Chương 28: Như Một Bóng Hình (3)

“Như thế thì tốt rồi Bông Gòn, cậu và chủ thể đã gặp nhau và cùng kết bạn. Không như mình với Tóc Mây chẳng thể biết chủ thể là ai, sống như thế nào có phải là người tốt hay không.”

“Thế sao hai cậu không đi tìm họ, giống mình này? ”

“Vì chúng mình không đủ dũng cảm và sợ… khi gặp chủ thể rồi chúng mình sẽ không muốn hy sinh cho họ nữa, lúc ấy nỗi khát khao được sống sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ!” - Giọt Nắng buồn bã.

Cơn gió mạnh nào đó thổi tung cánh cửa sổ. Gió tràn vào căn phòng trống, lạnh lẽo đơn độc. Tâm trạng của ba đứa trẻ càng thênh thang và vô vọng hơn.

Rồi đây cuộc sống của chúng cũng sẽ như thế, không lối đi, không tự do, không hy vọng. Chúng sẽ sống chỉ để chờ đợi đằng đẵng, để đến một ngày nào đó, rất gần, chúng sẽ nhường cơ thể này cho chủ thể nuôi dưỡng sự sống của họ như một bóng hình.

***

“J, cậu lén lên đây gặp mình ư? Cậu không sợ bị bắt gặp sao?”

“Không sao, mình là chuyên gia lẻn đi mà. Bông Gòn, mình có mang kẹo cho cậu đây, đủ loại nhé: kẹo đắng, kẹo mứt, kẹo bông, kẹo con gấu.”

“Cảm ơn cậu J!” - Bông Gòn xoay qua đưa cả đống kẹo cho Tóc Mây và Giọt Nắng - “Các cậu ăn đi nè!”

Giọt Nắng đưa tay đón lấy, hướng mắt về phía J và mỉm cười:

“Cảm ơn cậu.” - Thằng bé kéo tay Tóc Mây ra, đặt vào vài viên kẹo - “Em ăn đi.”

Tóc Mây thích thú bóc từng viên kẹo đủ màu khỏi miếng bọc óng ánh trong suốt. Chợt, cô bé trao lại cho Giọt Nắng một viên màu đỏ.

“Sao em không ăn? Nhìn màu kẹo thật đẹp.”

“Nó đẹp nhưng đắng lắm! Là kẹo đắng đấy!”

“Em chịu đắng không được à?”

Đến đây thì Tóc Mây im lặng trong giây lát. Con bé nghĩ ngợi điều gì đó. Mái tóc đen óng bay ngược ra phía sau, những sợi tóc phảng phất nỗi u buồn của cô bạn nhỏ.

“Em không thích vị đắng.” - Ánh mắt Tóc Mây xa xăm - “Cuộc đời em rồi sẽ kết thúc nhanh chóng, vì thế em muốn nó mãi mãi là vị ngọt. Em sẽ chỉ ăn kẹo có vị ngọt thôi.”

“Em nói đúng, đừng ăn kẹo đắng làm gì.” - Giọt Nắng cất viên kẹo vào túi quần.

Bông Gòn ở bên cạnh, nghe Tóc Mây nói thế cũng buồn theo. Mỗi lần buồn đôi mắt viên bi của nó càng trở nên tròn xoe. Thấy vậy, J liền chuyển sang vấn đề khác cốt xua đi không khí buồn bã:

“Các cậu có sở thích gì không?”

“Em thích hát!” - Tóc Mây đáp nhanh.

“Còn mình thích đi dạo vào buổi chiều.” - Bông Gòn tranh trả lời tiếp.

“Mình thích đọc sách trong thư viện.” - Giọt Nắng ra vẻ suy ngẫm.

“Sở thích của mình là leo núi nhưng có lẽ ước mơ trở thành vận động viên leo núi sẽ không trở thành hiện thực. Bệnh tim đã không cho phép mình có được cảm giác chinh phục!” - J cười tươi.

Lúc đó chẳng hiểu sao Bông Gòn lại buột miệng nói:

“Nếu mình cho cậu trái tim thì ước mơ của cậu sẽ thành đúng không?”

“Bông Gòn, mình không muốn nghe cậu nói như thế đâu!” - J tỏ ra không thích.

“Nhưng mình là nhân bản của cậu…”

“Nhân bản thì sao? Cậu cũng có cuộc sống riêng chứ. Mình sẽ dặn mọi người: Khi mình chết không được lấy tim Bông Gòn thay cho mình. Người nào làm trái mình sẽ nghỉ chơi với người đó!”

“Nhưng J à…”

Bông Gòn chưa nói hết thì J đã giơ tay ngăn:

“Cậu đừng nói gì nữa, ý mình đã quyết rồi. Mà này Bông Gòn, khóe miệng cậu dính kẹo đấy. Mình nghĩ cậu nên đổi tên thành Kẹo Gòn đi vì trông cậu rất ‘ngọt’ đấy!”

Bên cạnh, Giọt Nắng và Tóc Mây cười khúc khích. Còn Bông Gòn thì lau nhanh vết kẹo ngay khóe miệng. Nó đứng dậy giả vờ giận dỗi bỏ đi. Ba đứa kia liền chạy ùa theo.

Tiếng cười hạnh phúc của chúng làm ấm cả khu đồi núi nhưng rồi đây hạnh phúc ấy sẽ vỡ tan như bọt bong bóng. Hiểu điều đó nên chúng trân trọng nâng niu từng giây phút êm đềm của hiện tại. Hôm nay được sống nhưng biết đâu ngày mai chúng sẽ không còn trên thế gian này nữa…

***

Vào một buổi chiều như bao buổi chiều khác, chỉ có điều gió thổi mạnh hơn, những cánh hoa rơi nhiều hơn, chúng vẽ nên nét buồn cho khung cảnh.

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe hơi màu xám. Gương mặt ông khắc khổ, có vẻ những nếp nhăn kia đang cố giấu đi sự buồn đau trên gương mặt. Nhưng Bông Gòn vẫn thấy được niềm đau đớn xót xa của vị khách già.

“Cháu J bị bệnh nặng! Bác sĩ bảo nếu không thay tim gấp thì nó sẽ chết!”

“Thật sao thưa ngài? Ôi lạy Chúa!” - Bà sơ già chắp tay cầu nguyện.

Vị khách đó là bố J. Ông đến đây để tìm nhân bản của con mình. Ông muốn trái tim của người đó. Một trái tim nguyên vẹn và đang đập trong l*иg ngực Bông Gòn.

“Cháu sẽ cho J trái tim mình…”

“Cảm ơn cháu! Ta sẽ xây cho cháu một ngôi mộ thật đẹp!”

“Không cần đâu, khi người ta chết rồi thì còn cần những thứ ấy làm gì. Cháu chỉ xin chú một việc, khi J tỉnh lại chú nói với cậu ấy hãy sống thật tốt, hoàn thành ước mơ và… sống cho cháu!” - Bông Gòn cười nhưng không biết nước mắt mình đang tuôn trào.

Lần đầu tiên Bông Gòn thấy nước mắt đắng đến thế. Nó không mặn nữa mà rất đắng giống như đang ngậm kẹo đắng vậy.

Cay đắng thật.

Lúc đó Bông Gòn chỉ mới mười hai tuổi.

Khi ấy, Giọt Nắng với Tóc Mây đứng nép sau cánh cửa phòng, và cũng khóc rất khẽ.

Bông Gòn bước lên xe sau khi đã từ biệt các sơ và các bạn. Xe lăn bánh chạy đi, Bông Gòn vẫn ngoái cổ nhìn lại. Cái nhìn khô ráo không buồn.

Bất chợt nó nghĩ “Con người tạo ra mình để làm gì khi chỉ có mười năm ngắn ngủi?”

… Để cho J một trái tim ư?

Bông Gòn thấy đau nhói. Nó phải nhường sự sống cho người khác, sẽ không còn được sống, không còn mơ ước.

… Nhưng vì đó là J nên giờ đây Bông Gòn lại thấy hạnh phúc.

Bông Gòn sẽ không còn là mớ bòng bong ngốc nghếch nữa vì nó đang làm một việc mà mãi mãi không bao giờ hối hận!

***

“Anh Giọt Nắng ơi, chúng ta rồi cũng sẽ giống như anh Bông Gòn đúng không?”

Tóc Mây ngồi trên chiếc xích đu, nhún chân để xích đu được bay cao hơn.

Những sợi xích bằng sắt đã gỉ sét, chúng kêu uể oải trong không gian chiều tĩnh lặng.

Âm thanh não nề đó như xé toạc mọi thứ vậy vì sao tâm trạng khắc khoải của hai đứa trẻ vẫn lành nguyên? Giá như nó cũng bị xé vụn và tan biến thì tốt biết mấy.

“Anh cũng không biết nữa, Tóc Mây.”

“Tội nghiệp Bông Gòn! Anh ấy đi trước chúng ta rồi. Anh ấy sẽ không trở lại nữa.”

“Cuộc sống của chúng ta là vậy, em đừng buồn.”

“Em không buồn đâu.”

Giọt Nắng ngạc nhiên khi nghe thế. Cậu liền nhìn qua Tóc Mây, cô bạn cũng đang giương mắt nhìn về phía cậu, mỉm cười.

Một chiếc lá buông mình theo cơn gió, chậm rãi. Chiếc lá ấy được Thượng Đế cho vô tình rơi vì nó… che đi đôi mắt lưng tròng nước của Tóc Mây. Đến lúc biết mình không thể giữ được nữa, con bé bèn vội quay mặt đi.

Có gì đó lấp lánh rồi vụt tan.

Là những giọt lệ trong suốt. Chúng luồn qua mấy sợi tóc đen, vỡ ra, chan hoà vào gió.

Biết rõ nhưng Giọt Nắng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.

Buổi chiều hôm ấy, trời rất tối bởi đám mây đen phủ kín khu đồi núi. Trời sắp mưa. Gió thổi mạnh cuốn xoáy những cánh cỏ khô bên dưới. Giọt Nắng và Tóc Mây đứng mãi nơi đó, nơi có cây cổ thụ cùng chiếc xích đu cũ.

Tâm hồn hai đứa trẻ rời rạc như những mảnh ghép cần chắp nối. Nhưng liệu, ai sẽ nối lại đây? Vốn dĩ tâm hồn chúng đã không nguyên vẹn.