy nhắn tin. Đắn đo tới lui, cậu quyết định gõ ngắn gọn ba từ. Sau khi bấm nút “Send” xong, cậu ngước nhìn bầu trời đêm, lòng thấy vui vui vì tưởng tượng ra cảnh Vệ Thuỷ nhận được điều cậu muốn nói.

Bỗng, chất giọng trầm của Mẫu Đơn làm cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu Phong Lữ:

“Hoá ra, đêm ở Trái Đất còn đẹp quá cậu nhỉ?”

Phong Lữ liền hướng ánh mắt về phía trước. Dẫu khung cảnh khá hoang tàn, vài làn gió bụi thổi quanh không ngớt, những bãi rác nối đuôi nhau kéo dài nhưng đêm tối vẫn lung linh nhờ các vì sao lấp lánh xa tít trên cao. Ngồi tại vùng đất rộng lớn dưới vòm trời mang màu đen huyền hoặc thì còn gì tuyệt hơn.

“Đúng.” Phong Lữ mỉm cười, “Giá như mọi người có thể ngắm bầu trời đêm nay…”

Cười nhạt, Mẫu Đơn ngẩng mặt lên, chậm rãi từng lời:

“Con người thật ích kỷ! Họ bốc lột, tàn phá, huỷ hoại Trái Đất đến tận cùng để rồi sau đó bỏ trốn, phủi sạch trách nhiệm! Họ cứ thế rời khỏi đây, đi tìm hành tinh mới, bỏ mặc nơi đã nuôi dưỡng và cho mình rất nhiều thứ kỳ diệu.”

“Mẫu Đơn!”

“Này, Phong Lữ!” Cô gái tóc tém hít sâu một hơi, “Mình ganh tỵ với những thế hệ con người trước lắm. Họ được sống trong bầu không khí trong lành, được ngắm nhìn những dãy núi tuyết phủ, được nghe chim hót, được thấy vô vàn cảnh đẹp và màu xanh cây cỏ… Còn chúng ta, thế hệ sinh sau, phải sống trong các toà nhà bọc kính, không dám ra ngoài vì ô nhiễm, không có được cảm giác mát mẻ khi giơ tay ra hứng lấy từng giọt mưa, không thể đứng trên cao để gió mơn trớn da mặt. Tất cả xúc cảm đó mình cảm giác như bị tước đoạt!”

Mẫu Đơn cúi đầu vì sự xúc động làm giọng lạc hẳn. Bên cạnh, mí mắt Phong Lữ chùng xuống, lòng hoà cùng nỗi buồn bất tận với cô. Bởi, cậu nhớ lời ông ngoại từng nói: “Không có hành tinh nào đẹp như Trái Đất đâu cháu ạ! Vì, nó là tình yêu của Thượng Đế! Là tất cả các kết tinh hoàn mỹ nhất mà Ngài dành cho chúng ta!”.

Bố mẹ chết do nhiễm phóng xạ, cậu chỉ còn mỗi ông ngoại. Sống gần trăm tuổi và ông hay kể cho cháu trai duy nhất nghe cuộc sống lúc nhỏ của mình.

Ông rất yêu thiên nhiên. Yêu từng cơn gió nhẹ nhàng trưa hè, yêu từng chiếc lá mùa thu, yêu tiếng dòng suối chảy, yêu âm thanh con sóng đập vào bãi cát, yêu màu nắng trải mình lên cỏ xanh mà ông hay gọi là “màu ký ức”, yêu cảm giác hít thở không khí trong lành đến căng l*иg ngực… Nhiều, nhiều lắm tình yêu ông dành cho Trái Đất.

Nhưng tiếc thay, cậu lại không có được những cảm giác như thế.

Sinh ra và lớn lên khi hệ sinh thái Trái Đất bị huỷ hoại nặng nề, Phong Lữ cùng những đứa trẻ đồng trang lứa chỉ biết nhìn cảnh vật xung quanh qua lớp kính bọc trong suốt của nhà mình.

Mỗi ngày đến trường cũng là việc khó khăn. Nhìn đâu cũng chỉ thấy khói đen, rác thải, bụi đất. Không bóng cây. Thậm chí, mưa xuống còn chẳng dám tắm vì độ axit cao.

Phong Lữ không hình dung được, bốn mùa của Trái Đất sẽ thế nào. Biển xanh trời cao là ra sao… Cậu không thấy gì ngoài sự lụi tàn!

Đó quả là một thiệt thòi to lớn cho những thế hệ sau.

Còn đắm chìm trong nỗi niềm của bản thân thì cả hai chợt nghe âm thanh nói chuyện vang lên từ phía sau. Hai người quay lại thì thấy ba cậu bạn đang vừa đi vừa bàn vấn đề gì đó rất quan trọng. Trông nét mặt lo lắng của họ thì Phong Lữ đoán đã có chuyện xảy ra…

“Hai cậu nãy giờ ở ngoài đây à?” Vạn Niên hỏi khi đến chỗ hai người bạn.

“Ừm.” Mẫu Đơn gật đầu, “Có gì mà các cậu lo lắng quá vậy?”

Vạn Niên với Thạch Trúc nhìn nhau, khẽ thở dài. Thấy thế, cũng đủ hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề đó rồi.

“Rốt cuộc, đã có chuyện gì?” Phong Lữ thấy bất an dù chưa biết điều tồi tệ kia là gì.

Tuyết Tùng nhìn hai người bạn đang hồi hộp chờ nghe, nói thật chậm:

“Khi nãy, bọn mình được các nhà khoa học báo: dường như hố xoáy đang toả ra một nguồn năng lượng khá lớn đẩy dần những phi thuyền ra xa Trái Đất. Sáng nay, khoảng cách đã tăng lên nhiều. Vì vậy việc truyền tín hiệu cũng như giữ liên lạc… sẽ kéo dài và lâu hơn nữa.”

Đối diện, Phong Lữ và Mẫu Đơn đều bất động. Quả nhiên, chuyện này thật tồi tệ!

“Lâu hơn là bao nhiêu?” Phong Lữ hỏi khẽ.

“Chúng mình không rõ. Nhưng… có thể sẽ phải mất vài năm!” Thạch Trúc tháo cặp kính ra, buông xuôi tay, cúi đầu.

“Vài năm sao?”

Câu hỏi thấp dần từ Mẫu Đơn khiến bốn chàng trai lặng im. Chính xác, đó không phải câu hỏi mà là câu trả lời cho sự chờ đợi mong được giải cứu của họ. Giờ đây, niềm hy vọng càng mong manh hơn gấp bội.

Hôm ấy, trời đêm rất đẹp với những làn gió dịu nhẹ thế nhưng sao năm nhà khoa học thiếu niên lại thấy lòng nặng nề đến vậy? Không ai nói gì, họ chỉ đứng lặng lẽ bên nhau, cùng ngước nhìn những vì sao lấp lánh như cầu mong thứ ánh sáng nhỏ nhoi đó hãy dẫn lối cho họ bước tiếp…

***

Sáng, mới bước ra khỏi nhà (mỗi gia đình được ở trong một căn phòng và gọi nó là nhà) là Vệ Thuỷ gặp ngay Dương Liễu. Có vẻ như cậu đang cố tình chờ cô bạn.

“Chào buổi sáng!” Dương Liễu cười thân thiện.

“Chào!” Vệ Thuỷ có vẻ cởi mở với cậu hơn.

“Chúng ta cùng đến lớp nhé?”

Lưỡng lự chốc lát, Vệ Thuỷ gật đầu đồng ý.

Cả hai cùng đi qua các dãy hành lang trên phi thuyền. Có khá nhiều người đi lại, nói chuyện rôm rả. Cuộc sống bít bùng và gần giống như “giam cầm” ở hiện tại vẻ như không khiến họ buồn chán lắm.

Mỗi phi thuyền khổng lồ đều có các dịch vụ công cộng giống Trái Đất nhưng hiển nhiên là chẳng thể tốt bằng khi ở mặt đất. Các nhà khoa học đã làm việc rất nhiều năm để cố gắng tạo ra cuộc sống tiện nghi trong đây. Dẫu vậy, Vệ Thuỷ vẫn thấy ngột ngạt, không tự do thoải mái. Cô muốn được ra ngoài, bước đi trên đường giống như hai năm trước dù khi ấy bầu không khí đang bị ô nhiễm nặng.

“Cậu thích khoa học chứ?” Giọng Dương Liễu cất lên bên cạnh.

Vệ Thuỷ, bấy giờ mới rời mắt khỏi những cửa sổ kính, mau chóng xoay qua:

“Có! Mình rất quan tâm đến khoa học. Còn cậu?”