Chương 45: Cà Phê Muối

Ở một thành phố xa hoa vào thời hoàng gia Pháp, có cô gái xinh đẹp tên Rose, con gái của một cặp vợ chồng thợ may nghèo.

Vì gia đình mười bốn miệng ăn này, Rose chấp nhận đi vào con đường ô nhục khi đồng ý hiến thân xác cho gã thương buôn ngoài năm mươi - chủ nợ của món tiền mà dù làm cả đời ở tiệm may, nàng cũng không bao giờ trả hết.

Nhưng sau khi đã thoả mãn, gã thương buôn bỉ ổi giở trò lật lọng, chẳng những không xoá nợ mà còn tăng lên thêm “phần lãi”.

Uất ức cùng cực vì tên chủ nợ đốn mạt, lại đang mang trong bụng cốt nhục của hắn, Rose nhiều lần muốn tử tự để kết thúc kiếp nợ oan nghiệt của mình.

Và rồi, vào lúc tuyệt vọng lêи đỉиɦ điểm, Rose bỗng nhiên được Ngài Bá Tước cao quý bậc nhất thành phố ra tay cứu giúp bằng cách lấy nàng làm vợ.

Không màng gia cảnh nghèo nàn cùng đứa con hoang, Ngài chấp nhận đón Rose vào toà lâu đài nguy nga tráng lệ của mình. Để nàng trở thành nữ chủ nhân mới!

Nợ nần trong phút chốc đã trả sạch.

Đứa con trong bụng được sinh ra không phải mang tiếng là con hoang khi “bố” nó lại là Ngài Bá Tước.

Gia đình bố mẹ ruột nhanh chóng trở nên giàu có.

Rose hạnh phúc đến nỗi không đêm nào ngủ ngon giấc vì sợ mọi thứ chỉ là giấc mộng đẹp đẽ rồi sẽ tan biến.

Nhưng may thay tất cả vẫn còn đó, không thay đổi… Cuộc sống nhung lụa, giàu sang vẫn kéo dài suốt nhiều năm sau.

Ngài Bá Tước đẹp đến mê hồn và luôn đối xử ân cần dịu dàng với Rose hệt như chăm sóc nhành hoa hồng mỏng manh. Ngài hầu như đáp ứng mọi yêu cầu từ người vợ mà không mảy may đắn đo, suy nghĩ. Ngài chiều chuộng nàng hết mực.

Nhưng, Ngài Bá Tước không bao giờ chạm vào Rose dẫu là sự va chạm rất nhỏ.

Những lúc hai người ở bên cạnh, Ngài luôn ngồi cách nàng một khoảng nhất định, đủ xa để cho dù có vô tình thì ngón tay Ngài cũng-không-khi-nào đυ.ng được vào nàng.

Những lúc như thế, Rose cảm nhận rõ một bức tường lạnh lẽo đang che chắn lấy trái tim sâu thẳm của Ngài Bá Tước…

Rose không vui vì nàng yêu Ngài.

Khi Van - cậu con trai được hai tuổi - Rose phát hiện ra tình yêu dành cho đức lang quân. Thứ xúc cảm ấy đến thật nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.

Rose tự hiểu với tấm thân không còn trong sạch này, mình chẳng hề xứng đáng với Ngài dẫu Ngài chưa một lần mở miệng chê bai nàng.

Nhưng, Rose càng ngày càng yêu tha thiết Ngài Bá Tước.

Cử chỉ dịu dàng nâng niu cùng ánh mắt nồng ấm của Ngài khiến nàng run rẩy, sợ sệt, khao khát muốn nằm trọn trong vòng tay mềm mại đó.

Nhiều lần, Rose định tiến đến gần Ngài Bá Tước hơn thế nhưng, Ngài mau chóng - khéo léo lạ thường - đẩy nàng ra xa. Ngài không bao giờ để người con gái đã thành vợ mình hơn ba năm kia, phá vỡ bức tường vững chắc trong tim.

Những đêm tối đau đớn, Rose bật khóc trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có mình.

Ngần ấy năm, Ngài Bá Tước chưa khi nào ghé thăm nàng lúc về đêm.

Không chịu đựng được nữa, Rose khóc trước mặt Ngài và hỏi lý do vì sao xa lánh nàng… Vì Ngài khinh bỉ hay thấy nàng nhơ nhuốc?

Ngài Bá Tước lắc đầu, im lặng.

Chẳng phải vì xem thường nàng nhưng Ngài cũng không nói lý do tại sao…

Điều đó càng làm Rose thêm đớn đau.

Trái tim Ngài dường như để ở nơi khác, một nơi Rose không thể bước chân vào.

Mọi chuyện sẽ mãi mãi là câu hỏi bị bỏ ngõ nếu như ngày kia, không xuất hiện một người…

Hen - cận vệ mới của Ngài Bá Tước. Điển trai cùng mái tóc đen bồng bềnh, Hen nổi bật với màu tóc bạch kim của chủ nhân khi hai người đứng gần nhau.

Hen âm thầm nhìn Rose với ánh mắt ẩn ý, và ngạc nhiên hơn nữa là Ngài Bá Tước luôn tỏ ra không vui mỗi khi chàng cận vệ ở cạnh phu nhân của mình. Rose tự hỏi có phải ngài đang ghen tuông không, nhưng mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi ngoại trừ, mỗi đêm nàng thường nghe âm thanh kỳ lạ phát ra trong phòng Ngài Bá Tước.

Và, chính cái sai lầm do tò mò đã vô tình giúp Rose mở ra một bí mật kinh khủng đồng thời bóp chết trái tim nàng không thương tiếc.

Ánh trăng đêm ấy sáng vằng vặc.

Gió thổi mạnh hất tung những tấm rèm trắng trong suốt.

Trên chiếc giường cứ ngỡ rằng chỉ có Ngài Bá Tước nằm thì giờ đây, Rose lại thấy có thêm một kẻ khác…

Thân thể trần trụi của Ngài Bá Tước nằm gọn trong đôi tay ghì siết của Hen. Họ đang hôn nhau say đắm…

Vào khoảnh khắc khi ánh mắt ba người chạm vào nhau.

Cái nhìn của Rose đầy sửng sốt lẫn bàng hoàng.

Cái nhìn của Ngài Bá Tước trở nên vô hồn, lạnh giá.

Cái nhìn của Hen lại rất gian trá, tự đắc.

Cuối cùng, ánh sáng mặt trời đã đủ sức soi rọi góc khuất tối tăm nhất của căn phòng đóng kín mang tên “Trái tim” bên trong Ngài Bá Tước.

Ngài ‘mắc’ căn bệnh ham muốn đàn ông.

Và việc lấy Rose chỉ để Ngài có thể dễ dàng che giấu con người thật của mình trước nhiều người ở thành phố này.

Toà lâu đài. Cuộc sống sa hoa. Ngài Bá Tước diễm lệ. Tất cả bỗng chốc trở thành địa ngục đối với Rose.

***

Một buổi sáng mùa đông, Rose ngồi thẫn thờ bên ô cửa sổ phòng khách, ánh mắt thoáng chút đờ dại nhìn chằm chằm những bông tuyết bay loà xoà phủ trắng mọi vật trong khu vườn xinh đẹp.

Kế bên, người hầu đang cẩn thận rót cà phê.

Chợt giật mình khi Rose nghe giọng Ngài Bá Tước vang lên:

“Nảng không mặc thêm áo à? Trời lạnh lắm đấy.”

Rose, chỉ nghiêng đầu qua một chút, hoàn toàn không đáp lời Ngài. Bởi khi đó, ngoài Ngài Bá Tước ra nàng còn trông rõ bộ mặt khinh khỉnh của Hen đang đứng bên cạnh.

Một tên cận vệ phách lối khi đứng ngang hàng với chủ. Ừ nhỉ, hắn ta là nhân tình của Ngài ấy cơ mà…

Trông dáng vẻ bỏ mặc của Rose và sự dè dặt từ mấy người hầu xung quanh, Ngài Bá Tước hiểu mình không nên chờ câu trả lời nữa.

“Ta có chuyện phải ra ngoài, nàng cứ dùng bữa trưa với Van. Chiều ta sẽ tranh thủ về sớm.”

Dứt lời, Ngài Bá Tước mỉm cười dẫu biết rằng Rose sẽ chẳng thể thấy nụ cười này.

Sau khi bảo người hầu chuẩn bị cỗ xe ngựa, Ngài Bá Tước chậm rãi rời khỏi phòng khách và hiển nhiên theo sau còn có Hen.

Rose vẫn ngồi lặng thinh trên ghế, cái nhìn vô hồn xa xăm khi cánh cửa khép lại.

Từ khi Rose biết bí mật của mình, Ngài Bá Tước không làm gì cả ngoài việc tiếp tục đối xử dịu dàng với nàng như xưa.

Nhưng Rose không còn cảm thấy cần nó nữa. Bởi đó chỉ là…

Lòng tốt của một kẻ đang chịu ơn.

Dẫu thế, người con gái ấy không rời khỏi toà lâu đài.

Lý do ư? Rất nhiều thứ. Gia đình. Tai tiếng. Cùng nghĩa vụ phải cứu vớt cuộc đời Van. Rose đành chấp nhận tất cả hệt như định mệnh đã an bài cuộc đời mình như thế.

Đón lấy tách cà phê nghi ngút khói, Rose toan đưa lên miệng uống thì người hầu đứng pha cà phê ban nãy bỗng vội vã kêu lên:

“Xin lỗi phu nhân! Con thật đáng trách vì bỏ nhầm muối vào cà phê! Phu nhân tha lỗi! Con sẽ làm lại ly khác ngay!”

Tự dưng Rose thoáng im lặng. Đôi mắt vô hồn đã có chút chuyển động khi nàng bắt đầu chú ý vào làn nước đen sóng sánh kia.

Muối? Một ly cà phê muối ư?

Tức thì Rose uống ngay một ngụm trước vẻ ngạc nhiên của những người hầu.

Cảm giác rất lạ! Vị đắng! Vị mặn! Hai thứ hoà nguyện vào nhau thật là…

Uống xong, chẳng để người hầu lên tiếng là Rose đã mỉm cười, nói khẽ khàng:

“Nhạt nhẽo! Kinh khủng! Y như cuộc đời ta vậy! Nhưng mà… sao ta lại cảm nhận có chút vị ngọt trong thứ xấu xí này nhỉ?

Yêu?..

Rose yêu Ngài Bá Tước. Thậm chí cho đến tận giờ phút này.

Níu kéo. Bám víu. Tình yêu của nàng không ngọt không đắng mà chỉ…

Có hai dòng nước ấm nóng đọng trên môi nàng.

Mặn!

Đúng lúc đó, Van từ bên ngoài chạy đến chỗ Rose. Thằng bé tròn xoe mắt khó hiểu khi thấy giọt lệ long lanh lăn dài trên gương mặt mẹ.

“Mẹ ơi! Sao mẹ lại khóc ạ? Van làm sai gì ư?”

Rose nhẹ nhàng qua qua. Lòng vô cùng đau đớn khi nàng bắt gặp vẻ ngây thơ của cậu con trai tròn năm tuổi.

“Không! Van chẳng làm gì sai cả! Là mẹ đã sai…”

Vừa nói, cô gái trẻ vừa ôm lấy con trai. Khóc!



Ly cà phê muối - Cuộc đời một người không bao giờ thoát khỏi tình yêu và oán hận.

Hai vế so sánh này đều như nhau?

Võ Anh Thơ